Không phải là thiên tài tu luyện, không gặp được kỳ ngộ to lớn, ra đường nhặt được bảo vật kinh thế hãi tục, khiến người người phải ghen tỵ, Thành Đạt, một thằng nhóc lang thang đầu đường xó chợ rồi đi làm tá điền cày thuê cuốc mướn cho một tiểu môn phái nhỏ bé yếu ớt như con trùng con bọ, làm thế nào để ngẩng mặt ngẩng mày lên với đời.Hung hăn, độc ác, coi mạng người như cỏ rác lại còn thói ghen ăn tức ở, căm thù bất cứ ai có tài hơn mình, làm thế nào Thành Đạt lại được công nhận là một trong những chính khách thành công nhất, khôn ngoan nhất, giỏi dùng người nhất trong thế giới của các tu giả?Lấy máu người làm vật dẫn, đoạt hồn người chết làm vũ khí, ai lọt vào tay Thành Đạt, dù có chết cũng vẫn phải tiếp tục chịu khổ cực. Tại sao thiên hạ chúng sinh lại ca tụng gã là một con người nhân từ, vị tha, một vị minh quân sáng láng, hiền đức?