Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Huyền Trung Mị
  3. Chương 16 : Chương 16
Trước /90 Sau

[Dịch]Huyền Trung Mị

Chương 16 : Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Yểm Đô là một thành trì huyền bí, tồn tại ở Phạn Hành Sát Thổ đã ba nghìn năm nhưng đến nay vẫn chưa có ai từng vào trong đó. Ngoại trừ tuần tra thì lệnh chủ Yểm Đô không hề qua lại với người khác, nổi danh là một Ma vương có chướng ngại về xã giao, chỉ thích ru rú trong thành với đám tượng của mình, cách xa trần thế, cách xa chúng sinh. Nên khi thông tin lệnh chủ kết hôn bất thình lình truyền ra ngoài, ai nấy đều giật nảy mình, không ngờ cũng có ngày vị này thành thân. Bởi vì không những tính tình kỳ quái, sở thích của chàng cũng quái đản nốt, chưa kể còn chả thèm chú ý chuyện vệ sinh bản thân, có mỗi một tấm áo choàng mặc mãi vạn năm, tuyệt đối không phải do tiết kiệm mà chắc chắn là đồ dở hơi. Cộng thêm lệnh chủ chưa từng để lộ mặt, ngay đến khi đánh nhau cũng quấn kín mít, lũ yêu lén xầm xì sau lưng đều nhất trí cho rằng chàng vừa già vừa xấu, cho nên ở khu vực này chả có nữ yêu nào chịu gả cho chàng cả.

Mặc dù chàng đã từng là một truyền kỳ, nhưng ai thích nổi nam nhân suốt ngày ngịch bùn chứ? Đứng trên góc độ chiến công, Bạch Chuẩn đáng được ca ngợi, chàng là yêu quái lớn tuổi nhất ở Sát Thổ này, lý lịch cũng lâu đời nhất. Trước đây khi hộ pháp niết bàn, Phạn Hành Sát Thổ chìm trong loạn lạc và máu tanh, chúng yêu tàn sát khắp nơi. Vào thời điểm căng thẳng nhất lúc chúng yêu sắp vượt ra khỏi giới Diệu Thiện tràn vào trần gian, Bạch Chuẩn đã đóng kín cửa ngõ giới, một mình đối đầu với chín đạo yêu và mười ba đạo quỷ. Cuộc chiến đó kéo dài ba ngày ba đêm, yêu quỷ trên năm nghìn tuổi vẫn còn nhớ, hoang mạc thi chất đầy như núi, không khí tràn ngập mùi máu tanh bất tận, đến cả sương mù bao phủ núi Cửu Âm cũng bị nhuộm đỏ… Cuối cùng mười ba đạo quỷ bị tiêu diệt, Minh quân luôn thờ ơ cũng buộc phải ra mặt điều giải. Sau đó Yểm Đô được dựng nên làm thủ phủ của Phạn Hành Sát Thổ, chỉ sau Phong Đô.

Sự kiện lệnh chủ sắp thành thân khiến người ta hứng thú hơn mấy ly rượu mừng nhiều. Tất cả đều đang bàn tán chuyện tân nương rốt cuộc là ai, dẫu có nghe Yểm Đô đang chuẩn bị hôn lễ, nhưng gióng trống khua chiêng đưa rượu mừng tới như thế này thật khiến người ta không ứng phó kịp.

Cù Như nói: “Yểm Đô làm tiệc vui, lệnh chủ vui nhưng chưa chắc đám tượng đã vui, có lẽ sẽ nhân cơ hội này mà chạy trốn nhiều hơn. Sư phụ nè, mỗi người chúng ta chọn hai người đi, nếu sống được thì bớt chuyện rồi, tránh bị người ta nói ra nói vào.” Cô nàng lầm bầm trong miệng rồi tức tối liếc xéo Chấn Y.

Vô Phương nghĩ rất đơn giản, nàng không cần nam nhân, tương lai nàng sẽ bái làm môn đệ của Liên sư, lục căn phải thanh tịnh không được nhiễm bụi trần, không thì khó tu thành chính quả. Nàng chỉ muốn dụ đại một tên đưa về Ô Kim Sát Thổ, nếu nguyên nhân ở thân xác tượng thì sẽ thử nghĩ cách kéo dài tính mạng cho nó; còn nếu là do lệnh chủ thu hồn, vậy ra khỏi tầm tay hắn ta, không chừng nó có thể tránh được một kiếp.

Nàng hơi nghiêng người dựa vào lan can nhìn xuống, tiếng nhạc ngân vang, đã có nữ yêu lắc eo lên đài biểu diễn.

