Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
  3. Chương 145 : Trước khi rời đi
Trước /211 Sau

[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 145 : Trước khi rời đi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thương Lang Địa Cung quả nhiên hiệu suất rất cao , chưa đến nửa ngày đã tề tập nhân mã . Nam Cung Nguyệt Ưng gấp đến độ không biết phải làm sao , lúc này Thương Lang Địa Cung đã sắp đột phá thủ hộ trận pháp bên ngoài mà Dương Diệc Phong và Huyết Sát không có ở đây . Nghe đệ tử nói hai người đã ra ngoài uống rượu ngắm cảnh. May mà Tà Dương và Mộng Yên Nhiên chưa đi nếu không thì Nam Cung Nguyệt Ưng nhất định cho rằng hai người đã bỏ đi mất.

- Nam Cung lão nhi, ngươi dám đả thương người của Thương Lang Địa Cung , lá gan của ngươi lớn thật.

Một âm thanh kiêu ngạo đáng ghét vang vọng khắp Minh Tâm Nhai.

Nam Cung Nguyệt Ưng vừa nghe âm thanh này thì biết rằng trận pháp thủ hộ đã bị Thương Lang Địa Cung phá hủy, bọn họ đã tới sát cửa. Lúc này các vị trưởng lão , các thành viên trực hệ đi theo Nam Cung Nguyệt Ưng đi ra ngoài.

Trên sân rộng , hai bên nhân mã nhìn nhau, tuy rằng người của Nam Cung gia đông hơn nhưng lần này Thương Lang Địa Cung kéo đến hơn một trăm người, có bốn Hợp Thể Kỳ cao thủ . Tu vi cao nhất là một lão già Hợp Thể hậu kỳ, còn nữa là Phân Thần Kỳ, Xuất Khiếu Kỳ , thấp nhất cũng là Nguyên Anh Kỳ.

Đứng chính giữa là một người tuổi trẻ, chính là thiếu chủ của Thương Lang Địa Cung : Đặng Hồi. Tu vi của hắn còn cao hơn lần trước, hiện tại đã là Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ nửa bước chân đã đi vào Xuất Khiếu Kỳ. Hắn kiêu ngạo hét :

- Con chó già Nam Cung, mau giao ra tên hung thủ đả thương hộ pháp của Thương Lang Địa Cung và đưa linh kiếm cực phẩm kia ra , ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.

Tà Dương đứng trong đám Nam Cung gia nghe thấy âm thanh của Đặng Hồi thì cười trong lòng :

- Tên vương bát đản này không thay đổi chút nào.

Nam Cung Nguyệt Ưng nghe những lời Đặng Hồi nói thì trong lòng hoảng hốt , nhưng nghĩ đến Dương Diệc Phong và Huyết Sát thì lập tức trấn định lại, hắn cung kính nói :

- Xin chào thiếu cung chủ. Người đánh hộ pháp của quý cung không phải người của Nam Cung gia.

- Chó chết, ngươi cho rằng hộ pháp bản cung vu hãm các người phải không ?

Đặng Hồi rống lên.

Nam Cung Nguyệt Ưng đang muốn giải thích thì Đặng Hồi cắt ngang :

- Nam Cung lão nhi , ngươi luôn miệng nói không phải người của Nam Cung gia gây ra , vậy bản thiếu gia hỏi ngươi , có phải hội pháp của bản cung bị đánh ở đây không?

- Đúng.

- Đã như vậy ngươi còn nói láo sao ? bản thiếu gia phái người đến lấy bồi thường, không ngờ các ngươi lại làm nhục hắn, làm nhục Thương Lang Địa Cung .

Đặng Hồi tiếp tục gào lên.

Người của Nam Cung gia nghe xong đều vô cùng căm phẫn , chỉ có Tà Dương là lắc đầu nhưng hắn không quan tâm. Nhiệm vụ hắn là bảo vệ sư nương, người của Nam Cung gia có chết sạch cũng không liên quan đến hắn.

- Nhưng mà .

Nam Cung Nguyệt Ưng rất muốn giải thích nhưng vừa mở miệng lại bị Đặng Hồi chặn lại :

- Không nhưng nhị gì hết, bản thiếu gia nói một là một, hai là hai . Mau giao người và vật ra nếu không Nam Cung gia gà chó cũng không còn.

Phối hợp với lời hắn nói , các nhân mã của Thương Lang Địa Cung đều xuất ra pháp bảo, phi kiếm chuẩn bị giết qua.

- Bây giờ mà không về thì mấy tên tiểu tử Nam Cung gia sẽ gặp phiền phức nha.

Huyết Sát mùi rượu nồng nặc trêu chọc nói.

- Ta muốn cho bọn họ một chút giáo huấn. Nam Cung lão nhi dám lợi dụng ta, thật là ghê tởm.

Dương Diệc Phong nhàn nhã thưởng thức mỹ cảnh và rượu ngon.

- Ừ cũng đúng, lần này phải cho bọn họ một chút giáo huấn.

- Ha ha ha ha. Đúng vậy.

- Nhưng mà, hình như đệ muội còn ở đó , nếu đánh qua , đệ muội mà bị thương tổn thì …

Huyết Sát buông vò rượu đứng dậy nói :

- Hừ nếu Thương Lang Địa Cung mà dám làm nàng tổn thương nàng thì Thương Lang Địa Cung gà chó cũng không còn.

Dương Diệc Phong hừ nói , nhưng hắn cũng đứng lên , dù sao Mộng Yên Nhiên cũng là người hắn vô cùng quan tâm, cẩn tắc vô áy náy. Hắn nói :

- Quay về thôi.

