Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiện tại, Takuto đang đứng trong khu chợ thuộc phòng đấu giá lớn nhất ở nước cộng hòa Phòng đấu giá Atemis, cậu không khỏi cảm thấy thất thần vì quy mô của nó, mặc dù cậu chưa bao giờ đến với sàn đấu giá trước đây nhưng cậu vẫn không khỏi thấy kinh ngạc.
Cậu thấy ở đây biết bao nhiêu gian hàng bày bán đủ thứ từ công pháp, bí kỹ cho đến pháp khí thảo dược, tất cả các thứ đó đều được bán ở đây. Nhưng ở khu này chỉ là một khu không đáng kể so với những gì mà được công khai bán đấu giá bên trong tòa nhà lớn kia.
Quan sát phía công vào, Takuto thấy mấy chục người gác cửa lăm lăm vũ khí đang không ngừng quan sát chung quanh để giữ an ninh trật tự của khu chợ này tất cả những người này đều đã đạt tới võ giả cấp sáu rồi. Takuto thầm kinh ngạc chỉ mới giữ cửa mà đã võ giả cấp sáu rồi thì chắc trong đây cũng tồn tại võ giả Nhân cấp hoặc Địa cấp, không chừng.
Quan sát một lúc, Takuto quyết định đi vào, hiện tại cậu đang mặc một chiếc áo khoác trùm kín, vì đan dược cậu ta bán có thể gây động tĩnh rất lớn nên cậu ta cũng cần phải chắc chắn. Khi đi vào trong, cậu càng choáng ngợp hơn vì quy mô của nó, khắp nơi bốn phía đều có những màn ảnh ma pháp cực lớn để quảng cáo những vật phẩm đang đấu giá và lịch đấu giá, Takuto quay sang hỏi Quản Lý đang bên cạnh mình:
- Nè, trong mấy món đó có món nào đáng giá hợp với tôi không?
Quản Lý quan sát một lúc rồi nói:
c o m
- Toàn là đồ vứt đi thôi mà, chẳng thể trong mong có món gì giá trị đâu. Nếu nói có thứ hợp với ngươi thì may ra có những món bí mật không được liệt kê trên kia.
Takuto nghe vậy trợn mắt khinh bỉ, đồ đấu giá rẻ nhất cũng đã hơn mười ngàn đồng vàng rồi mà trong mắt Quản Lý chỉ là đồ vất đi. Như hiểu Takuto đang nghĩ gì Quản Lý nói:
- Ta dám chắc đan dược ngươi đưa ra ít nhất gấp ngàn lần số đó, không, phải nói chính xác hơn là người ta sẽ đổi những món có giá trị tương đương.
Takuto nghe vậy kinh ngạc, cậu không ngờ chỉ một đêm lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ người luyện Dung Kỹ lại giàu có đến vậy ư.
Đi một lúc, thì cậu đã đến phòng giám định bảo vật, đúng như tên gọi nơi đây là nơi kiểm tra chất lượng của vật được đấu giá, sàn đấu giá chỉ quan tâm vật được đưa ra có giá trị bao nhiêu chứ không hề quan tâm tới nguồn gốc sản phẩm chính vì thế cho dù ngươi có giết tông chủ tông môn nào và lấy bảo vật của hắn đem đi bán thì nơi đây cũng không quan tâm nhưng nơi này cũng không chịu trách nhiệm cho người mua nó khi họ gặp phải vấn đề bị truy sát bởi vật phẩm liên quan.
Khi Takuto bước vào thì một thị nữ đã ra tiếp đón nói:
- Tiên sinh, cho hỏi ngài định bán cái gì?
Takuto cũng lên tiếng trả lời:
- Ta tới đây bán đan dược.
Nghe vậy cô thị nữ cũng mỉm cười và nói:
- Xin ngài theo tôi tới phòng định giá.