Thanh Như Hứa đứng cạnh đó tán gẫu cùng Lộc Cơ, mân mê ống tay áo đùa: “Linh y cũng muốn lên đài à? Chỉ cần linh y gật đầu, ta sẽ lập tức chuẩn bị vũ đài phô trương nhất cho cô nương được nổi bật.”

Nhà trọ Thái Lung này thật ra cũng giống tửu lâu chốn nhân gian, phải có một hai chiêu bài thì mới thu hút được khách tám phương.

Vô Phương chỉ cười nhạt, nhưng Chấn Y lại nhíu mày, “Gia sư hành nghề chữa bệnh tế thế, tới đây chẳng qua chỉ để góp vui chứ không lên đài.”

Thanh Như Hứa chưa từng gặp tiểu tử nào không nể mặt như vậy cả, ngớ ra một thoáng thì liền đổi giọng điệu yêu mị trêu: “Vị tiểu ca này tuấn tú thật đấy. Có điều sư phụ là sư phụ, đệ tử là đệ tử, ngươi chớ nên ra mặt nói như đúng rồi thế. Vẫn nên mở to hai mắt ra mà nhìn đi, ở đây có nhiều cô nương tốt lắm, tiểu ca như ngươi ấy à…” Nàng ta giơ tay cợt nhả sờ soạng vai Chấn Y, thế rồi nụ cười liền cứng lại, kinh ngạc khẽ hô lên: “Là con người ư? Sao lại vào được giới Diệu Thiện?”

Chỉ yêu quỷ mới vào được giới Diệu Thiện, không hề có người sống, đây đã là quy tắc mấy nghìn năm nay. Nếu không nhờ người khác đạo hạnh cao thâm mở cửa ngõ hộ thì ắt hẳn trong cơ thể người này còn có thứ khác.

Tiếng kêu của Thanh Như Hứa đã thu hút ánh mắt của các yêu quái khác. Lộc Cơ thấy tình thế không ổn thì liền đứng dậy, xua tay nói: “Chư vị đừng thấy lạ, đây là cao đồ của linh y, theo linh y đến Phạn Hành Sát Thổ thăm viếng.”

Giải thích vậy cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, Vô Phương phát hiện mình đã đánh giá cao yêu quái ở đây rồi, yêu quỷ sống trên uế thổ vốn lỗ mãng bất kham, máu thịt con người có sức hấp dẫn chí mạng với chúng.

Vòng tròn vây quanh bọn họ từ từ thu nhỏ lại, yêu quái ngồi ở xa cũng bắt đầu gia nhập. Mọi chú ý không còn đặt vào ca múa trên đài Bát Nhã nữa mà dồn hết lên người bọn họ. Cù Như không nhịn được quan sát họ, không khỏi bật cười, “Kẻ nào cũng mang hình người mà rốt cuộc vẫn không bỏ được thú tính.”

Hàng nghìn hàng vạn con yêu nơi này mà động tay thật thì e cũng không dễ đối phó, Vô Phương đành phải giơ chén lên, “Đại hỉ của lệnh chủ sắp đến rồi, chư vị chớ tự tìm xúi quẩy. Có sát sinh thì cũng phải xem thời điểm, làm hỏng chuyện tốt của lệnh chủ thì không ai trong chúng ta đảm đương nổi đâu.”

Chúng yêu quái nghe vậy thì cũng hơi chùn chân, đầu bắt đầu không kiểm soát được mà biến hóa trở về nguyên hình. Tuy thành tinh rồi liền có thể tự đắp nặn diện mạo người, nhưng chúng lại không có cách nào thay đổi được nguyên hình. Mặt mũi qua trăm nghìn năm già nua thì đẹp chỗ nào được, răng nanh lộ cả ra, mắt lé nứt tới nơi, trên hai vai người lại có đầu rắn, đầu sói… xấu xí quái đản không nói đâu cho hết.

Tiếng thì thầm qua lại trên xà nhà bị chôn vùi trong tiếng thở gấp nặng nề ở dưới, “Ngươi nhìn đi, trong lúc nguy cấp nàng vẫn nhớ đến ta.” Giọng điệu rất đỗi đắc ý.

Một giọng khác vang lên: “Danh tiếng của chúa thượng đã bị đám yêu quái này bêu xấu bét nhè rồi, Yểm hậu chỉ mượn ngài để cầm chân chúng thôi.”

