Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lăng Vũ trừng mắt nhìn đống bánh bao chỉ còn một phần ba trước mắt, hắn ăn chưa thỏa mãn nhưng cũng không thể không để lại cho Cảnh Hoài cái nào, dù sao cũng không phải công sức của một mình hắn làm ra. Nhưng đợi hơn một canh giờ Cảnh Hoài vẫn không thấy bóng dáng rốt cuộc không thể nhẫn được nữa, Lăng Vũ đứng phắt dậy chạy đi tìm tên kia.
- A! Sư tôn!
Lăng Vũ bỗng nhìn thấy từ đằng xa có bóng người mặc tử y, tóc trắng bạc, chắc chắn là sư tôn rồi! Hắn vui vẻ chạy đến nhưng khi đến gần mới nhận ra, không chỉ có một mình sư tôn đứng đó mà còn có cả... Âu Dương Vân!?
- Khụ, trưởng môn sư huynh!_ Lăng Vũ cúi người qua loa hành lễ với Âu Dương Vân, khóe mắt liếc qua sư tôn của hắn rồi rời xuống chỗ hai bàn tay đang đan xen với nhau của hai người mà ai-cũng- biết- là- ai -đấy, nụ cười chuyển từ tươi tắn trong sạch đến vô cùng... ờm... bỉ ổi?
Tu Vân chân nhân cả đời tung hoành chưa từng cảm thấy hổ thẹn khi quyết định bất cứ việc gì nhưng hiện tại lại không nhìn thấu được đệ tử mình nuôi từ nhỏ đến lớn. Thủy lam mâu của đứa trẻ kia vô cùng trong vắt giống như một tấm gương phản chiếu mọi sự việc, thấu cả nhân tâm của con người, giống như cái gì cũng bị nó nhìn thấu khiến Tu Vân chân nhân đứng trước mặt nó luôn có cảm giác chột dạ, tay muốn rút ra nhưng bị bàn tay của Âu Dương trưởng môn nắm thật chặt, Âu Dương Vân căm hận trừng Lăng Vũ:
- Khụ khụ, chẳng hay trưởng môn muốn đưa sư tôn của ta đi đâu!_ Lăng Vũ nhìn vẻ mặt oán phụ của Âu Dương Vân liền cảm thấy dở khóc dở cười, Âu Dương đại ca, ngươi dù sao cũng là tiểu công bày ra vẻ mặt như bị đè đó cho ai coi hả?
- Một đệ tử trong môn bị đánh trọng thương, tứ trưởng lão mời ta qua đó!_ Tu Vân chân nhân trước mặt đệ tử cưng của mình tuyệt đối không để mất hình tượng, gương mặt đoan trang vô cùng nghiêm túc nhưng sư tôn, vành tai của người đỏ như vậy thực có chút không ăn khớp a.
- Người đó là ai vậy ạ?
- Là tam đệ tử của tứ trưởng lão...
- Nghe nói luôn ôm bên người một cây cổ cầm!_ Âu Dương Vân tiếp lời
"Vù" một tiếng, khói bụi bay tung mù, trưởng môn và sư tôn mất một lúc mới xua tan được đám bụi trắng thì đã không thấy bóng dáng của Lăng Vũ, Tu Vân chân nhân mở to mắt:
- Ta hình như chưa từng dạy nó thuật di ảnh nha..
________ta là phân cách tuyến di ảnh______
- Cảnh Hoài!?!
Lăng Vũ đạp bay cánh cửa phòng bằng gỗ cao 2m cũng không quan tâm đến việc nó đập vào ai lập tức vọt đến cầm tay kẻ suy yếu nằm dài trên giường:
- Cảnh Hoài, mau nói cho ca biết kẻ khi dễ ngươi là ai? Ta sẽ biến hắn thành tổng thụ cho một đám tra công, hỗ công, qủy súc công, s công, n công đè hắn xuống chịch chịch chịch chết hắn!
