Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tí tách tí tách!!!
-Mưa rồi- Kiều Tuyết dơ tay lên cao. Trời ạ sao lại mưa đúng lúc này cơ chứ. Không biết Hải Vân có tìm được chỗ trú mưa an toàn không?
-Mưa rồi à?- Thượng Quan Khương đi sau hỏi. (Nhìn thì biết còn hỏi nữa)
-Ừ.- Kiều Tuyết đáp ngắn gọn. Nàng rất lo cho Hải Vân.
-Chết tiệt!!! Chúng ta đi nhanh thôi.- Thượng Quan Hàn Kì rủa rồi thúc dục mọi người đi nhanh hơn.
Khi cả năm người chạy đến một ngã ba, Thượng Quan Hàn Kì quay đầu lại nói:
-Chia nhau ra. Tầm hai khắc nữa gặp lại ở đây- Câu nói vừa dứt, cả năm người chia thành ba nhóm. Mỗi nhóm một hướng mà chạy. Kiều Tuyết cùng Thượng Quan Khương rẽ trái. Huyết Tử và Thượng Quan Phong chạy thẳng lên. Thượng Quan Hàn Kì thì rẽ phải. Thực chất Huyết Tử không muốn đi chung với Thượng Quan Phong chút nào. Nhưng đành chịu thôi. Biết làm sao được. Nàng và Kiều Tuyết không có thánh thú. Còn Thượng Quan Khương, Thượng Quan Phong cùng Thượng Quan Hàn Kì lại có. Vì vậy nàng với Kiều Tuyết không thể đi chung được. Như vậy rất nguy hiểm.
Nàng với Thượng Quan Phong không ai nói với ai câu nào. Cứ đằng trước mà thẳng tiến. Hai người cứ chạy mãi, chạy mãi nhưng chẳng thấy chút tung tích nào của Hải Vân cả. Bỗng hai người thấy một ông lão đang dọn hàng. Hai người rất lạ. Khu chợ này đã nghỉ được một lúc khá lâu rồi mà. Tại sao ông cụ đến bây giờ mới dọn hàng. Hai người tiến lại gần. Thượng Quan Phong hỏi:
-Ông chủ! Ông có thấy một nữ tử nào tầm 16, 17 tuổi vận hồng y chạy qua đây không?
Huyết Tử cũng sốt sắng nhìn ông cụ.
-Có rất nhiều nữ tử như thế đi qua đây. Làm sao già biết là ai được.- Ông lão nói.
-Dạ người đó tính cách, điệu bộ có hơi khác lạ một chút ạ.- Huyết Tử bồi thêm. Các nàng là người hiện đại đương nhiên tính tình, phong thái phải khác xa với người cổ xưa rồi.
-Không....không có đâu. À khoan đã! Ta có thấy một nữ tử như vậy chạy về hướng đằng kia.- Lão chỉ tay về phía con đường mà Huyết Tử cùng Thượng Quan Phong vừa chạy. Vậy là nàng và Hắn đã chạy ngược chiều so với Hải Vân rồi.
-Đa tạ- Thượng Quan Phong nói rồi cùng nàng chạy ngược về vị trí cũ.
-Vậy có thể Kiều Tuyết hoặc Thượng Quan Hàn Kì đã đi đúng hướng.- Huyết Tử nói. Cho dù nàng không muốn nói chuyện với hắn thì cũng không pâhir lúc này. Mưa đã ngày một nặng hạt hơn. Cả hai người đã ướt hể cả. Từ đầu xuống chân. Họ cần nhanh chóng tìm ra Hải Vân.
-Chúng ta đi theo hướng của Kì đệ. Ta linh cảm đó là đường đúng.- Thượng Quan Phong cũng nói.
-Thôi được- Huyết Tử trả lời. Nàng không tin linh cảm của hắn có đúng hay không nhưng thôi kệ đi.
Cả hai lại cứ chạy, chạy mãi. Bỗng Thượng Quan Phong nhún chân rồi bay lên. Lúc hắn lướt qua chỗ Huyết Tử thì ôm theo nàng luôn. Hắn vận khinh công lao đi.
-Ế..- Huyết Tử bị tóm bất ngờ thì kêu lên. Nàng lại đỏ mặt. Biết thế này thì nàng đã học khinh công rồi. Chỉ tại nàng quá chăm chú vào việc luyện tập Huyền Khí nên đã quên mất chuyện này. Nhưng mà thôi không nghĩ gì nữa. Giơf tập chung vào việc tìm kiếm Hải Vân đã.
Tốc độ khinh công của Thượng Quan Phong quả thật kinh hồn. Thoáng cái đã đi được một quãng xa. Nhưng mà tại sao? Tại sao lại là đường cụt? Cả hai khó hiểu. Phía trước mặt hai người là một bụi cây lớn. Hai bên độc toàn tường đá. Thế là thế nào?