Lời thật khó nghe, nhưng lệnh chủ đang đắm chìm trong hạnh phúc nên hoàn toàn phớt lờ. Chàng cảm thấy, phụ nữ nhớ tới ai trong lúc nguy cấp tức là nàng rất ỷ lại vào người ấy. Trước kia chàng từng đọc một cuốn sách được lưu truyền từ nhân gian, lật xem nhiều lần đến nỗi sắp rách nát luôn. Trong cuốn sách đó có rất nhiều lời vàng ngọc, tất cả đều liên quan đến tình yêu, phân tích kỹ lưỡng về sự đáng yêu và khẩu thị tâm phi của nữ giới. Nàng mà nói không muốn thì chính là rất rất muốn; còn nếu nàng nói ngươi thật đáng ghét, kỳ thực là rất thích ngươi, thậm chí còn yêu ngươi.

Một con bò sát ấy à, dù đã tu thành hình người thì cũng chẳng hiểu được huyền bí trong đấy đâu. Lệnh chủ tự thấy mình sáng suốt hơn Ly Khoan nhiều, nên không thèm nghe cậu chàng ba hoa.

“Chúa thượng vẫn không hiện thân sao? Nhìn vòng vây đám gia súc này kìa, càng lúc càng nhỏ.”

Lệnh chủ bảo không vội, “Nhân vật lợi hại đều xuất hiện lúc cuối cùng.”

00:00 / 00:00Rốt cuộc vị hôn thê đứng giữa vòng vây cũng cao giọng nhấn mạnh: “Chúng ta được thành chủ Sâm La Quán Thương Hải nhờ vả, đến Yểm Đô tặng quà, ai dám lỗ mãng thì chính là kẻ địch của cả thành Sâm La và Yểm Đô.”

Quanh thân mỹ nhân là luồng sát khí dữ dội, xem ra đã sẵn sàng để chém giết rồi, có điều chưa tới đường cùng nên không muốn ầm ĩ để rồi cá chết lưới rách thôi. Lệnh chủ ngồi ở trên cao, kinh ngạc gãi gãi đầu, cảm thấy rất không thoải mái, nhắc đến chàng là đủ rồi mà, sao còn kéo cả Quán Thương Hải vào làm gì? Một thành Sâm La bé xíu mà so được với Yểm Đô à?

Chàng quay sang hỏi Ly Khoan: “Trước khi Yểm hậu xác định hôn ước với ta thì có quan hệ thế nào với Quán Thương Hải?”

Ly Khoan vắt óc suy nghĩ, “Quan hệ thầy thuốc người bệnh đó, có điều hình như tên Quán Thương Hải này có ý với Yểm hậu, mấy lần mặt dày đến núi Thập Trượng cầu kiến nhưng đều bị chặn ở ngoài cửa.”

“Vậy nàng nhắc đến thành Sâm La làm gì? Mặt mũi Quán Thương Hải có thể lớn hơn bổn đại vương à?”

Nghe ra được tức giận và ấm ức trong giọng điệu của lệnh chủ nhà mình, Ly Khoan sợ hãi cuống quýt bổ sung thêm: “Không không không, chúa thượng đừng hiểu lầm, Yểm hậu tuyệt đối không có ý đó đâu.” Cậu ta thè thè đầu lưỡi liếm môi, “Bây giờ Yểm hậu vẫn chưa biết mình có hôn ước với chúa thượng, cũng không biết tân nương chúa thượng sắp cưới là nàng. Trước mắt bị đám yêu quái này bao vây, để có thể hợp tình hợp lý lấy chúa thượng ra dọa bọn chúng thì đành phải mượn danh Quán Thương Hải nhờ nàng chuyển quà tặng. Quán Thương Hải chỉ là mồi lửa, còn lệnh chủ mới là nến, một cây nến lớn sáng rực rỡ luôn ấy!”

Lệnh chủ nghe vậy liền dễ chịu hơn, đúng là một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng. Hôn thê tốt như thế rất khó tìm, nếu như lại thất bại, có thể chàng sẽ không kìm được mà giết sạch cả thành Sâm La.

Bất kể thế nào thì câu nói này của nàng đã có tác dụng, yêu ma mười phương đều không dám đắc tội Yểm Đô, đành hậm hực lui xuống. Lệnh chủ càng thêm tán thưởng sự cơ trí của hôn thê mình: “Nàng nhanh trí đấy chứ, bổn đại vương thích điểm này của nàng, biết tùy cơ ứng biến, biết cậy thế bắt nạt.”

Ly Khoan chậc chậc lưỡi, “Chẳng phải chúa thượng ghét Diệp Chấn Y à, hắn ta mà bị lũ yêu kia ăn mất thì tốt quá rồi.”

Lệnh chủ sờ cằm, “Ta không quan tâm sống chết của hắn, ta chỉ sợ nương tử mình phải chịu ấm ức thôi.”

