Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi
  3. Chương 26 : Chương 26
Trước /77 Sau

[Dịch]Huyết Sắc Tam Đại Vương Phi

Chương 26 : Chương 26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Huyết Tử!!! Xông lên đi"- Lão sư phụ nói

"Lão chắc chứ? Tuy chưa thành thạo nhưng ta cũng có thể thoát khí rồi"- Huyết Tử trả lời. Nàng thật không hiểu lão ta đang nghĩ cái gì nữa.

"Cứ làm đi"

Huyết Tử xông lên, nàng nhanh nhẹn xoay một vòng trên không rồi lao xuống bằng tốc độ chóng mặt. Lão già Hiên Viên Ngoại thì ngược lại. Lão ta nhanh nhẹn xoay một vòng trên mặt đất rồi lao lên bằng tốc độ không thua kém gì Huyết Tử.

Uỳnh

Hai khí lực va chạm vào nhau gây ra một vụ nổ nhỏ đủ làm sập bốn bức tường xung quanh nó. Huyết Tử lùi lại về đằng sau. Lão già cũng lùi lại về đằng sau. Cả hai làm cùng một lúc. Huyết Tử khó hiểu. Hình như nàng đã lờ mờ đoán ra gì đó. Nàng dơ tay phải lên. Lão cũng dơ tay phải của lão lên. Nàng đang làm phép thử. Giờ thì nàng nhận ra rồi. Lão ta có một năng lực giống như gương vậy. Lực tấn công và lực phòng thủ càng mạnh thì lão ta cũng như vậy. Thật đáng gờm. Phía sau, cả Kiều Tuyết và Hải Vân đều đã nhận ra được điều này.

"Có vẻ các con đã nhận ra rồi. Năng lực của ta là Phản ảnh. Giống như Gương vậy. Ta mất kha khá khí để sử dụng năng lực này. Nó thuộc loại Biệt thuật."- Lão già sư phụ nói. Chỉ cần nhìn mặt các nàng, lão đã đoán ra ngay rồi. Huyết Tử cười quỷ dị. Nàng muốn đánh tiếp. Đánh với một người không phân thắng bại như vậy. Nàng ngay lập tức xông lên. Lão ta tung một chưởng. Nàng bay người ra ngoài. Lão ta nói:

"Ta chỉ dùng Phản Ảnh với những người mạnh gơn mình thôi. Với những người yếu hơn mình thì ta không cần"- Lão nở nụ cười chói lóa với các đệ tử của mình.

~o Năm 0 Ngày 0 Sau o~

Năm ngày, tuy rất ngắn nhưng cũng rất dài. Trong khoảng thời gian đó có khá nhiều chuyện đã xảy ra. Như là các nàng giờ đã có thể dùng khí của mình khá là thành thạo. Lão sư phụ có vẻ rất vui. Lão nói người bình thường phải mất ba tháng mới luyện thành. Ngoài ra các nàng còn biết thêm một chuyện quan trọng. Đó là các nàng có thể sử dụng hai loại huyễn thuật đặc trưng. Đièu đó làm lão sư phụ rất đỗi ngạc nhiên. Lão bắt các nàng vận khí vào một quả cầu và quả cầu đó sáng bừng lên. Các nàng có hỏi đó là gì nhưng lão chỉ trả lời:"Rồi sẽ biết". Đành phải chịu thôi vì các nàng có cạy miệng hắb thế nào hắn cũng không chịu hé nửa lời. Ngoài ra cã nàng còn biết thêm một điều rất đặc biệt đó là trên đại lục này còn có một loại thú gọi là Huyễn thú. Chúng chỉ phục tùng những chủ nhân xứng đáng với mình. Lão già còn bảo hôm nay các nàng sẽ được các sư huynh đồng môn đón đi thu phục Huyễn thú. Mà bây giờ cã nàng mới biết mình có đồng môn đấy. Lão già này chẳng nhắc gì tới chuyện đó cả.

"Sư phụ"- Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng ai đó rất quen.

"Các sư huynh đồng môn của các con đến rồi đấy"- Lão sư phụ nói.

Huyết Tử, Kiều Tuyết và Hải Vân bước ra ngoài. Và xem các nàng thấy gì? Bộ ba Thượng Quan Phong, Thượng Quan Khương và Thượng Quan Hàn Kì đang ở đây. Bọn họ cũng rất đỗi ngạc nhiên.

"Sao...sao...các ngươi...Sư Phụ!!!!"- Thượng Quan Hàn Kì gọi lão sư phụ.

"Kì nhi! Con gọi gì ta?"- Lão sư phụ vẻ mặt ngây thơ trả lời.

"Sư phụ/ lão già!!! Thế này là thế nào?"- Thượng Quan Khương và Kiều Tuyết hỏi cùng một lúc khiến lão sư phụ giật bắn mình.

"Thì Tuyết nhi à đây là các sư huynh của con. Khương nhi à đây là các sư muội đồng môn của con."

~o0o~

Các nàng lên ngựa. Vì các nàng chưa biết chưa biết cưỡi ngựa nên Thượng Quan Phong, Thượng Quan Hàn Kì và Thượng Quan Khương phải lên ngựa cùng.

Tại ngựa của Thượng Quan Khương cùng Kiều Tuyết:

-Ta không ngờ nàng lại là đồ đệ của Hiên Viên Ngoại đó.- Thượng Quan Khương tỏ vẻ ngạc nhiên. Thật ra hắn không nghĩ sư phụ hắn lại nhận một đệ tử là nữ nhi nữa. Vì nữ nhi vốn chân yếu tay mềm mà.

-À...à...ta cũng đâu có nghĩ ngươi cũng là đồ đệ của lão già đó đâu.- Kiều Tuyết phẩy tay. Ở khoảng cách gần này với Thượng Quan Khương, nàng thấy hơi khó chịu. Hắn làm cho nàng có cảm giác nhớ về Uy Phong. Chết! Nàng lại nghĩ tùm lum nữa rồi. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, nàng cũng nên để cho qua luôn đi.

Thấy biểu cảm trên khuôn mặt Kiều Tuyết, Thượng Quan Khương cố gắng lôi đủ thứ chuyện ra để nói. Hắn biết nàng đang buồn. Nàng thật quá dễ đoán. Nhưng mà hắn cũng chẳng biết nàng đang buồn chuyện gì nữa. Nếu cứ im lặng thì sẽ khó xử cho cả hai. Hắn hỏi:

-Huyết Tử và Hải Vân là bạn thân nàng à?

Quảng cáo
Trước /77 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Copyright © 2022 - MTruyện.net