Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành
  3. Chương 166 : Sở Vương băng hà
Trước /211 Sau

[Dịch] Hư Không Ngưng Kiếm Hành

Chương 166 : Sở Vương băng hà

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Huyết Sát mặt mày hối hận đi về nhà Nam Cung gặp Tà Dương và Mộng Yên Nhiên. Về đến nơi, Huyết Sát không hề dấu diếm mà đem chuyện mấy ngày nay của hắn và Dương Diệc Phong kể cho Mộng Yên Nhiên nghe. Đồng thời, cũng đem câu nói cuối cùng của Dương Diệc Phong nói cho Mộng Yên Nhiên. Hắn vừa kể vừa đặt thần thức lên người Mộng Yên Nhiên, chỉ cần nàng có phản ứng gì không hay là hắn sẽ bay sang ngăn lại ngay.

Mộng Yên Nhiên nghe xong, sắc mặt tái nhợt . Nàng trầm mặc một hồi rồi bình tĩnh lại nói:

- Ngũ ca, Phong ca nói chàng sẽ trở về phải không?

- Đúng, Lục đệ nói rằng hắn nhất định an toàn quay về.

Huyết Sát gật đầu nói .

- Dạ, Phong ca nhất đinh không lừa muội, chàng từ trước đến nay chưa từng lừa muội. Chàng nói càng sẽ an toàn quy về thì nhất đinh sẽ quay về. Ngũ ca cứ yên tâm, muội sẽ bảo trọng mình, đợi chàng quay về.

Mộng Yên Nhiên kiên cường nói.

Huyết Sát cũng cảm thấy nhẹ nhỏm, hắn len lén rời khỏi tiểu trúc lâu, để Mộng Yên Nhiên yên tĩnh một mình.

- Tà Dương, chú ý bảo vệ nàng, nếu có người xa lạ đến đây quấy rối thì cứ giết.

Huyết Sát quay sang Tà Dương nhắc nhở.

- Đạ sư bá, đệ tử rõ rồi.

Tà Dương dứt khoát đáp ứng nói, kỳ thật không cần Huyết Sát phân phó thì hắn cũng sẽ toàn lực bảo vệ sư nương.

Cả ba người quay về Thính Hương Vũ Tạ, Thính Hương Vũ Tạ là thế lực của Ma Tông, Tà Dương là Thánh Môn đệ tử của Ma Tông nên ở đây hắn là chủ đạo.

Bây giờ chúng ta hãy trở về thời điểm mà Sở Vương băng hà …

Hoàng thượng băng hà là đại sự của hoàng thất trong thế tục, các vị quý tộc đều giống như châu chấu trong chảo lửa, nhảy nhót lung tung.

- Báo ……..

Ngày hôm nay trong quân doanh, Lý Lâm Hưng vừa thu được tin tức.

- Bẩm báo Lý tướng quân, trong tin vừa truyền tin ra là hoàng thượng đã băng hà.

Vì sao lại là Lý tướng quân? Thì ra Sở Vương bệnh càng ngày càng nặng, Lý Lâm Hưng liền cố gắn biểu hiện ra sự trung quân ái quốc của mình. Hắn không chỉ có võ công cái thế mà cũng là một tướng tài, vì Sở Vương lập rất nhiều công lao nên được sự sủng hạnh của Sở Vương. Lý Lâm Hưng được Sở Vương phong làm thống đốc hoàng thành kiêm Binh Bộ Thị Lang, thống lĩnh sáu tầng binh lực trong và ngoài hoàng thành, quyền thế ngập trời. Lý Lâm Hưng vô cùng thông minh, hắn không biểu hiện ra dị tâm lại giữ cho trong ngoài hoàng thành vô cùng yên ổn nên càng được Sở Vương trọng dụng. Hiện tại hắn đã nắm trong tay tám tầng binh quyền trong ngoài hoàng thành và các cùng lân cân. Bởi vì hắn không thuộc phe phái nào nên càng không bị trở ngại , vươn lên thành người vô cùng quyền thế.