Ly Khoan nghe mà suýt nữa nôn mửa, nương tử của ngài ấy à, toàn khiến người ta đổ mồ hôi hột vì sợ đấy.

Cả hai đứng trên xà nhà ngắm nhìn vẻ đẹp của Yểm hậu nhà mình thật lâu. Đèn lồng treo trên lan can hắt ra ánh sáng đỏ tươi, Yểm hậu ngồi giữa vùng sáng ấy thong thả nâng chén ngọc, nguy cơ trước đấy không ảnh hưởng chút gì đến nàng. Được ngón tay nõn nà như nước xuân nâng đỡ, ngay cả thứ rượu kia cũng trở nên vô cùng quý báu.

“Yểm hậu đang uống rượu mừng của chính mình kìa.” Ly Khoan thè thụt lưỡi liên tục.

Lệnh chủ cười hớn hở, “Nàng nhất định đang vui lắm.”

Mỹ nhân thật sự quá xuất chúng, cục diện không vui vừa rồi đã qua, hào quang của nàng lại chiếu sáng cả căn phòng, ngay cả bà chủ Thanh tự xưng diễm lệ đó cũng chẳng bì nổi. Xung quanh nàng liên tục có yêu quái qua lại, đi ngang là giả vờ thôi, đến ngắm nàng mới là thật. Ở đài Bát Nhã có một quy tắc bất thành văn, lên đài thì có nghĩa là chấp nhận được theo đuổi, nhưng nếu không lên thì dù có đẹp đến đâu cũng không thể tùy tiện tới dụ dỗ.

Ly Khoan lẩm bẩm: “Không biết Yểm hậu có lên đài không, ngộ nhỡ lên đài thì sao?”

Lệnh chủ ưỡn ngực, “Thì bổn đại vương sẽ phá hủy đài Bát Nhã trước khi nàng đi lên.”

“Ôi, hôm nay Yểm hậu ăn mặc đẹp quá, búi tóc kia, váy kia, cả túi thơm kia…” Cậu ta còn chưa dứt lời thì đã bị lệnh chủ che mắt.

Ly Khoan Trà là một con thằn lằn háo sắc, mắt lấm la lấm lét toàn nhìn những chỗ không nên nhìn, trước kia lệnh chủ cứu được cậu ta từ trong động phủ của một con kỳ nhông to lớn. Khi ấy cậu ta còn chưa mở mắt sáng dạ, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp chốn, lại còn ngu ngốc không phân biệt rõ đồng loại hay dị loại, ngay cả kỳ nhông cái nhớp nháp cũng dám tán tỉnh. Rồi cũng có một lần cậu ta chọc phải vua kỳ nhông, khiến đối phương tức giận tới nỗi nhổ nước bọt vào người, bị dính độc ngay tắp lự. Lúc được lệnh chủ vớt lên thì cậu ta trợn tròn mắt, bụng ểnh lên trời, thoi thóp sắp ngỏm tới nơi rồi.

Nói đến đây lại muốn nổi đóa, nước bọt của kỳ nhông quá nhớt, hại lệnh chủ phải tắm táp nửa tháng trời mới gột sạch được tay áo. Ly Khoan vẫn còn mang máng nhớ được cánh tay kia của ngài, trắng muốt nhưng rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Có điều trên cánh tay có xăm hình rất phức tạp, trông giống phong ấn, đứng trong bóng tối sẽ phát ra ánh sáng lạ lùng, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà ngài ấy luôn mặc áo choàng đen.

Bị che mắt rồi, cậu chàng cũng chẳng giãy giụa, không bị ăn đòn là tốt rồi. Thế rồi bên dưới liên tiếp vang lên tiếng trầm trồ, lệnh chủ thả lỏng tay, cậu ta liền nhân cơ hội uốn mình leo xuống mái nhà nhìn, thì ra giao nhân khắp năm mươi châu đã đến, nữ có nam có nhưng lại khó phân biệt nam nữ, vì ai cũng kiều diễm như hoa.

Trong mắt chỉ có vị hôn thê nên lệnh chủ không rảnh quan tâm đến cậu ta. Tuy thấy Vô Phương không định lên đài, nhưng nàng ăn mặc lộng lẫy đến vậy nên vẫn khiến chàng rất lo âu. Chàng ngồi xếp bằng trên xà nhà, chống đầu bắt đầu thả hồn bay xa, nếu như bây giờ phủ khăn trùm đầu tân nương lên cho nàng thì lập tức có thể đưa vào động phòng rồi… Nghĩ đến động phòng, tim lệnh chủ liền đập *thình thịch*, mặt đỏ đến tận mang tai.

Quảng cáo
Trước /90 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net