Nói rồi cô ta dẫn Takuto đi đến một căn phòng ở cuối hành lang, thì nói:
- Mời ngài vào, ở trong đó có một vị đại sư chuyên kiểm nghiệm hàng hóa sẽ giúp ngài định giá. À tôi lưu ý ngài một điều đừng khiến ngài ấy nổi giận nếu không hậu quả rất đáng sợ, đã từng có người mang đan dược giả vô đây nên khiến ngài ấy nổi giận và sau đó ngài ấy đã phế bỏ một cao thủ nhân cảnh chỉ trong vài chiêu thôi đó.
Nghe xong Takuto phát lạnh, người có thể phế bỏ cao thủ nhân cảnh chỉ trong vài chiêu thì cậu không thể là đối thủ, với khả năng cậu bây giờ chỉ có thể đấu ngang với cấp tám thôi còn nếu sử dụng độc chiêu thì nếu may mắn có thể làm bị thương được cấp chín.
Khi đi vào, Takuto thấy được nơi này giống như là một phòng thí nghiệm kiêm thư viện chất đầy sách vở tư liệu nghiên cứu và những dụng cụ làm thí nghiệm phép thuật, có vẻ người này là một người có học thức rất yên bác.
Cô thị nữ dẫn đường cho Takuto đến giữa căn phòng, ở đó cậu thấy hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn nhưng cân đối mặc váy dài tôn lên nét dễ thương của cơ thể, với mái tóc tím nhạt xõa tự do kèm thêm đôi mắt kiếng tôn lên sự thông thái của một nhà khoa học đang đọc sách như chìm đắm trong biển trí thức của riêng mình. Cô thị nữ lên tiếng cung kính với cô gái đó:
- Lola đại sư, có người xin định giá đan dược ạ.
Có vẻ cô ấy đang tập trung nghiên cứu nên không có biểu hiện gì vẫn đắm chìm trong cuốn sách của mình, đến khi cô thị nữ gọi lần thứ hai thì cô ấy mới tỉnh khỏi sự mê đắm trong kiến thức, cô ấy quay lên hỏi:
- Hả? Cái gì vậy?
Cô ta có vẻ chưa hoàn toàn tỉnh giấc nên cô thị nữ nói :
- Đại sư à có khách đến giám định đan dược
- Ừ, thế à. Biết rồi.
Cô gái quay lên nhìn Takuto rồi tỏ vè hơi ngạc nhiên nói
- Lạ thật!, Tôi không cảm thấy năng lượng trong cơ thể anh, nhưng tại sao tôi cảm thấy anh có thể chiến đấu với cao thủ cấp tám chứ nhỉ
Takuto nghe vậy rùng mình, nhờ đã thành thạo Dung Kỹ nên cậu chỉ cần trữ năng lượng khi bước vào những trận chiến lớn mà thôi cho nên người ta nhìn thấy cậu sẽ không nhận ra cấp bậc của cậu mà cô bé này có thể thoáng cái đã nhìn ra thật là đáng sợ. Không để ý đến biểu hiện của Takuto cô ấy nói:
- Nếu cậu muốn giám định đan dược thì đưa đây ta bận lắm.
Nghe vậy Takuto lấy ra một cái hộp nhỏ đặt trên bàn khi thấy hộp đó cô gái hơi kinh ngạc nói:
- Phép phong ấn mạnh thật đó. Câu không phải là người thực hiện những phong ấn này đúng không.
Cô gái này thật đáng sợ ngay cả phong ấn của Quản Lý mà cô cũng biết, đó là suy nghĩ của Takuto. Cô gái đó quan sát một lúc rồi trầm trồ lên:
- Phù văn phong ấn này là gì vậy ta chưa thấy bao giờ cả.
