Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ha ha, để cho người ngoài ra mặt giùm, Diệp gia các ngươi chỉ có chút tiền độ ấy thôi, bọn quê mùa quả nhiên chính là quê mùa, không lên nổi mặt bàn.
Vương Quân khinh thường cười lạnh.
- Đây là vãn yến của thành chủ đại nhân đúng không? Sao ta lại nghe thấy chó điên sủa bậy trong này thế này?
Diệp Huyền gắp một con tôm, bỏ vào trong miệng từ từ nhấm nháp, ngữ khí nhẹ tênh.
- Ngươi nói cái gì?
Vương Quân chỉ tay về phía Diệp Huyền, tức giận quát:
- Đám mọi rợ quê mùa, quả nhiên thô bỉ…
Lúc gã đang nói chuyện thì chỉ thấy Diệp Huyền lấy một viên thịt ở trên bàn, vẫy nhẹ cái nĩa trong tay quăng viên thịt ra, viên thịt vèo một cái phá không mà đi, giống như có mắt vậy, bay tọt vào trong miệng Vương Quân đang há ra mắng chửi.
Vương Quân đang mắng hăng say, sau đó nhìn thấy một bóng đen nho nhỏ bay tới, lập tức hoảng sợ, vội vàng lùi lại muốn tránh đi.
- Ực!
Chợt thấy bóng đen này đột nhiên tăng tốc, vèo một tiếng bay tuột vào trong cổ họng của gã.
- Không xong… là thuốc độc, ngươi dám mưu hại ta….
Vương Quân sợ tới mức hồn phi phách tán, hai tay bưng lấy cổ họng, không ngừng lùi lại sau, hai mắt trừng lớn, mặt mũi đỏ bừng lên, không ngừng nôn khan.
Phụt!
Viên thịt rốt cuộc cũng bị đẩy ra rơi xuống đất.
Diệp Huyền thản nhiên nhấp một ngụm rượu ngon, lạnh giọng nói:
- Ha ha, hoá ra là chó điên tới xin ăn, sao hả, lẽ nào thịt viên không ngon? Hay là muốn để dành mang về cho chủ của ngươi ăn? Quả nhiên là chó ngoan.
- Ngươi muốn chết!
Vương Quân tức giận tới mức cả người đều run lên, siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, khí tức võ sư nhị giai trên người gã nháy mắt dâng lên, giống như sóng biển cuồn cuộn, áp xuống người Diệp Huyền.
Gã đã chuẩn bị tốt để ra tay rồi, nhất định phải đánh gãy hai chân Diệp Huyền, khiến cho Diệp Huyền quỳ xuống xin lỗi gã.
Diệp Huyền bưng ly rượu, bị khí thế của Vương Quân áp xuống nhưng không hề hấn gì, hắn nhướng mắt một cái, khinh thường cười lạnh:
- Ái chà, chó điên tức giận rồi, đúng là có chút máu điên đó. Bất quá nơi này là yến hội của phủ thành chủ, không phải là ta xem thường ngươi, có gan thì ngươi thử động thủ với ta xem.
- Tên nhãi nhép chết tiệt, ngươi muốn chết!
Trong đầu Vương Quân chỉ còn mỗi cơn giận ngút trời, mắt đỏ bừng, tay phải hung hăng đánh tới.
- Quân nhi, dừng tay!
Gia chủ Vương gia nhìn từ đầu chí cuối đột nhiên mở miệng quát lạnh một tiếng, gọi Vương Quân lại.
- Gia chủ, để ta dạy cho tên tiểu tử ngông cuồng này một bài học.
Vương Quân tức giận hét lên.
- Đồ vô dụng, cút đi cho ta.
Vương Hải quát lạnh một tiếng, uy áp khủng bố đột nhiên phóng thích qua, ngăn cản hành động của Vương Quân, đồng thời ra hiệu cho Vương Thông đang ngồi bên cạnh.
Vương Thông khẽ gật đầu, ra khỏi đại sảnh yến hội, một lát sau lại lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình.
Một trung niên nam tử mặc đồ quản sự của phủ thành chủ đi vào bên trong yến hội sảnh, trực tiếp đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền.
- Thật xin lỗi, đây là chỗ ngồi của gia tộc khác, chỗ ngồi của các ngươi là ở bên kia.