Kỳ thực vị trí này, Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long đều đỏ mắt đã lâu, giờ bị Lý Lâm Hưng đoạt mất đương nhiên là không nuốt nổi nên chuyển sang tấn công Lý Lâm Hưng. Kết quả là thách đấu Lý Lâm Hưng trước cửa điện, Lý Lâm Hưng biết vị trí này quan trọng với thập tam vương tử nên bất đắc dĩ phải nhận lời. Kết quả chỉ một chiêu đánh bại hai tên Thần Cấp cao thủ, trong đó có Nhạc Tiến và hơn mười tên Thiên Cấp cao thủ. Vì thế, từ nay không còn ai dám nói.

Lý Lâm Hưng cũng qua đó uy trấn trong ngoài hoàng thành, Hạng Thiên Long và Hạng Thiên Minh thấy hắn không phải người mình, cũng không phải là người địch nhân nên cũng không biết làm sao. Chỉ có Hạng Thiên Vũ là vô cùng vui vẻ hô to trời cũng giúp ta.

Lý Lâm Hưng nhận được tin này thì kinh ngạc vô cùng, hắn thấy Sở Vương đã là đèn hết dầu tắt , hồi quang phản chiếu nhưng ít nhất vẫn còn tính mệnh khoảng ba tháng. Không ngờ hôm nay chỉ mới hơn một tháng đã băng hà, vậy không lẽ mình nhìn nhầm?

Bất quá hiện tại cũng không có thời gian suy nghĩ chuyện này, Lý Lâm Hưng lập tức không chậm trễ mà chạy về hoàng cung.

Tốc độ của Lý Lâm Hưng vô cùng nhanh, dù đang ẩn tàng thực lực nhưng từ quân doanh về hoàng cung chỉ có một nén hương thời gian.

Đến cửa cung, binh sĩ thủ vệ không ngăn cản mà để Lý Lâm Hưng tiến cung. Hiện tại tám tầng binh lực ở đây đều là thủ hạ của hắn, hơn nữa hắn là tâm phúc bên người hoàng thượng thì ai dám ngăn cản.

Lý Lâm Hưng một đường vội vàng đi đến tẩm cung, toàn bộ tòa cung điện đều bố trí vải trắng. Hàng loạt cung nữ, thái giám, phi tần, quý nhân quỵ một đống, khóc vang trời đất. Lúc này quỳ gối bên tiên hoàng không phải ai khác mà chính là tam vương tử Hạng Thiên Minh, lúc này hắn vẻ mặt đầy bi thương, khóc rung trời rung đất vô cùng cảm động.

Lý Lâm Hưng nhìn thấy nhướng mày, cảm thấy có điểm không thích hợp. Tuy nhiên hắn chưa kịp thắc mắc thì đại vương tử Hạng Thiên Long đến. Lúc này hắn không phải là đại vương tử nữa mà là thái tử mới đúng. Tiên hoàng chết đi thì theo tổ huấn, hắn tự nhiên trở thành thái tử.

Thái tử Hạng Thiên Long đến liền nhanh chóng gục trước thân thể của tiên hoàng mà khóc lớn;

- Phụ hoàng, tại sao người ra đi như vậy, hài nhi đến chậm không kịp nghe lời cuối của người, hài nhi bất hiếu …

Lý Lâm Hưng nghe xong mới thấy chỗ nào không đúng, bằng thân thủ của hắn thì từ quân doanh đến hoàng cung đã vô cùng nhanh nhưng không ngờ tam vương tử Hạng Thiên Minh đã đến từ trước. Xem ra không những đến trước mà có khi đã đến từ lâu. Phủ của Hạng Thiên Minh cách hoàng cung không gần, cũng tương đương với đoạn đường mình đi .

Lý Lâm Hưng yên lặng đứng một bên, biểu tình đau khổ. Sở Vương là một người anh minh cơ trí, càng có ơn tri ngộ đối với Lý Lâm Hưng. Lý Lâm Hưng có thể từ một đầu mục thăng đến hôm nay cũng nhờ ánh mắt của Sở Vương phối hợp với tài năng của hắn.

