Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Tiểu bối, ngươi chết đi
Dâm loạn nam tử phóng xuất ra một cây châm đen thui phóng về phía Dương Diệc Phong. Chỉ cần xem cây châm này cũng biết nó ác độc cỡ nào. Chỉ cần dính một chút cả người liền biến thành đen kịt, chất độc trên châm có thể xâm nhập vào tận Kim Đan, Nguyên Anh.
Dương Diệc Phong nhìn cây châm bay tới nở một nụ cười, tiếp theo hắn vận khởi kiếm nguyên , tay phải mở ra mang theo một luồng bạch quang. Bạch quang vừa mất thì chỉ thấy trên tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm dài ba thước. Một người một kiếm trông vô cùng tiêu sái.
Tiếp theo bóng người chợt lóe lên xẹt về phía nam tử kia, khi vừa đến bên người hắn, Dương Diệc Phong vẽ nhẹ một đường lên cổ y. Cả thế giới bỗng nhiên trở lại thanh tĩnh.
Trong mắt của những người đang quan sát chỉ thấy một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay Dương Diệc Phong. Sau đó đột nhiên cả người hắn tiêu thất, đến khi hắn xuất hiện thì đã đứng phía sau lưng dâm loạn nam tử. Đối thủ của hắn nhanh chóng quỳ xuống, máu từ cổ bắn ra rồi nằm im không nhúc nhích.
Yên lặng, dưới lôi đài không một tiếng động, yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe được. Một người Nguyên Anh cao thủ chỉ trong một chiêu đã chết. Quỷ dị, quả thật quá quỷ dị. Trên cổ chỉ chịu một kiếm đối với một người tu chân Nguyên Anh mà nói thì chỉ bị hủy đi thân thể, Nguyên Anh hoàn toàn có thể phi độn ra, nhưng tại sao lại như thế mà chết đi ? Mọi người không ai bảo ai đều nhìn Dương Diệc Phong như nhìn một con quái vật. Trong lòng ai cũng tự hỏi rằng nếu là mình thì mình tiếp được mấy chiêu ? Tại sao người kia lại chết một cách quỷ dị như thế ?
Ngay cả Dương Diệc Phong cũng cảm thấy sửng sốt, không phải bởi vì lần đầu tiên hắn nếm cảm giác giết người mà bởi vì hắn phát hiện ra Hư Không Ngưng Kiếm Thuật thực sự là quá biến thái. Một kiếm vừa rồi quét qua cổ của đối phương thì trên thân kiếm, không, từ trong đan điền bỗng xuất hiện một lực hút lớn hút lấy Nguyên Anh của đối phương vào.
Loại cảm giác này giống như đang ăn thịt người làm cho Dương Diệc Phong muốn ói. Còn chưa kịp ói thì từ đan điền bỗng truyền đến một cổ kiếm nguyên khổng lồ làm hắn suýt chút nữa nổ tung. May mà kiếm nguyên trong cơ thể nhanh chóng lưu động nhanh gấp trăm lần đem cỗ kiếm nguyên kia tiêu hóa. Sau đó hắn pháp lực vốn ở Nguyên Anh Sơ Kỳ nhảy thẳng lên Nguyên Anh Trung Kỳ. Cái này chẳng phải là hấp thu Nguyên Anh của đối phương sao chẳng khác gì Hấp Tinh Đại Pháp hay sao ?
Trong ý thức hải bỗng truyền đến tiếng hô của Kinh Thiên
- Biến thái, quá biến thái. Cái Hư Không Ngưng Kiếm Thuật này của ngươi hoàn toàn kế thừa khả năng thôn phệ của Long Tu Quả. Vì vậy gặp phải một cỗ tinh thuần linh lực liền điên cuồng hấp thu. Nguyên Anh vốn là tập hợp thể của chân nguyên nên chẳng khác gì một lượng lớn linh khí. May mà lão tử ta là Thiên Thiên Linh Bảo, so với Thần khí còn ghê gớm hơn. Ta tí nữa thì đã bị hù chết, đang ngủ tự nhiên có một cổ chân nguyên của Nguyên Anh Kỳ truyền đến tấn công. May mà ta và ngươi đồng thể, ta mọi thời khắc đều giúp ngươi chuyển hóa kiếm nguyên. Dương Diệc Phong à, ngươi quả thật là biến thái, ngươi so với Hư Vô Đại Thần còn biến thái hơn. Ha ha theo ngươi ta có nhiều chỗ tốt a, vừa rồi ta cảm thấy kiếm thân của ta khôi phục không ít a. Ha ha, cứ như vậy mà làm, ta sẽ nhanh chóng hoàn toàn hồi phục. Có loại thôn phệ thuộc tính này, ngươi sẽ nhanh chóng cường đại sau mỗi lần giao thủ. May mà Hư Không Ngưng Kiếm Hành của ngươi không chỉ là nội tu công pháp mà còn là luyện thể công pháp. Không sai, tự mình đưa việc tôi luyện thân thể trở nên giống với việc luyện kiếm. Cái này cũng cùng nguyên lý với việc tu luyện Vô Thượng Kim Thân của Vu Môn. Nếu không nhờ cái này thì vừa rồi cổ kiếm nguyên kia đã làm cho thân thể ngươi nổ tung rồi.
Dương Diệc Phong một người một kiếm đứng trên lôi đài, hai mắt hắn khép hờ tiếp tục hỏi
- Tiếp theo là người nào đây
Vừa dứt lời, một tên Nguyên Anh Hậu Kỳ lại nhảy lên. Tên này trước hết cẩn thận mang một kiện pháp bảo hộ thể, kiện pháp bảo này không ngờ là một y giáp cấp 8, trên y giáp tỏa ra một lượng quang mang màu hồng bao phủ khắp thân thể. Pháp bảo phòng ngự so với pháp bảo công kích càng khó tìm, bộ y giáp đó ngay cả phi kiếm cấp 9 cũng không thể nào làm hắn thương tổn.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, hắn liền phóng phi kiếm tấn công.