- Cảnh Hoài, mau nói cho ca biết kẻ khi dễ ngươi là ai? Ta sẽ biến hắn thành tổng thụ cho một đám tra công, hỗ công, qủy súc công, s công, n công đè hắn xuống chịch chịch chịch chết hắn!
- Ngươi... im miệng chút... khóc tang cái gì?
Kẻ nằm trên giường đôi môi trắng bệch, giọng nói khàn khàn yếu ớt bất đắc dĩ nghe Lăng Vũ nói một tràng dài còn cái gì chịch chịch chịch đầu liền đau. Mệt mỏi liếc qua thứ yêu thích đã tan thành hai mảnh trên bàn giọng nói mới mang theo chút tiếc nuối:
- Cổ cầm vỡ rồi...
- Không sao, ca ca nhất định kiếm cho ngươi một cái mới tốt hơn đừng ảo não!_ Lăng Vũ lập tức biến thành một chụy cả hết mực yêu thương đệ đệ, quay qua nhìn đám đệ tử nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ trong đó có hai vị trưởng lão gương mặt một phúc hậu một cương nghị, hắn dựa theo trí nhớ trước đó cúi đầu hành lễ:
- Tứ thúc thúc, ngũ thúc thúc!
- Ngươi vẫn biết ta là thúc thúc?_ ngũ trưởng lão tức giận
Không lẽ phải gọi cô cô?
- Ngũ cô cô!
- Ngươi
Lăng Vũ nhìn sắc mặt "ngũ cô cô " tức giận đến chuyển xanh chuyển đỏ không lẽ bản thân gọi sai?
- Ngũ sư nương!
- Im miệng!!
- Được rồi! Tiểu Vũ ngươi còn tiếp tục gọi "ngũ sư nương" sẽ thổ huyết mất!_ Tứ trưởng lão nghiêm giọng can ngăn nhưng cái mặt đã đỏ lên vì nhịn cười, các đệ tử đứng sau còn khúc khích cười trộm
Bất qúa không thể trách ngũ trưởng lão tức giận, lúc nãy người suýt nữa bị cái cửa Lăng Vũ đạp đập chúng người, thằng nhóc này xông vào cũng không để ai vào mắt thật tức chết lão!
- Được rồi! Rốt cuộc là chuyện gì?_ Tứ trưởng lão liếc mắt nhìn hai đệ tử bình thường đang đứng ở góc phòng, hai đệ tử kia có chút rụt rè cung kính:
- Bẩm Tứ trưởng lão, đệ tử cùng sư huynh vừa từ đại hội khảo hạch về chuẩn bị cho trận đấu ngày mai thì gặp Cảnh sư huynh, lúc Cảnh sư huynh và đệ tử đang tán ngẫu thì đột ngột một nữ nhân mặc ăn mặc không chỉnh tề từ trong phòng Lục sư huynh lao ra ôm trầm lấy Cảnh sư huynh không chịu buông còn làm những hành động... chúng đệ tử cưỡng chế tách nàng ra! Lúc đó bỗng Ngụy cung chủ xuất hiện, không nói hai lời liền đánh Cảnh sư huynh trọng thương...
Tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão càng nghe sắc mặt càng đen, mà cái trọng điểm ở đây chính là nữ nhân kia? Cái loại xướng phụ không biết xấu hổ đêm đêm cùng Ngụy Quân Tư tuyên dâm không để ai vào mắt, kêu lớn tiếng đến mức cả phòng của trưởng lão cách xa như vậy còn nghe thấy hiện tại muốn câu dẫn đệ tử Thanh Sơn không được còn làm Cảnh Hoài bị thương? Nhất thời hai vị trưởng lão đều cảm thấy thực ghê tởm
Lăng Vũ hai vai run lên vì tức giận, nụ cười tàn nhẫn cực độ, hắn là một kẻ rất bao che khuyết điểm cũng cực coi trọng bằng hữu, hắn tự nhận mình cũng không phải người tốt người ta đối với mình một mình trả lại mười. Hảo cho một Nhược Y Tuyết, cuối cùng cô cũng cho tôi một cái lý do chính đáng để hận cô!