Lý Lâm Hưng tuy rằng không thể làm gì nhưng hắn quyết định bảo trụ giang sơn của Đại Sở. Từ khi Dương Diệc Phong bảo hắn đi theo Hạng Thiên Vũ thì hắn đã quan sát rất kỹ. Quả nhiên Hạng Thiên Vũ đích thật là người ưu tú nhất.

- Hải công công, đại vương vì sao quy thiên? Có di ngôn gì không?

Lý Lâm Hưng làm đại lễ trước di hài của Sở Vương rồi quay sang lão thái giám tóc bạc trắng hỏi. Lão thái giám này đã hầu hạ Tiên Hoàng hơn hai mươi năm, là tổng quản nội cung, cũng là tâm phúc của hoàng thượng.

Vị Hải công công còn chưa trả lời thì mấy vương tử còn lại, kể cả Hạng Thiên Vũ đã đến. Như vậy tổng cộng mười ba vị vương tử đã đến không thiếu người nào, hơn nữa vị trí của bọn họ vô cùng phân minh, lấy Hạng Thiên Long và Hạng Thiên Minh dẫn đầu đều quỳ hai bên mà khóc. Khóc to đến nổi muốn chết đi sống lại, từ khi bọn họ đến thì tiếng khóc trong cung đã tăng lên gấp ba. Vị trí của Hạng Thiên Vũ vô cùng đặc thù, hắn hiện tại quỳ ở một góc không thuộc về Hạng Thiên Minh cũng không thuộc về Hạng Thiên Minh. Tuy nhiên Hạng Thiên Minh và Hạng Thiên Long cũng không để ý bởi vì vị tiểu đệ đệ này là người vô hại nhất. Cho hắn một cái góc đó để quỳ cũng không sao, đối với hai người không tổn thất gì.

- Lý đại nhân, lão nô giống như trước đây hầu hạ đại vương uống thuốc, nhưng thật không ngờ….

Hải công công khóc càng thêm to.

Lý Lâm Hưng không nói gì, tiếp tục chờ đợi. Một lát sau, Hải công công bình tĩnh mà nói :

- Đại vương không có nói gì, chỉ có di thể của ngài và một quyển thánh chỉ này.

Hải công công lấy ra một hộp vàng, mở ra thì thấy một quyển thánh chỉ.

Lý Lâm Hưng cẩn thận nói :

- Công công, đưa tại hạ xem thử.

- Lý đại nhân, xin mời ngài. Ngài là phụ chính đại thần do hoàng thượng đích thân phân phó, đương nhiên có thể đọc.

Hải công công cung kính đưa thánh chỉ cho Lý Lâm Hưng.

Lý Lâm Hưng cầm thánh chỉ, lúc hắn mở ra thì toàn bộ tiếng khóc hạ xuống năm tầng. Nhất là mấy vị vương tử hình như đã quên khóc, còn một số phi tần cũng một tay che mặt, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào quyển thánh chỉ trong tay Lý Lâm Hưng. Lý Lâm Hưng là người thông minh, hơn nữa tu vi ghê gớm nên có thể xem hết biểu tình của mọi người nơi đây, ngay cả Hạng Thiên Vũ cũng đang nhìn vào cuốn thánh chỉ trên tay Lý Lâm Hưng.Nhưng lúc này chỉ có một mình tam vương tử Hạng Thiên Minh là hầu như không nghe thấy, hình như quyển thánh chỉ này không đủ mê hoặc bằng thi thể tiên vương đang nằm đó. Biểu hiện của hắn là một hiếu tử kinh điển.

Lý Lâm Hưng âm thầm nhớ kỹ biểu tình biến hóa của từng người nơi đây, hắn quay sang quyển thánh chỉ đọc qua một lần . Hắn cảm thấy không có gì đáng ngờ, bút tích chính là bút tích của tiên hoàng, lại có ngọc tỷ của Sở Quốc. Tất cả đều vô cùng bình thường, không có một điểm nghi ngờ nào. Trên đó còn ghi giao cho hắn làm phụ chính đại thần, quan tước cực phẩm.

