Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ring.
Giận dỗi?
Giang Mộ Yên có chút phản ứng không kịp nhìn Bùi Dạ Tập, đúng là không thể tin được nam nhân này cũng có lúc nghe lời đến vậy.
Rõ ràng trong lòng chán ghét đến mức hận không thể vĩnh viễn không thấy nàng, nhưng bất quá chỉ vì một câu của cha hắn, hắn liền có thể trái lương tâm, chịu uất ức mà nói ra lời như vậy với nàng?
Thật sự là khiến nàng rất ngoài ý muốn!
Nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, Giang Mộ Yên chỉ có thể ngây ngốc trừng mắt nhìn Bùi Dạ Tập.
Mà Bùi Vũ Khâm sau khi thấy bộ dáng kinh ngạc đến nói không nên lời của Giang Mộ Yên thì cười đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng xé nát bức thư giải trừ hôn ước trong tay ngay trước mặt hai người, cuối cùng như tổng kết mà nói “Tốt lắm, mọi chuyện dừng được rồi. Hôm nay những người có mặt ở đây, ai cũng không được lan truyền chuyện vừa rồi ra ngoài. Sau này chúng ta vẫn là người một nhà thân thiết như trước.”
Nói xong, Bùi Vũ Khâm bước về phía cửa phòng. Vừa đi hai bước, hắn không quay đầu lại mà nói:
“Yên nhi, tiểu Cửu không hiểu chuyện của Dạ Tập hôm qua chắc là đã làm tổn thương đến đầu con, ta hôm nay thấy con tựa hồ tinh thần không được tốt lắm. Ta sẽ gọi Thanh Thư đi thỉnh đại phu đến xem cho con một chút, cần phải xác định không sao mới tốt. Về phần chuyện ta nói với con trong thư phòng lúc trước, con về suy nghĩ một chút, mấy ngày sau cho ta một câu trả lời thuyết phục!”
Nói xong, Bùi Vũ Khâm tiếp tục bước đi.
Hắn vừa đi, hai hộ vệ vẫn luôn theo bên cạnh tất nhiên cũng đi theo.
Trong phòng cũng chỉ còn lại ba nhân vật chính của chuyện là Giang Mộ Yên, Bùi Dạ Tập cùng Bùi Phong.
“Giang Mộ Yên, cha ta là bảo cô suy nghĩ cái gì?”
Bùi Dạ Tập đối với kết quả thất bại trong gang tấc hôm nay là rất buồn bực.
Bất quá đi cùng với buồn bực tựa hồ lại có cảm giác nhẹ nhàng thở phào khiến chính hắn cũng cảm thấy bản thân mình mâu thuẫn.
Giang Mộ Yên mặc kệ trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, nàng chính là buồn bực vì sự lợi hại của cha Bùi Dạ Tập.
Vốn là một chuyện tuyệt không có đường lui, vậy mà chỉ mấy câu ít ỏi của hắn đã thay đổi hết thảy. Này không phải nàng cố gắng nửa ngày vẫn giậm chân tại chỗ sao?
Nhưng xét trên một phương diện khác, nàng lại không thể không thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì nghe khẩu khí của người nọ thì tựa hồ cũng không định truy cứu nguyên nhân vì sao lúc trước nàng ở Vị Vũ lâu nói như vậy với hắn, ngược lại là nghĩ nàng vì hôm qua chịu kích thích nên mới nói mê sảng!
Đồng thời, có phải nàng nên đồng tình với tiểu thiếp thứ chín của Bùi Dạ Tập vì tự dưng bị mang tiếng không?
Thân phận không bị vạch trần, đối với nàng mà nói tất nhiên là tin tức vô cùng tốt. Vậy có nghĩa là trước mắt nàng tạm thời còn chưa phải ăn ngủ ngoài đường, hoặc là bị người bắt lại tra hỏi, không phải sao?
Cùng lắm chính là sau này lại phải lấy thân phận Giang Mộ Yên trước đây mà sống, có chút phiền phức thôi.
Bất quá có phiền phức cũng có nghĩa là có khiêu chiến, chỉ cần có một chút cơ hội để tiếp tục sống, nàng tất nhiên sẽ không buông tha..
Đây là hứa hẹn đời trước của nàng với bản thân, cũng là mục tiêu phải đạt được.
Cho nên nàng cũng không tỏ thái độ cùng khí thế với Bùi Dạ Tập như trước nữa, bởi vì chuyện này cũng không cần thiết.
Nàng là muốn dùng thân phận Giang Mộ Yên mà sinh sống trong cái nhà này, cho nên đây là một cuộc chiến lâu dài, muốn thắng được người khác thì chỉ có thể dựa vào thời gian.
Một khi đã như vậy, Giang Mộ Yên cũng không định giấu diếm Bùi Dạ Tập suy nghĩ của cha hắn, nên nàng thản nhiên nói “Cha ngươi để ta suy nghĩ chuyện trong hai tháng tới, chọn một ngày tốt để chúng ta bái đường thành thân.”