Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ring.
“Mộ Yên, làm sao vậy?” Tương di nãy giờ vẫn luôn im lặng thấy được động tác của nàng thì không nhịn được mà hỏi.
Giang Mộ Yên vội vàng điều chỉnh tâm trí, lắc lắc đầu “Tương di, không có gì, chỉ là hôm nay nhìn đến Yên Ba đình này, đột nhiên trong lòng nổi lên cảm giác buồn bã cùng hoải niệm, chúng ta vào đi thôi!”
“Mộ Yên chắc là nhớ nhà đi!” Trong mắt nhị phu nhân chứa vẻ hiểu rõ nhìn nàng “Mộ Yên, đừng khó chịu, Dạ Tập nó còn trẻ, tâm tính chưa thành thục nên không thấy được điểm tốt của con. Về sau chờ đến khi nó biết Mộ Yên con là nữ tử trí tuệ, tài năng đến bực nào, tất nhiên cũng không sợ nó không ái mộ con nữa.”
Hừ! Ai thèm người như hắn ái mộ? Trong lòng Giang Mộ Yên cười trào phúng một tiếng, trên mặt vẫn là vẻ buồn bực không vui lúc trước mà đẩy màn mỏng bước vào trong đình.
Quả nhiên, trên bàn ngọc thạch ngay giữa đình lúc này đã trải sẵn khăn trải bằng tơ lụa thượng hạng, ngay cả trên ghế ngọc cũng có sắn đệm mềm mại.
Trên bàn điểm tâm và trái cây đều đầy đủ, giấy cùng bút mực cũng không thiếu, mùi đàn hương tỏa ra từ lư hương bằng đồng đỏ thượng hạng thoang thoảng trong đình, vừa thơm lại có tác dụng an thần.
Nếu không phải bên cạnh xấp giấy Tuyên Thành còn có mấy quyển bìa xanh vừa nhìn đã biết là sổ sách gì đó, Giang Mộ Yên sẽ thật sự cho rằng nơi này là chỗ ngâm thơ vẽ tranh của nhóm nữ quyến bọn họ.
“Mộ Yên, con xem còn thiếu cái gì không? Nếu không, chúng ta ra ngoài lan can cho cá ăn, lát sau nếu con xem xong thì kêu lên, nếu không xong cũng đừng gấp, thân thể quan trọng hơn, lần sau đến lại xem tiếp, được chứ?”
Trong lời nói của nhị phu nhân có mấy phần nhân nhượng cùng lấy lòng, Giang Mộ Yên lúc này nếu còn chưa hiểu được tầm quan trọng của hai bản sổ sách kia thì cũng uổng phí nàng kiếp trước sống đến hai mươi tám tuổi.
Lại liếc nhìn hai bản sổ sách một chút, phát hiện cũng không quá dày, cho dù xem hết phỏng chừng cũng không đến hai tiếng.
Nhưng nghe giọng điệu của nhị phu nhân thì tựa hồ nàng có thể xem được nửa quyển cũng đã không tệ rồi, điều này khiến trong lòng Giang Mộ Yên cũng không rõ ràng, chẳng lẽ nhị phu nhân không muốn nàng dùng tốc độ nhanh mà xem xong? Hay là hai bản sổ sách này vô cùng thâm sâu khó hiểu cho nên mới nói vậy?
Giang Mộ Yên vô cùng tò mò, lại sợ bản thân lộ ra sơ hở lúc này nghe bọn họ muốn ra ngoài cho cá ăn chứ không phải ở bên cạnh chờ nàng xem xong thì trong lòng cao hứng không thôi.
Nàng nhanh chóng gật đầu “Tương di cùng bá nương đi đi thôi, nơi này cái gì cũng không thiếu. Mộ Yên sẽ bắt đầu xem.”
“Được, được, Mộ Yên con từ từ xem, không vội, không vội! Chúng ta đi ra ngoài.”
Nhị phu nhân tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh với mức độ phối hợp của nàng hôm nay, nhanh chóng cùng Tương di bước ra bên ngoài, tựa hồ sợ nếu chậm trễ chút nữa sẽ hại nàng không an tâm mà xem sổ sách.
Trong lòng Giang Mộ Yên không khỏi nghĩ thầm, không phải nữ nhân ở thời đại này đều không biết chữ chứ? Nếu không sao nhị phu nhân cùng Tương di lại như vậy?
Chậm rãi ngồi xuống, nàng cố ý chọn hướng đối mặt với hành lang bên ngoài, như vậy chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của nhị phu nhân cùng Tương di, sau đó cầm lấy quyển sổ, nhẹ nhàng mở ra.
Vốn nghĩ sẽ gặp cái gì phức tạp khó hiểu lắm, nhưng sau khi mở ra, Giang Mộ Yên phát hiện này căn bản chỉ là doanh thu, chi tiêu, mấy mục lợi nhuận cùng xuất ra bình thường.
Tất nhiên là chưa được tính toán hoàn chỉnh, nhưng người chép lại cũng rất dụng tâm cho nên chữ viết vô cùng tinh tế.