Dương Diệc Phong sử dụng thần thức quan sát một chút nhận ra rằng, tuy kiếm pháp của hắn rất lợi hại nhưng hoàn toàn không đủ để phá vỡ đạo hộ thể màu hồng đó. Hư Không Ngưng Kiếm Thuật có thể so với Phân Thần Kỳ chân nguyên nhưng sức chiến đấu vẫn chưa đủ. Cùng cấp thì hắn có thể miểu sát nhưng nếu đẳng cấp của đối phương cao hơn lại có phòng ngự pháp khí thì kiếm khí của hắn không thể nào phá vỡ được
Dương Diệc Phong một mặt tránh né phi kiếm , một mặt hỏi Kinh Thiên
- Bây giờ phải làm sao ? Công pháp của ta công kích lực không thể so với pháp lực cảnh giới. Ta có thể vận dụng pháp lực của Phân Thân Kỳ nhưng công kích cao nhất cũng chỉ đến Nguyên Anh Hậu Kỳ
Kinh Thiên nói
- Ngươi không công kích được nhưng ta thì được
- Ngươi được ?
- Đúng, ta là Thiên Tiên Linh Bảo của Hư Vô Đại Thần, trải qua nhiều năm tu luyện đã luyện ra ý thức. Tuy rằng Thiên Tiên Linh Bảo có lực lượng cường đại nhưng ta không thể hóa thành người. Ta chỉ có thể cường hóa lực lượng của mình và phát triển ý thức, không giống các bảo vật khác có thể tu thành hình người. Ở Thái Cổ, các vị thần thông quảng đại thường đưa Thiên Tiên Linh Bảo của họ hóa thành Thân Ngoại Hóa Thân. Như vậy không những tăng mạnh công kích của Linh Bảo mà còn có Bất Tử Chi Thân để dùng.
Kinh Thiên nói tiếp
- Tuy nhiên bọn họ không biết rằng Thiên Tiên Linh Bảo tuy không thể tu thành người nhưng lại sở hữu các đặc tính riêng. Sau khi Linh Bảo tu thành ý thức mới có thể biết được thuộc tính của mình. Tiếp đến, phải tu luyện thật lâu mới hoàn toàn nắm giữ được thuộc tính này. Bình thường các Thần Nhân đều sợ ý thức của pháp bảo mạnh lên sẽ thôn phệ ý thức của chủ nhân nên thường xóa bỏ ý thức của linh bảo và luyện nó thành Thân Ngoại Hóa Thân. Tuy rằng có thể tăng một số khả năng của Linh Bảo nhưng lại không thể phát huy được uy lực chân chính của nó. Hư Vô Đại Thần cùng với ta vốn từ một gốc mà ra, hắn xem ta như huynh đệ mình nên không có suy nghĩ giết chết huynh đệ để đổi lấy lực lượng cường đại. Vì thế hắn chưa bao giờ tu luyện ta mà chỉ đem ta làm vũ khí. Ở Huyền Thiên Hư Cảnh, ta tu luyện trải qua hàng triệu năm đã hoàn toàn nắm giữ thuộc tính của mình. Đây chính là bí mật lớn nhất của ta, có lẽ trong khắp vũ trụ cũng chỉ có một mình ta nắm giữ thuộc tính của mình. Năm xưa, vì giúp ngươi áp chế lực lượng của Long Tu Quả nên ta bị hao hết pháp lực nhưng thuộc tính của ta thì vẫn còn
- Xem ra năm xưa đó ta đưa ngươi luyện thành bản mạng pháp bảo cũng chỉ muốn mượn kiếm thân của ngươi giúp ta chuyển hóa kiếm nguyên lực. Không muốn luyện hóa ý thức của ngươi vì ngươi là người thứ nhất giúp đỡ ta tại thế giới này là một quyết định không sai. Thuộc tính của ngươi là gì ? Ta làm sao có thể mượn được ?
- Thuộc tính của ta là vô kiên bất tồi, không gì không phá nổi. Nói cách khác, ta không cần biết phòng ngự pháp bảo là thứ gì, nó chỉ như một tầng bảo vệ mỏng manh mà thôi. Ngay cả Thiên Tiên Linh Bảo cũng chỉ khoảng ba tầng. Dù cho Bất Diệt Kim Thân của Vu Tổ cũng không là gì đối với ta. Ha ha ta là Thiên Tiên Linh Khí siêu cấp. Ngươi chỉ cần từ trong đan điền vận chuyển kiếm nguyên kéo ra một tia kiếm khí trong kiếm thân của ta rồi đem nó bỏ vào thanh khí kiếm của ngươi là có thể sử dụng thuộc tính của ta
Dương Diệc Phong làm theo lời Kinh Thiên, quả nhiên có một tia đặc thù kiếm khí từ trong đan điền chạy ra dung nhập vào thân kiếm. Thanh kiếm đang trắng xóa bỗng nhiên tối đi một ít, trên thân kiếm truyền đến một cổ kiếm nguyên lực giúp hắn vận dụng kiếm nguyên nhanh và mạnh hơn trước gấp hai lần.
Dương Diệc Phong tấn công, cũng giống như trước. Hắn như một tia chớp xẹt qua cơ thể đối phương, lập tức tầng hồng quang bảo vệ chỉ như một lớp giấy mỏng dễ dàng bị đâm vào. Sau đó kiếm khí hút lấy Nguyên Anh, hủy diệt nguyên thần ý thức của đối phương. Đây đúng là hình thần câu diệt