Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tà Dương từ từ đi đến bên Tiêu Sắt Văn, nhìn loại tử vong như vậy , Tiêu Sắt Văn run rẩy cả linh hồn, thậm chí nước tiểu vô thanh vô tức chảy ào ra. Đột nhiên , một thân ảnh đứng chắn trước mặt Tà Dương
Thân ảnh này là Tiêu tam thiếu gia, Dương Diệc Phong thú vị nhìn Tiêu tam thiếu gia , hắn nói với Tà Dương
- Chậm đã
- Vâng , thiếu gia
Tà Dương đã lâu không được sướng tay như vậy, hắn hiện tại phát hiện ra mình không cần dùng chân nguyên, tốc độ đã nhanh như vậy rồi. Cái lão già hỗn đản này dám bất kinh với sư tôn, quả thật không thể tha thứ. Cứ từ từ cho hắn nếm thử mùi vị của tử vong . Đang định hạ thủ thì nghe tiếng Dương Diệc Phong nên đành ngừng lại , lạnh lùng nhìn Tiêu Sở Cơ trước mặt
- Lý do ?
Dương Diệc Phong âm thanh bình thản
- Đó là cha ta
Tiêu Sở Cơ bình tĩnh nói , chữ “cha” rất nặng
Dương Diệc Phong nhìn thấy trong mắt Tiêu Sở Cơ hừng hực dục vọng, dã tâm và hận ý. Hắn nở nụ cười , gật đầu nói
- Tốt, mong rằng ngươi sẽ không làm địch nhân của ta
- Tà Dương, chúng ta đi thôi. Khương huynh , Thắng huynh, chuyện ở đây xin nhờ các ngươi giúp ta giải quyết
Nói xong hắn ôm Mộng Yên Nhiên đi xa, mọi người nhìn theo bóng lưng hắn , trong lòng cảm thấy lạnh lẽo
- Cảm ơn
Tiêu Sở Cơ nhẹ giọng nói, âm thanh nhẹ đến nỗi tiếng muỗi bay còn lớn hơn. Còn ý nghĩ của chữ cảm tạ này là gì thì chỉ có hắn biết
- Vâng thiếu gia, coi như lão già ngươi may mắn
Tà Dương nói xong theo sau Dương Diệc Phong ly khai
Tiêu Sắt Văn nhìn Dương Diệc Phong và Tà Dương rời đi , thoáng cái té ra đất. Hắn đột nhiên như già đi hơn mười tuổi, một chút ý chí cũng không có. Hắn cũng là Thiên Cấp cao thủ, đi đến cảnh giới Thiên Cấp không đơn giản chỉ là tu luyện nâng cao tu vi mà còn cảm ngộ. Bây giờ nhi tử chết đi hai đứa, lại bị sát khí của Tà Dương xâm nhập nên tâm linh của hắn đã tiêu mất rồi. Giờ không chữa trị thì tu vi chỉ có nước thụt lùi. Hắn hiện tại như lão nhân xế chiều .
