Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Diệc Phong đột nhiên nổi tính trẻ con muốn trêu chọc Mộng Yên Nhiên một chút, hắn liền giả vờ thở dài mà nói rằng
- Ai , đúng a. Mấy hôm trước ta đã trải qua một lần tranh đấu thảm liệt nhất kể từ khi xuất đạo đến nay. Tuy rằng ta giết chết được đối phương nhưng cũng vì thế mà tu vi của ta bị giảm biến thành như bây giờ
Vẻ mặt hắn lộ nét thương tâm hối hận
Mộng Yên Nhiên yêu thương an ủi nói
- Không sao , võ công không có thì có thể luyện lại, nếu không khôi phục được thì đã có thiếp. Hiện tại không ai dám khi dễ thiếp, thiếp có thể bảo vệ chàng
Nói rồi Mộng Yên Nhiên vỗ ngực ra dáng nữ trung hào kiệt
Dương Diệc Phong liếc mắt vào bộ ngực sữa của Mông Yên Nhiên ngây người, Mộng Yên Nhiên thấy biểu hiện của Dương Diệc Phong kỳ lạ, vì vậy nhìn theo ánh mắt của hắn phát hiện ra mục tiêu thì vô cùng xấu hổ, mặt đỏ lên mằng
- Bại hoại, ai cho chàng nhìn
Nói rồi nhào vào lòng Dương Diệc Phong che dấu khuông mặt đỏ hồng
- Ha ha ha, ta đương nhiên nhìn bảo bối của ha ha
Dương Diệc Phong cười to nói
- Có người đến
Lúc này Dương Diệc Phong ngừng lại, nhẹ giọng nói, sau đó hắn xoay người nhìn ra cửa quát to
- Lão già, muốn nghe lén cái gì thì vào trong mà nghe đi
- Ha ha ha
Tiếng cười già nua từ ngoài cửa truyền đến, sau đó cửa bị đẩy ra. Một người lão giả mặt mũi hiền hòa khoảng 70 tuổi bước vào. Lão già nhưng vẫn tráng kiện, sắc mặt hồng hào, vẻ mặt đầy nét quan tâm làm cho Dương Diệc Phong nảy sinh hảo cảm đối với hắn. Dương Diệc Phong phát hiện nét quan tâm của lão là từ trong nội tâm phát ra.
Mộng Yên Nhiên vừa nhìn thấy người này thì xấu hổ nói
- Trần bá bá, sao người lại ở ngoài nghe lén nhân gia nói chuyện, thật là già rồi mà còn xấu xa
- Ha ha ha , nha đầu, Trần bá bá là muốn đến xem cô gia là người như thế nào
Trần bá cười trêu ghẹo nói
Mông Yên Nhiên mắc cở phất tay áo, truyền đến âm thanh e lệ
- Trần bá bá hư hỏng, nhân gia không thèm để ý tới ngươi, thử xem ngươi làm được gì không. Muốn xem thì cứ xem đi
Sau đó Mộng Yên Nhiên liền rời đi. Dương Diệc Phong lại khôi phục lại dáng vẻ thiếu gia bất cần đời, không quản lớn nhỏ , kiêu ngạo mà tự mãn.
Cửa phòng không có gió bỗng nhiên tự đóng lại, sau đó một trận uy áp đáng sợ từ trên người Trần bá ép lại phía Dương Diệc Phong . Nếu cỗ áp lức này ép lên một người Thiên Cấp cao thủ thì nhất định người đó sẽ bị ép chảy mồ hôi ròng ròng. Nhưng với Dương đại thiếu mà nói thì chỉ như làn gió xuân phong
Dương Diệc Phong nhẹ nhàng ngồi xuống, cung kính rót cho mình và lão giả mỗi người một ly trà, sau đó tự mình uống sạch
Cỗ áp lực bỗng nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện qua, lão giả ngồi xuống tiếp nhận ly trà, uống một miếng rồi nói
- Sau này ngươi phải đối đãi tốt một chút với nàng, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi
- Ha ha ha, Trần bá . Ta biết ngươi là Thần Cấp cao thủ , tuy nhiên chưa từng có ai dám uy hiếp ta hay có thể uy hiếp ta
Âm thanh trầm trầm làm cho không khí xung quanh ngừng lưu động vài giây , sao đó lại khôi phục tự nhiên
- Nhưng dù sao ta cũng đáp ứng ngươi, có ta ở đây , nàng tuyệt đối an toàn
Trong lời nói ẩn chứa sự chân thành sâu sắc
Trần bá là cao thủ trong cao thủ đương nhiên có thể cảm thấy sự biến hóa trong nháy mắt của không khí xung quanh. Trong ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi , một tia chờ mong có ngày làm được như vậy
- A tại sao người ta lại đồn rằng truyền nhân của Thần bí thế gia là một nhị thế tổ chứ
- Ngươi biết ta ?