Nói rồi cô gái đó cầm lấy chiếc hộp rồi quan sát thật kĩ một hồi lâu rồi đi tới kệ sách lục lọi lấy ra một quyển sách có vẻ trông rất cổ xưa rồi bắt đầu sử dụng các công cụ để nghiên cứu và đối chiếu. Cô nói với vẻ hứng thú rất cao:
- Có vẻ những phù văn này khá giống thượng cổ thần văn, nhưng có vẻ nó đã được cải tiến. Thật thú vị, trí tuệ của người này phải nói là rất kinh khủng
- Thượng Cổ Thần Văn?
Takuto thắc mắc, sau đó cô gái lên tiếng giải thích:
- Anh không biết cũng là bình thường, Thượng Cổ Thần Văn chính là ngôn ngữ của thần được sử dụng cho một số công việc phức tạp như tạo ra vạn vật, pháp tắc và những phong ấn mạnh mẽ. Thượng Cổ Thần Văn chỉ có thể tìm thấy ở tầng trên cùng Thiên Không Tháp mà thôi, các học giả đã lên đó và đã sao chép lại một phần của nó nhưng số người thực sự hiểu và sử dụng được nó rất ít ngay cả tôi cũng biết rất ít.
Takuto gật đầu sau đó đưa chiếc nhẫn đeo trên tay chạm vào chiếc hộp và chiếc hộp đã bị bật nắp lộ ra viên đan dược nằm ở bên trong. Khi thấy viên đan dược cô gái này hơi ngạc nhiên:
- Đan dược thập cấp à?
Nhưng Takuto nhận ra càng quan sát đan dược cô gái này càng có vẻ sững sờ, một lúc sau cô lấy một dụng cụ giống như máy đo và bỏ viên đan dược vào trong đó rồi bắt đầu loay hoay nghiên cứu sau một lúc cô không giấu được kinh ngạc nói:
- Năng lượng này cực kỳ thuần khiết và mạnh mẽ, ai là người luyện ra đan dược này vậy, tôi chưa bao giờ thấy thứ năng lượng thuần khiết như thế này trước đây.
Takuto nhận ra nếu mình nói mình luyện thì chắc chắn sẽ bị đem đi nghiên cứu ngay nên cậu ta bịa chuyện:
- Su phụ tôi luyện cho tôi.
Nghe vậy cô gái cũng có vẻ tin tưởng, và cô nói
- Anh có thể cho tôi gặp sư phụ anh được không, có vẻ nếu gặp ông ấy tôi sẽ đi xa hơn việc nghiên cứu của mình
- Cô không sợ, người khác lợi dụng thành quả nghiên cứu của mình cho mục đích không hay sao
Đó là vấn đề luôn được thảo luận tại thế giới của Takuto. Sự phát triển của khoa học luôn kéo theo các ứng dụng trong việc quân sự và chiến tranh nên Takuto hỏi xem cô gái này có quan tâm đến vấn đề đó không. Cô gái nghe vậy nở một nụ cười vô cùng thuần khiết nói:
- Anh biết không, khi anh nghiên cứu đắm chìm trong biển tri thức vô tận, anh sẽ cảm thấy thế giới này bao phủ bởi những điều tuyệt vời đó là một vùng biển đầy sắc màu và muôn hình muôn vẻ, ngay cả những vật tầm thường khi anh nghiên cứu sâu vào nó, anh sẽ gặt hái được những thành quả bất ngờ, điều đó thật sự là rất tuyệt. Khoảnh khắc lấy được những tri thưc mới về tạo hóa khiến tôi vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn. Tôi tin bất cứ nhà khoa học chân chính nào cũng đều có chung suy nghĩ như vậy. Nó đủ để chúng ta không quan tâm cái gì khác.
Takuto nghe vậy hỏi tiếp:
- Thế cô nghĩ sao về việc sử dụng người khác để thí nghiệm?