- Đúng, từ kiểu viết, bút tích, con dấu, nội dung đều không có chút gì đáng ngờ, nhưng tại sao ta lại cảm thấy hắn có chút không thích hợp ?

Lý Lâm Hưng trong lòng thầm nghĩ.

Lý Lâm Hưng xem xong cũng không có biểu tình gì, hắn chỉ cung kính đưa thánh chỉ giao cho Hải công công rồi đi đến trước di thể của tiên hoàng quỳ xuống, Lý Lâm Hưng dập đầu ba cái rồi đi ra ngoài.

Ngày thứ hai vào buổi tối, Lý Lâm Hưng và Hạng Thiên Vũ ở trong mất thất. Bên trong có cấm chế do Dương Diệc Phong dạy cho, bên ngoài còn có mười hai thủ hạ thân tín nhất của hắn đang đứng thụ hộ. Có thể nói nơi đây là nơi an toàn nhất trên thế tục này.

- Lý đại nhân, thánh chỉ của phụ hoàng viết gì ?

Hạng Thiên Vũ hỏi ngay.

- Đại vương viết rằng giao cho thái tử Hạng Thiên Long kế vị . Ta, Lục đại nhân, Phủ đại nhân ba người phụ chính.

Lý Lâm Hưng ngưng lại rồi nói tiếp:

- Trên chỉ còn viết rằng nếu ai không phục thì giao cho ta phụ trách tru sát.

Hạng Thiên Vũ nghe xong trầm mặc một hồi, đang muốn mở miệng hỏi cái gì thì bị Lý Lâm Hưng ngắt lời nói :

- Thập tam điện hạ, cứ yên tâm . Tại hạ đã xem xong thánh chỉ thì thấy bút tích, con dấu đều là thật. Hơn nữa ta cũng đã tra qua bệnh tình của bệ hạ thấy cũng không có gì khác.

Hạng Thiên Vũ nói rằng :

- Nếu như vậy, chẳng phải lão đại đã là hoàng đế ? Lẽ nào phải đi nước cờ kia? Đó kế sách cùng đường nha.

- Không, điện hạ. Chính vì tất cả đều bình thường mới chính là điểm khác thường.

Lý Lâm Hưng nói ra ý tưởng kinh người.

- Lý đại nhân nói , tất cả những điều này chính là do người khác bố trí ?

Hạng Thiên Vũ trí tuệ vô cùng nên nhanh chóng thông.

- Không sai, thập tam điện hạ suy nghĩ một chút đi , điện hạ Hạng Thiên Minh so với thái tử Hạng Thiên Long cao cơ hơn nhiều. Hoàng thượng anh minh cơ trí, ngôi vị hoàng đế không thể truyền cho thái tử.

Lý Lâm Hưng khẳng định nói.

- Không sai, phụ hoàng nhất định không hạ thánh chỉ như vậy.

Hạng Thiên Vũ cũng phi thường khẳng định nói, tuy rằng hắn không thích phụ thân hắn nhưng cũng không thể không thừa nhận, phụ hoàng hắn là hoàng đế tôt.

- Thập tam điện hạ, coi như đây là sự thật thì ngươi cho là tam điện hạ sẽ để yên cho thái tử leo lên ngôi hoàng đế hay sao ?

Lý Lâm Hưng bình tĩnh nói.

- Ha ha, đúng là lo sợ không đâu, chúng ta đến lúc đó chỉ cần ẩn vào một nơi bí mật để xem kịch vui. Tuy nhiên Lý đại nhân phải nhanh chóng điều tra rõ việc này để chúng ta có thể nắm quyền chủ động.

Hạng Thiên Vũ nở nụ cười.

Lý Lâm Hưng đáp ứng rồi cáo từ rời đi. Tọa sơn quan hổ đấu cũng cần phải có chút vốn liếng, đến lúc hai hổ đánh nhau mới có vũ khí để giết hổ.

Quảng cáo
Trước /211 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ái Quân

Copyright © 2022 - MTruyện.net