Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
HUYỀN NỮ KINH – Vương Thiểu
Chương 41: Dạ chiến noãn hương (6)
Vmvm dịch
“Quá vô sỉ, quá ti bỉ!” Mặt hoa da phấn của Thượng Quan Bảo Bảo thoáng hiện sát khí, ba mũi Bạch Linh Tiễn trong tay đều phóng ra, không cần nhắm vào ai cả, vì người mà nàng muốn giết có quá nhiều.
“Tiểu lục tử, ngươi không sao rồi! Ta cứu được ngươi rồi!” Mắt của Thượng Quan Bảo Bảo ứa đầy lệ nóng, đô tay múa may cuồng loạn niệm chú ngữ huy động tiểu kiếm thuật sĩ. Đầu tiên, một đạo nguyên tố hộ thuẫn màu hỏa hồng phóng ra, kế đó là từng đàn bướm lửa theo Hỏa điệp phiên phiên thuật bắn tới tấp vào bọn khinh giáp sĩ.
Trên khóe miệng của Thượng Quan Trác Việt chợt hiện một nụ cười tàn khốc, hét lớn từ trong không trung: “Muội muội dừng tay, không được quấy nhiễu vào nội sự của Kim Tiền Bang.” Nói đến đây, y phát xuất một quả cầu năng lượng màu hỏa hồng, vây chặt lấy Thượng Quan Đào Đào và thuật pháp vừa phát xuất của nàng. Thượng Quan Đào Đào thường ngày tự phụ mình là thiên tài về thuật pháp, không ngờ lại không phá nổi một hỏa lao giản đơn như thế của Thượng Quan Trác Việt.
“Ha ha ha! Quả là có ý tứ. Ngươi là người được gọi là A Tinh phải không, sau này ngươi sẽ trở thành bang chủ Tế Bần Bang chứ gì? Nếu có người không phục ngươi, ta sẽ thay ngươi mà dạy bảo nó. Tiểu Lục Tử, chuyện này ngươi không quản nổi đâu, hài tử đáng thương à. Bên cạnh người không có người nào là đáng tin cả, còn muốn đấu với ta à, đợi kiếp sau đi!” Y cười lớn cuồng ngạo, tựa hồ như cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy chuyện tức cười như vậy.
Sắc mặt Minh Cơ nhợt nhạt, lo lắng nhìn Tiểu Lục tử hỏi: “Bang chủ, nhường cái chức bang chủ cho cái tên tiểu nhân tỉ bỉ này xem ra không ổn. Hôm nay hắn vì muốn nhập bọn với chúng ta mà quay lưng với huynh đệ của hắn, sau này hắn có thể vì người khác mà chém sau lưng chúng ta. Người như vậy không nên lưu, để ta giết hắn rồi lập người khác lên ngôi bang chủ.”
A Tinh nghe thế liền biến sắc, nghiên đầu dường như tính toán gì đó, rồi hét lớn: “Cao bang chủ anh minh thần võ, đại nhân đại lượng, nhất định có thể nhìn ra chân tâm của ta. Ta chính vì ngưỡng mộ Cao Bang chủ hùng tài đại lược, nên mới phản mà theo, mong người tha mệnh!”
“A Tinh, yên tâm! Có câu ‘Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy’, kể từ hôm nay, ngươi chính là bang chủ của Tế Bần bang, ai phản đối cũng vô hiệu. Ngươi cứ đứng dậy đi!” Cao bang chủ không lý gì đến lời khuyên của Minh cơ, trái lại còn an ủi bảo hộ A Tinh.
Đột nhiên có người la lớn: “Tiểu lục tử muốn chạy, huynh đệ mau bắt hắn lại!”
Tiểu lục tử đoạt lấy cây trủy thủ còn dính máu, cắt lấy tay áo cột chặt vết thương ở bụng, rồi vụt chạy ra ngoài.
“Cản ta là chết!” Tiểu lục tử huy thanh trủy thủ trong tay, giết một tên cận vệ quân, phẫn nộ hét lên.
“Hắn không còn mau lẹ nữa đâu, huynh đệ, tấn công! Giết được hắn bang chủ sẽ trọng thưởng!” Thủ lĩnh của cận vệ quân cao giọng hô ta, chỉ huy thủ hạ vây lấy Tiểu Lục Tử. Bọn khinh giáp sĩ binh vốn tưởng đã không động thủ nổi, không ngờ bị tiên huyết thôi thúc, chập chạm đuổi theo sau vây lấy Tiểu Lục Tử.
“Thả ta ra, ta phải cứu Tiểu Lục Tử. Nhị ca, muội hận chết huynh. Nếu huynh không thả muội ra, muội sẽ tố cáo gia gia và mẹ! Bảo Bảo, mau đến giúp ta!” Thượng quan Đào Đào yếu ớt sụm xuống Hỏa lao, không cách gì công phá nổi pháp chú của Thượng Quan Trác Việt.
“Hừm, không biết thế nào mà ngươi si mê tên tiểu tặc đó như vậy. Tố cáo với cha mẹ ta không sợ, đừng có hòng, ngươi đừng quên là vợ người ta rồi, Đông Phương hiền đệ có điểm nào không tốt so với hắn chứ, ngươi còn bênh vực cho hắn nữa à!” Thượng Quan Trác Việt an tĩnh đứng ở không trung xem màn hí kịch dưới chân mình. Y vô cùng hoan hỉ cái vị thế tối cao và cái cảm giác đạp mọi người dưới chân như thế này.
Thượng Quan Bảo Bảo không hề động đậy, tử tế lưu tâm Tiểu Lục Tử. Niên kỷ của nàng tuy nhỏ, nhưng nhãn lực cực cao. Nàng nhận thấy rằng Tiểu Lục Tửu hiện giờ chưa hề nguy hiểm. Tuy gã bị người vây trụ tầng tầng lớp lớp như vậy, nhưng chờ đến sát na các cây mâu tiêm tiến sát cơ thể, liền dùng thân pháp kỳ dị tránh khỏi bị hại.
(Hết chương)