Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rời phòng, Bàng Ngọc Phong cùng Lê Ngạn trở lại phòng làm việc, tất cả mọi người dùng ánh mắt mong chờ nhìn bọn hắn.
“Như thế nào đây?”
“Vẫn còn có chút thu hoạch, hiện tại chúng ta có thể thông qua đầu mối lão Ngũ Tần Truyện Canh cung cấp xác định nơi hắn bị bắt giam, một là nơi gần tiệm ăn, hai là gần đường xe lửa, sau đó tiến hành điều tra”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Dựa theo miêu tả của lão Ngũ, tôi cảm thấy nơi hắn bị giam giống như là một thùng đựng hàng hoặc là buồng xe vận tải, nếu như bên kỹ thuật có thể tìm ra chút đầu mối hữu dụng thì càng có thể trợ giúp chúng ta xác định mục tiêu”. Lê Ngạn nói.
“Mặt khác dựa theo lời khai của lão Ngũ, kẻ tập kích lão trộm là kẻ khác, dựa theo phân tích của chúng ta, người này rất có thể chính là kẻ đã sát hại Vương Hỉ Phong cùng Trương Kiến Quốc, tôi nghĩ có thể Ngô Vân đã phát hiện chút đầu mối, muốn uy hiếp hắn, kết quả cũng bị giết người diệt khẩu.
Còn theo căn cứ Lê tiên sinh phân tích, người kia rất có thể là lính đánh thuêm điểm này tôi giữ lại ý kiến, tôi cho là mặc dù không thể nói loại nhân vật này là tuyệt đối không có nhưng bọn họ đại đa số là hành động không công khai, khả năng cảnh sát chúng ta nắm giữ động tĩnh là không thể”.
“Bàng đội, tôi nói câu, tỉnh ta gần đây quả thật có thông tin về chuyện này, bất quá không có chứng cớ xác thực nên còn đang phong tỏa, phía dưới huyện thị chắc cũng không có được tin tức”. Lưu Cường nói.
“Phương diện gì? Hiện tại để lộ gì?”
“Chúng ta nhận được tuyến tình báo cho biết sắp tới có một băng lớn buôn lậu ma túy hoạt động, thậm chí có thể rất lớn, ma túy được gia công trong tỉnh, đáng tiếc chúng ta có quá ít đầu mối, vụ mua bán này dính dấp mấy quốc gia, cho nên có mướn lính đánh thuê ở ngoài nhập cảnh là điều không phải không thể”.
Bàng Ngọc Phong cả kính: “Nhưng tới bây giờ chúng ta không hề phát hiện có liên quan dấu vết ma túy”.
“Một khi tiến vào biên giới, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, bọn họ không nhất định sẽ không mua bán”. Lưu Cường không khỏi lo lắng nói.
“Còn điểm này, tôi cảm thấy bọn cướp có chút kỳ quái”. Lê Ngạn nói.
“Làm sao kỳ quái?”
“Tôi cảm thấy được người này có thể biết lão Ngũ”.
“Tại sao thấy được”.
“Cùng là hai kẻ phạm tội, mặc dù bình thường có phân kẻ trên và kẻ dưới hầu hạ nhưng có một thứ chung đó là mục đích phạm tội, tức là dục vọng, như vậy đơn giản sẽ có hai loại khả năng, một là cùng chung lợi ích sử dụng, nếu như tình hình đó, nhưng có một điều không có cách nào bỏ qua, đó là ý đồ cùng dục vọng khi cùng phạm tội, nếu đơn giản như vậy thì có hai loại khả năng, một là có cùng chung ích lơi, nếu là như vậy, thì quan hệ của bọn hắn ở dưới sự ảnh hưởng của ích lợi, sẽ không có ràng buộc một cách vững chắc, bởi vì nó dính líu đến việc chia sẻ ích lợi, cho nên không có khả năng một bên thực hiện hết việc phạm tội mà bên kia không thèm quan tâm, đây là một hành động mạo hiểm và không hề an toàn, với sự cẩn thận tên thứ nhất thì không có khả năng cẩn thận như vậy.
Loại thứ hai chính là theo tâm lý học nói là cảm ứng tính bệnh tâm thần, đây là hai hoặc từ hai tội phạm trở lên có thể cùng sở hữu tinh thần bị rối loạn ảo giác, dạng bệnh tật như thế có thể khiến thân thể bị tuần hoàn ác tính, như vậy trong cả bọn thường có một tên cầm đầu, chịu trách nhiệm kích động thành viên cùng tham gia kế hoạch phạm tội, những kẻ kia phục tùng, điên cuồng phạm tội, theo dạng này, những kẻ phục tùng không có nghĩa là vô tội, nếu như không phải là cùng chung dục vọng thì bọn chúng sẽ không cùng mưu, như vậy là quan hệ bệnh hoạn, là dựa vào nhau, nói như vậy rất bền chắc, nhưng có một đặc điểm đó là bọn họ thiếu hụt sự thông cảm, trời sinh tàn bạo, điều này không phù hợp với đặc thù hai người chúng ta hiềm nghi.