Tiêu Sở Cơ nâng Tiêu Sắt Văn dậy nhẹ giọng nói rằng
- Cha, chúng ta về thôi
Sau đó tính nâng Tiêu Sở Sinh đang hôn mê bất tỉnh lên
- Chậm đã, đừng đụng vào
Tiêu Sắt Văn ôm lấy Tiêu Sở Sinh, tự mình đi về phía hậu viện
Tiêu Sở Cơ không có bất cứ phản ứng gì , đi theo Tiêu Sắt Văn đi về phía hậu viện
Doanh Chính và Khương Thế Vi nhìn tràng diện trước mặt giống như Tu La địa ngục thì nhìn nhau cười khổ. Cái này làm sao giải quyết tốt hậu quả đây ? Đường Ngạo Thiên vẫn đang đứng si ngôc, vừa rồi lúc Tà Dương động thủ , trong đó có bốn Thiên Cấp cao thủ mặc dù tu vi kém hắn nhưng bốn người cùng ra tay thì tuyệt đối có thể miểu sát hắn. Nhưng không ngờ chỉ trong một giây đã tử vong toàn bộ. Ngay cả mình cũng không nhìn rõ thân ảnh của Tà Dương . Nghĩ vậy không khỏi lắc đầu, tự biết đánh không lại Tà Dương nhưng không ngờ ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi
Về phần Lữ Lương Thắng, quần áo trên người hắn có thể vắt ra một bát nước. Thật là may mắn, hắn hận không thể ôm Lữ Kim Thành mà hôn cho một cái. Nếu không có Lữ Kim Thành thì hắn kết cục cũng không khác gì. Lữ Kim Thành sắc mặt cũng tối sầm, hạ nhân đã như vậy , chủ nhân còn lợi hại cỡ nào ? Xem ra hắn còn phải nỗ lực rất nhiều
Về phần các thế gia, địa quốc không động thủ cũng so với Tiêu Sắt Văn tốt hơn một chút thôi. Loại chuyện mất mặt như vậy làm sao mà truyền ra ngoài
Vì vậy, tất cả mọi người ngầm đạt thành hiệp nghị, nào là hộ vệ bị chết là do Tây Vực tứ quốc đánh bất ngờ, hoặc là do Ma Giáo đánh lén. Toàn bộ đều tránh không nhắc đến Dương Diệc Phong. Những ngoại nhân đến xem đều bị diệt khẩu. Chuyện lớn như vậy hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Tất cả mọi người đều xem như không có chuyện xảy ra hôm nay. Dương Diệc Phong vừa trở thành sát thần không thể chọc, vừa trở thành đối tượng để nịnh bợ
Trở lại phòng của Dương Diệc Phong , Mộng Yên Nhiên sắc mặt bất hảo. Dương Diệc Phong quan tâm hỏi thăm
- Sao vậy bảo bối
Mộng Yên Nhiên nhào vào lòng Dương Diệc Phong nhẹ giọng nói rằng
- Thiếp có chút không thích ứng , hơi sợ
- À , Thế giới này chính là như vậy, chuyện hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ đối với ta đuổi tận giết tuyệt, ta bất đắc dĩ mới phản kích. Sau này chuyện như vậy sẽ có không ít, nàng phải từ từ thích ứng biết chưa ? Đối đãi với địch nhân không được nhân từ, phải đem bọn họ giết hết toàn bộ thì mình mới an toàn . Trong loạn thế muốn bảo an chỉ có cách như vậy
Lời của Dương Diệc Phong có chút tàn khốc nhưng là sự thật
- Dạ , thiếp sẽ từ từ thích ứng, chàng yên tâm
Mộng Yên Nhiên là người thông minh , nàng không giống như những người khác đi ngăn cản chồng mình buông tha địch nhân , điều đó chỉ làm cho chồng mình thêm nguy hiểm mà thôi
- Bảo bối, nàng hôm nay đã mệt, đi ngủ đi
Dương Diệc Phong biết Mộng Yên Nhiên đã mệt nên bảo nàng đi nghỉ ngơi, dù sao hôm nay một cô gái thiện lương như nàng phải chứng kiến nhiều cảnh sát nhân như vậy nên có chút mệt mỏi. Mộng Yên Nhiên hôn Dương Diệc Phong một cái rồi chạy vào phòng.
Dương Diệc Phong mỉm cười đi ra tiền sảnh, hắn hỏi Tà Dương
- Bên ngoài thế nào ?
Tà Dương hồi đáp
- Chuyện trước bãi đất trống bị các đại thế gia và các nước liên thủ che dấu, người ngoài toàn bộ thất tung, có lẽ bị diệt khẩu. Chuyện này bọn họ làm rất tốt nên chúng ta không có phiền phức gì
- Ừ như vậy thì được, chà ngày mai đi đâu chơi đây
Dương Diệc Phong nói giỡn
…..
- Thái tử, Dương Diệc Phong tính tình cổ quái, chúng ta tốt nhất không nên đối nghịch hắn, nếu không sẽ không biết phát sinh chuyện gì nữa. Lần này Tiêu gia quả là ngu ngốc
Mục tiên sinh lau mồ hôi trán mà nói
- Ừ không sai, may mà bản thái tử dùng đúng sách lược, không thì đã tiêu rồi
Khương Thế Vi nghĩ lại mà còn thấy sợ