Dương Diệc Phong hiếu kỳ, hắn cùng Trần bá là lần đầu tiên gặp mặt
- Nha đầu Yên Nhiên là ta từ nhỏ trông thấy nó lớn lên, còn không hiểu được nó sao ? Hôm qua tại trước cửa của Khách Hành Cư, vẻ dị thường của ngươi và Yên Nhiên không ai thấy nhưng ta chú ý
Trần bá nói rồi đứng lên
Kỳ thực không nói Dương Diệc Phong cũng biết rằng chuyện của hắn và Lữ Kim Thành chắc đã đồn đãi khắp nơi. Dựa vào biểu hiện của hắn thì ai cũng sẽ suy đoán hắn là từ bí ẩn thế gia đi ra.
Dương Diệc Phong cũng không muốn nói gì, không gật cũng không lắc đầu, hắn nói
- Đa tạ Trần bá
- Chỉ cần đối đãi tốt với nàng thì coi như cảm ơn ta rồi
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài
Ngoài cửa truyền đến tiếng của Mộng Yên Nhiên
- Trần bá bá, ngươi và Phong huynh nói chuyện thế nào rồi
- Ha ha, tốt, rất tốt ha ha ha
Nói xong thì cười lớn rời đi, cả người hắn thả lỏng , thân hình già nua cũng tràn ngập sức sống
Dương Diệc Phong đi ra nhìn theo bóng Trần bá khuất xa, hắn ôm Mộng Yên Nhiên nói
- Trần bá nói với ta rất nhiều. Sau này nàng không cần phải lo lắng bất cứ điều gì nữa, chỉ có hạnh phúc mà thôi
- Dạ
Mộng Yên Nhiên tựa đầu vào vai Dương Diệc Phong, trong lòng hưởng thụ cảm giác an toàn khi ở trong lòng nam nhân này, lắng nghe tiếng trái tim của hắn đang đập, toàn thân nhẹ nhàng thả lõng
- Coi như gia trưởng trong nhà đã thông qua ta, ta có giỏi không ? Thưởng gì cho ta nào ? Cho hôn một cái đi
- Không được
Mộng Yên Nhiên đẩy Dương Diệc Phong ra rồi chạy ra ngoài
- Đừng chạy ha ha, xem ta bắt ngươi này
Dương Diệc Phong cười lớn đuổi theo
Tiếng cười đùa vui chơi, tiếng la hết từ phía trong truyền đến làm cho các ca sĩ, vũ nữ , các thành viên của Thính Hương Vũ Tạ đều nghĩ thầm
- Hôm nay sao tiểu thư lại vui vẻ như vậy, bình thường chưa bao giờ thấy nàng cười như vậy
Ở một gia phòng khác, Trần bá đang ngồi uống trà , sau lưng hắn có một nam nhân cao ngất đứng sừng sững. Cả hai nhìn qua cửa sổ xem hai người đùa giỡn , liên tục gật đầu
- Trần bá, lâu rồi ta không thấy tiểu thư cười vui vẻ như vậy ha ha
Người nam nhân vừa nói không ai khác hơn chính là người trung niên của năm năm về trước, Lưu thúc
- Tiểu Lưu a, Yên Nhiên đã trưởng thành , cũng cần có một gia đình, như vậy rất tốt. Người thanh niên này không hề đơn giản đâu
Trần bá lộ nét mặt vui mừng nói
- Ta thấy cũng chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong, không có gì thần kỳ , tối đa cũng chỉ ăn mặc sang quý một chút, có gia thế một chút
Lưu thúc phản đối nói
- Ha ha ha, Tiểu Lưu, ngươi sơ suất quá, ngươi có nghĩ truyền nhân của bí ẩn thế gia là người kém cỏi không ? Có thể đưa ra ba viên Nguyên Thần Đan và Huyền Âm Quyết , một loại tuyệt thế đan dược và một tuyệt thế thần công tặng cho người khác thì bình thường sao ?
Đúng là gừng càng già càng cay, Trần bá chỉ một chút đã đoán ra người cứu Yên Nhiên năm năm trước, sau đó còn tặng Bồi Nguyên Đan và Huyền Âm Quyết chính là Dương Diệc Phong.
Lưu thúc nghe xong lời Trần bá nói thì lộ ra nét kinh ngạc, hắn nghĩ một chút rồi gật đầu. Sau đó nhìn hai người bên ngoài cửa sổ không nói gì nữa