Như vậy xem ra hai người chúng ta hiềm nghi không phải là hợp mưu mà là âm mưu từ một bên, cho nên tên cướp thứ hai mới có vẻ hành động không thuận tâm tình với tên thứ nhất”.
“Ý cậu là?”
“Tôi hoài nghi tên thứ hai biết lão Ngũ Tần Truyện Canh, hắn bị tên thứ nhất uy hiếp tới trợ giúp bắt cóc”.
“Có thể đưa ra chút chứng cớ không?”
“Trong quá trình bắt cóc hắn không hề có hành động cùng ý đồ, hắn làm tất cả đều biểu hiện một loại tâm tình, quan tâm cùng đồng tình, nếu như chỉ là một người xa lạ, hắn chỉ cần giống tên thứ nhất là che mặt, cần gì phải che giấu cả người? Điều này nói rõ trên người hoặc trên tay hắn có dấu hiệu nhận ra được”.
Bàng Ngọc Phong cùng Lưu Cường gật đầu.
“Bàng đội, chúng tôi tìm được lão trộm rồi”. Tiếu Khải Dũng hấp tấp đẩy cửa đi vào.
“Ở đâu?” Bàng Ngọc Phong hỏi.
Tiếu Khải Dũng nhìn đám người Lưu Cường cùng Lê Ngạn.
“À, các cậu từng gặp qua nhau rồi, đây là cảnh sát tỉnh Lưu đội, Tiểu Đinh, vị này là Lê Ngạn Lê tiên sinh, tới giúp chúng ta phá án, còn mấy người tạm thời ở bên ngoài, quay lại sẽ giới thiêu. Mau nói tình huống đi”.
“Chính là mấy vị đã nói qua điện thoại hả, tôi là Tiếu Khải Dũng, cấp dưới Bàng đội, các vị cứ gọi tôi là Đại Dũng, tìm được lão trộm rồi, đang để nguyên hiện trường”.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Kể từ lúc phát hiện dấu máu trong nhà lão trộm chúng tôi lập tức điều tra, một là tìm tới bệnh viện tìm người mới nhập viện, hướng khác tìm những nơi có thể chôn giấu thi thể như bão rác, nhà hoang hay vùng ngoại ô, kết quả sáng sớm nay phát hiện hắn ở một bệnh viện tư nhân. Hắn chết vì tai nạn xe cộ, giờ vẫn chưa có ai tới nhận xác, nếu không phải chúng tôi mang theo hình đi hỏi thì sợ là không tìm được”.
“Tai nạn xe cộ”.
“Phải, tôi đã hỏi cảnh sát giao thông, thời gian trước có tai nạn, một chiếc xe ngựa đi sai quy định đụng vào xe nhỏ trên đường, không phải lỗi của xe nhỏ, bởi vì không tìm được vật chứng chứng minh thân phận lão trộm nên không liên lạc được với người nhà, án không có kết”.
“Bên cảnh sát giao thông có phát hiện gì?”
“Bọn họ cảm thấy kỳ quặc, nghe nói có liên quan với án tử bên ta thì đưa hết tài liệu sự việc cho chúng tôi, các vị xem một chút”.
Mọi người cùng xem túi hồ sơ, Lê Ngạn nhìn kỹ chút ảnh hiện trường.
“Bên trong xe không có vết máu bắn tung tóe, dây an toàn cũng không tổn hại, túi khí an toàn chưa mở, điều này nói rõ người bị tai nạn xe cộ đã tử vong trước”. Lê Ngạn nói.
“Đúng, báo cáo kiểm tra thi thể cũng chứng minh điểm này, thời gian lão trộm tử vong sớm hơn bị tai nạn”. Lưu Cường nói.
“Nói cách khác hung thủ mang thi thể tới nơi đó rồi khởi tạo hiện trường giả. Khiến chúng ta thiếu chút không tìm được lão trộm”.
“Hiện tại tôi cảm thấy Lê Ngạn phân tích rất thông suốt rồi”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Còn gì nữa không?” Lưu Cường hỏi.
“Bọn cướp biết lão Ngũ, tôi cảm thấy không chỉ là vấn đề biết, mà là còn có quan hệ tương đối thân mật”.
“Tại sao nói như vậy?”
“Người kia ra tay không còn người sống, mà lão Ngũ là người duy nhất ngoại lệ”.
“Không biết bây giờ còn có thể tìm được gì trên người lão trộm, bây giờ chúng ta mới chỉ suy luậ, tốt nhất phải tìm được chứng cơ, như vậy mới có thể khai báo lên trên”. Lưu Cường nói.