Trung niên nam tử nhìn thoáng qua một cái, sau đó lạnh lùng mở miệng, lời gã nói giống hệt như lời Vương Quân đã nói, chỗ gã chỉ vào cũng là nơi mà ban nãy Vương Quân đã chỉ vào.
Mấy người Diệp Triển Hùng lập tức biến sắc.
Người này rõ ràng là người của phủ thành chủ, nhưng lại cùng một giuộc với Vương gia.
Người của gia tộc khác cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Vương gia và trung niên nam tử kia, trung niên nam tử kia tất cả mọi người đều biết, là một trong những quản sự phụ trách yến hội của phủ thành chủ, tên là Mạnh Sơn.
Không ngờ Vương gia này lại có thể chỉ huy được Mạnh Sơn để chèn ép Diệp gia, xem ra xúc tua của Vương gia đúng là trải rộng khắp Lam Nguyệt thành, ngay cả phủ thành chủ cũng có thể với tới, không hổ là một trong tam đại gia tộc.
Nếu vậy thì Diệp gia gặp xui xẻo rồi.
Trong lòng mọi người nghĩ vậy nên đều đợi xem tiếp trò hay này sẽ đi tới đâu.
Chỉ thấy Diệp Huyền còn không thèm ngước mắt lên nhìn:
- Ngươi lại là cái thá gì?
- To gan!
Sắc mặt của Mạnh Sơn đột nhiên trầm xuống.
- Đám quê mùa ở đâu tới đây, ta chính là quản sự Mạnh Sơn ở phủ thành chủ này, nơi này là sảnh yến hội của phủ thành chủ, không cho phép các ngươi làm bậy ở đây.
- Làm bậy, người làm bậy phải là ngươi mới đúng, vừa tới đã uy phong lẫm lẫm như vậy, uy phong thật đấy.
Ánh mắt của Mạnh Sơn trở nên lạnh lẽo, tức giận vô cùng, cuối cùng hít sâu vào một hơi, lạnh lùng nói:
- Miệng lưỡi lươn lẹo, mặc kệ các ngươi nói gì, nơi này là chỗ ngồi của gia tộc khác, nơi của các ngươi ở bên kia, xin các ngươi đi qua.
Diệp Huyền rốt cuộc ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói:
- Ngươi chắc không!
- Ta chính là phủ chủ quản sự an bài vị trí của yến hội hôm nay, sao lại không chắc, ngươi còn muốn hỏi?
Mạnh sơn cười lạnh.
- Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng nổi bật một chút thì rất giỏi, ở Lam Nguyệt thành này các ngươi chẳng là gì hết.
- Các hạ đừng có khinh người quá đáng.
Diệp Triển Hùng rốt cuộc lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén như dao:
- Lần đầu tiên ta nghe nói vãn yến còn có chuyện xếp chỗ ngồi thế này.
Chỗ ngồi trong sảnh yến hội quả thực có vài quy tắc ngầm, Diệp gia là một gia tộc mới, đúng là không thể ngồi trong ghế chủ thính được, nhưng cũng không tới mức phải ngồi vào trong góc xó như tuỳ tùng được.
- Hừ, ngươi chưa nghe qua cũng không sao, hôm nay xem như nghe rồi.
Diệp Huyền nhìn Mạnh Sơn một cái, cười lạnh:
- Không biết nên nói ngươi ngu dốt hay là thông minh nữa, thân là chủ quản sự của phủ thành chủ, lại cam lòng làm một con chó cho Vương gia, thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.
- Ngươi…
Mạnh Sơn biến sắc.
- Có một vài gia tộc đúng là uy phong lẫm lẫm, ngay cả chủ quản sự của phủ thành chủ cũng có thể tuỳ ý chỉ huy, ha ha, hoá ra Lam Nguyệt thành này là thiên hạ của họ Vương, Diệp Huyền ta hôm nay xem như rốt cuộc cũng biết rồi.
Lắc đầu, Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Phụ thân, loại yến hội thế này không tham gia cũng được.
- Một gia tộc nho nhỏ mà thôi, ngươi cho rằng phủ thành chủ chúng ta cần ngươi tới sao?
Mạnh Sơn không khỏi cười nhạo một tiếng.
- Mạnh Sơn đại nhân, hoá ra tố chất của quản sự phủ thành chủ các ngươi chính là như vậy sao, Lâm mỗ ta hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi.
Đột nhiên một đạo thanh âm truyền tới từ bên ngoài đại sảnh, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người cùng nhau sãi bước đi vào.