Cô gái nghe vậy vẻ mặt trở nên nghiêm túc
- Khoa học là vậy, luôn cần có sự hi sinh cho trí tuệ nhưng cho dù như thế, tôi cũng sẽ tôn trọng những người đó hết mức có thể. Họ đã hi sinh rất nhiều thứ như tự do, hạnh phúc thậm chí cả mạng sống để cống hiến cho chúng ta những nghiên cứu. Trên những thành quả chúng ta thu được luôn có hình bóng của họ trên từng mảng tri thức mà họ đã cống hiến. Tôi yêu nghiên cứu khoa học và kính trọng những người đã xả thân vì sự tiến bộ của tri thức loài người. Nhưng tôi chưa bao giờ ép buộc người khác làm vật thí nghiệm cả.
Cô bé nói những điều đó với khuôn mặt vô tư và vô cùng thuần chất, nó giống như cô bé chưa bao giờ thấy mặt trái của khoa học giờ cả, dường như cô nghiên cứu chỉ vì thỏa mãn sự khao khát tri thức đến tận cùng của cô gái này thôi. Nhưng không hiểu sao Takuto lại cảm thấy rất thư giãn khi nhìn thấy vẻ mặt này của cô bé. Một lúc sau cô bé quay trở về hiện thực:
- Xin lỗi, mới gặp lần đầu mà đã bắt anh nghe nhiều như vậy.
Co gái cúi xuống đỏ mặt nhìn Takuto tỏ vẻ ngượng ngùng
- Không sao đâu, điều đó chứng tỏ cô là người tận tâm hết sức cho công việc của mình, nhưng tôi có chút thắc mắc
- Có gì anh hỏi đi
- Cô thích nghiên cứu mà lại làm giám định sư như vậy bộ người ta đem sản phẩm đến không làm phiền cô hay sao?
Cô gái như hiểu thắc mắc của Takuto nói
- Tôi thật ra không phải là giám định sư, chẳng qua giám định sư đi vắng nửa tháng nay rồi nên tôi làm thay ông ấy, đúng như anh nói lúc đầu cũng khá là phiền phức nhưng bây giờ tôi lại rất biết ơn điều đó vì đã gặp được anh, khi thấy anh tôi cảm thấy mình sẽ có được nhiều tri thức hơn nữa và có thể là những tri thức tuyệt vời.
Cô bé nở một nụ cười rất trí tuệ trên môi mình. Sau đó nói
- Đan dược của anh trông cấu tạo đơn giản nhưng để luyện được cần phải có khả năng khống chế rất giỏi, các luồn năng lượng xoay tròn và chuyển động theo nhiều hướng với độ nén cực đại sẽ khiến hiệu quả bùng nổ năng lượng mạnh hơn nhiều và khiến quá trình phá rồi lập của đan dược này hiệu quả thêm vài lần, nhưng nếu người phục dụng không chịu được sự phá rồi lập đó thì sẽ tan xác mà chết đúng không?
Quả là nhà khoa học có khác, mới nghiên cứu đã biết hiệu quả của đan dược, Takuto cũng không giải thích thêm chỉ gật đầu xác nhận điều đó. Năng lượng của đan dược này Quản Lý đã nói cho cậu biết hoàn toàn đủ để một cấp chín đỉnh đột phá lên Nhân cảnh và nếu đã là Nhân cảnh rồi thì vẫn có thể đạt được Nhân cảnh đỉnh chỉ cần hắn ta chịu được sự thống khổ do quá trình phá rồi lập diễn ra.
Cấp bậc Nhân cảnh đối với cường giả có sức hấp dẫn thế nào thì chắc không cần giải thích, bọn họ cho dù phải trả nửa mạng mình cũng đồng ý để vào được Nhân cảnh. Cho nên, Takuto biết buổi đấu giá này sẽ rất điên cuồng sẽ không thiếu Nhân cảnh cường giả tham gia.