- Ha ha thì ra lo lắng cho đệ muội ha ha ha

Huyết Sát cười to rồi đi theo Dương Diệc Phong.

…..

- Khục khục khục …

Tên lão già áo đen đứng sau lưng Đặng Hồi cười lớn làm cho không khí xung quanh đông cứng lại, sau đó nói :

- Mấy tên tiểu tử Nam Cung nghe đây, tốt nhất là theo lời thiếu cung chủ mà làm , nếu không đừng trách lão phu thủ đoạn độc ác.

Nam Cung Nguyệt Ưng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, hắn biết có dùng hết thực lực của Nam Cung gia cũng không thể chống lại Thương Lang Địa Cung. Biện pháp duy nhất là kéo dài thời gian để chờ Dương Diệc Phong và Huyết Sát trở về. Nếu hắn nói ra người đả thương là Dương Diệc Phong thì chưa cần biết người của Thương Lang Địa Cung có tin không, mình coi như không có đạo nghĩa, đắc tội với Dương Diệc Phong. Nếu không nói mà Dương Diệc Phong chưa kịp về thì Nam Cung gia cũng coi như xong. Càng nghĩ , nét mặt của Nam Cung Nguyệt Ưng càng trắng bệch.

- Người nào cười khó nghe như vậy ? Nên vả miệng.

Một tiếng nói vang lên khắp toàn trường. Tiếp theo chỉ nghe “bốp bốp bốp bốp” bốn tiếng vang lên. Lão già áo đen sau lưng Đặng Hồi bay ngược ra ngoài.

Lão già áo đen òa lên một tiếng, ói ra một ngụm máu . Trong máu có trộn lẫn vài cái răng . Hắn vất vả lắm mới đứng dậy nổi , hai má sưng vù , miệng ngồm ngoàm gào lên :

- Thằng chó nào ? Thằng chó nào dám đánh lén lão phu /

Đặng Hồi cũng xám mặt gào lên :

- Đứa nào bước ra đây cho ta , dám làm nhục Thương Lang Địa Cung có phải muốn chết rồi không ?

- Là bản tọa làm , Thương Lang Địa Cung muốn thế nào ?

Thân ảnh của Dương Diệc Phong hiện ra trên đầu đám người Nam Cung gia, hai tay bỏ sau lưng, bình thản mà nói.

Tên già áo đen không gặp qua Dương Diệc Phong nên không biết hắn là Tiêu Dao Ma Quân , hắn gào lên :

- Thằng tiểu tử , dám đánh lén lão phu, đi chết đi .

Nói xong cầm pháp bảo chuẩn bị lao qua.

Hắn không nhận ra không có nghĩa là Đặng Hồi không nhận ra , hắn vừa nhìn đã nhận ra Dương Diệc Phong . Tuy rằng lúc này Dương Diệc Phong đang cười nhưng hắn không dám thử xem tâm tình Dương Diệc Phong như thế nào. Nghĩ đến thủ đoạn của Dương Diệc Phong , hắn lạnh run người . Lúc tên già áo đen đang lao đến , hắn lập tức kêu to :

- Phó trưởng lão , bản thiếu gia lấy danh nghĩa Thương Lang Địa Cung thiếu cung chủ ra lệnh cho ngươi ngừng lại.

Vị trưởng lão kia vừa nghe , thân hình lập tức dừng lại. Mặc dù trong lòng bất mãn nhưng vẫn về bên người Đặng Hồi. Chưa kịp hỏi thì Đặng Hồi đã nghiêm khắc ra lệnh :

- Quỳ xuống xin lỗi cho ta , không , dập đầu nhận sai .

- Thiếu cung chủ ?

Không chỉ là Phó trưởng lão mà các cao thủ phía sau không nhịn được cũng kêu lên.

Lúc này Dương Diệc Phong nhẹ nhàng hạ xuống giữa sân, hắn nhìn đám cao thủ Thương Lang Địa Cung cứ như thợ săn nhìn con mồi, đặc biệt là nhìn Đặng thiếu gia không chớp mắt.

Đặng Hồi vô cùng sợ hãi, hắn lập tức cung kính nói với Dương Diệc Phong:

- Dương tiền bối, Đặng Hồi quản lý thuộc hạ không nghiêm làm mạo phạm lão nhân gia , vãn bối cầu xin ngài tha lỗi.

- Ha ha, Đặng hiền chất muốn bản tọa bồi thường thế nào đây ?

Dương Diệc Phong nhẹ nhàng hỏi.

- Tiền bối thực sự là nói đùa, người nọ dám chống đối ngài, đánh là phải. Vãn bối còn muốn đa tạ tiện bối giúp giáo huấn hắn, đâu dám đòi tiền bối bồi thường ?

Đặng Hồi vừa cười vừa nói .

Vị Phó trưởng lão kia vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm Dương Diệc Phong, nhãn thần hung ác độc địa . Bị một người trẻ như vậy làm nhục, thẹn quá nên hóa giận đến hôn mê đầu óc.

“Phốc”

Người khác chưa kịp nhìn thấy Dương Diệc Phong làm gì thì vị Phó trưởng lão đã một lần nữa bay ngược đi .

- Ngươi không phục có thể tìm Dương Diệc Phong.

Dương Diệc Phong đứng tại chỗ , tựa hồ chưa từng di động.

Quảng cáo
Trước /211 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vinh Quang [ESPORT]

Copyright © 2022 - MTruyện.net