Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhận thấy sát khí nồng nặc từ phía sau lưng mình, Thượng Quan Phong, Thương Quan Khương cùng Thượng Quan Hàn Kì quay mặt lại thì thấy cái bản mặt đen ngòm hiểm ác như sát thủ của Huyết Tử (thì sát thủ thật mà) cùng một đống quạ đen lông mượt bay lòng vòng trên đầu nàng. Khó khăn nuốt xuống nột ngụm khí lạnh, bọn hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy Kiều Tuyết lẽo đẽo đi chung cùng với nụ cười méo mó tệ hại. Chắc nàng khổ sở lắm đây.
Nhìn thấy cảnh này, Thượng Quan Hàn Kì sực nhớ ra một điều. Hắn kéo Thượng Quan Khương lại, rủ rỉ vào tai điều gì đó. Không biết bọn hắn thì thì thầm thầm với nhau cái gì mà chỉ biết Thượng Quan Khương sau khi nghe xong thì nở nụ cười sặc mùi nguy hiểm. Chuyện hay như vầy mà hắn mải nói chuyện với Kiều Tuyết quá nên không để ý gì hết. Nhưng may mà Tam Đệ của hắn lại thấy. Lần này thì có chuyện vui rồi đây.
~o0o~
-Chúng ta vào đây đi- Thượng Quan Hàn Kì nói, chỉ vào một quán trọ sang trọng. Ngoài cửa của quán có treo đủ các loại đèn lồng xanh đỏ tím vàng đẹp đẽ. Bên trên, tấm bảng bằng gỗ có khắc hai chữ: MINH QUÁN.
-Hải Vân, ngươi...- Thượng Quan Hàn Kì quy sang bên cạnh, định gọi Hải Vân lại thì chợt hốt hoảng khi nhận ra bên cạnh mình không có ai. Hắn ngó ngang ngó dọc, xoay đông xoay tây tìm cái bóng dáng của Hải Vân nhưng chẳng thấy đâu cả. Vậy là những gì hắn lo sợ đã thành sự thật. Cái con tiểu quỷ kia mải chơi mà bị lạc mất rồi. Thật tội cho hắn mà. Giờ hắn lại phải đi tìm nữa. Không hiểu hôm nay hắn ăn phải cái gì mà xui thế không biết. Hết nhục mặt khi thua một nữ tử giờ lại phải chính mình đi kiếm nữ tử ấy về. Mà nữ tử ấy đâu có dễ kiếm chứ. Chạy hết chỗ này đến chỗ khác để hắn tìm đến đêm à?
-Chuyện gì vậy Kì đệ?- Thượng Quan Khương quay sang hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt đủ mọi cảm xúc đan xen của Thượng Quan Hàn Kì. Chắc hẳn vừa có chuyện gì xảy ra mà hắn không biết rồi.
-Con nhóc Hải Vân lại chạy đi đâu rồi?- Hắn hỏi- Huynh có nhìn thấy không?
-Không. Ta không nhìn thấy. Mà đệ sao tự nhiên quan tâm tới nương tử của mình vậy?- Thượng Quan Khương lần nữa lại mọc đâu ra cái nụ cười nham hiểm.
-Tại sư phụ đã dặn phải trông nom cho cô ta rồi. Đệ không làm sao được?- Thượng Quan Hàn Kì thấy vậy bèn biện lấy một lý do. Mà đây là lý do chính đáng mà. Làm gì mà hoàng huynh của hắn lại nhìn hắn với con mắt như vậy?
-Kệ đi. Lát nữa nó sẽ tự mò về thôi.- Từ đâu, cái giọng nói lạnh lùng lại chen ngang. Huyết Tử khuôn mặt vẫn chẳng khá hơn là mấy so với lúc trước, nói. Câu nói cũng làm Thượng Quan Khương ngưng không trêu đệ đệ của mình nữa và làm Thượng Quan Hàn Kì bớt lo lắng hơn hẳn. Phải rồi!!! Cô ta là ai kia chứ? Không có chuyện gì xảy ra được đâu.
-Chủ quán!!! Cho bọn ta đặt trước sáu phòng lớn và một phòng trà hạng sang cho buổi tối nay.- Thượng Quan Phong đặt một túi ngân lượng lên quầy. Tên chủ quán mở túi ra, sáng mắt. Hắn thật là may mắn. Gặp phải khách quý rồi. Từ khí chất sang trọng cao quý toát ra cùng với diện mạo "nghiêng thùng đổ chậu" như vậy thì hắn đã biết những người đây không phải là người bình thường rồi. (không phải bình thường thì là dị nhân chắc?)