Cô gái tên Lola nhìn Takuto nói
- Đan dược của anh nếu theo tôi định giá thì khoảng một triệu đồng vàng cho giá khởi điểm và có thể kiếm khoảng một trăm triệu nhưng anh muốn tiền mặt hay đổi cái gì khác tương đương bí kiếp hay gì đó chẳng hạn?
Takuto suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Tôi cần một bí kiếp băng hệ cao cấp, hỏa hệ cao cấp và luyện thể cao cấp nếu ai có thể cung cấp cho tôi đủ những thứ đó thì cứ việc bán.
Takuto đã tính hết cả, cậu cần băng hệ, hỏa hệ để đưa cho hai chị em sinh đôi sau này vào học viện để có thứ tự bảo vệ và bí kiếp luyện thể cho chính mình để chuẩn bị cường hóa lần hai của Dung Kỹ mặc dù theo Quản Lý cậu mới đi được gần ¼ đoạn đường để đạt tiêu chuẩn cường hóa tiếp theo nhưng cậu cũng cần phải chắc chắn cho mọi thứ.
Nghe vậy cô gái Lola cũng trả lời
- Ừ, theo như yêu cầu của anh, tôi sẽ cho họ xắp xếp đấu giá nhanh nhất.
- Cám ơn cô
Takuto dừng một chút xong nói tiếp
- Không biết cô có bao giờ nghĩ đến việc nghiên cứu ra những thứ phục vụ đời sống mà không cần dựa vào ma pháp hay không
Khi thấy được khát vọng nghiên cứu thuần khiết của cô gái này Takuto quyết định ủng hộ cô ấy bằng cách đưa cho cô một số kiến thức khoa học của thế giới hiện đại. Cậu sau này cũng sẽ đưa cho cô ấy một số bản thiết kế để có thể cải thiện cuộc sống người dân nơi đây. Lola nghe vậy tròn mắt lên như gặp người tri kỉ nói:
- Không ngờ anh cũng có suy nghĩ như vậy. Bản thân tôi cũng đã có suy nghĩ đó từ lâu, nếu chũng ta có thể làm như vậy không thể nghi ngờ cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn nhiều.
Takuto mỉm cười, cô gái này đúng là người thuần khiết chỉ biết nghiên cứu để thỏa mãn khát vọng cống hiến cho sự phát triển của tri thức nhân loại hoàn toàn không giống như những nhà khoa học biến chất trong thế giới của cậu.
Takuto cũng không nói gì thêm, mà bước ra ngoài. Nhìn thấy cửa phòng đóng lại cô gái tên Lola cũng thấy hơi tiếc vì từ khi cô sinh ra đến nay cô đều chìm đắm trong việc nghiên cứu, mặc dù đã co chút thành tựu nhưng cô không có bất cứ ai để chia sẻ, và cô biết ý tưởng chế tạo vật phẩm thoát khỏi ảnh hưởng của phép thuật điên cuồng như thế nào, cô có thể phải đối đầu với sự truy đuổi của pháp sư công hội và pháp sư của toàn đại lục này bởi vì họ đâu để sự ảnh hưởng của mình bị mất. Cho nên hôm nay khi cô gặp được người có cùng suy nghĩ với mình khiến cô đã thấy được hi vọng le lói trong tim mình.
Takuto đi ra gặp Quản Lý đang ở bên ngoài chờ và kể lại toàn bộ những chuyện xẩy ra bên trong cho ông ấy nghe nghe xong Takuto thấy một vẻ buồn bã chỉ xuất hiện thoáng qua trên mặt ông ấy, thấy vậy Takuto thắc mắc dù sao cậu chưa bao giờ thấy ông ấy thê này, thứ cậu luôn thấy ở ông ấy là sự kiêu hãnh vô tận và không coi ai ra gì. Một lúc sau, như hiểu thắc mắc của Takuto, Quản Lý nói:
- Cô gái đó khiến ta nhớ lại chút chuyện xưa, hay có thể nói một trong những điều khiến ta hối hận nhất
Takuto nghe vậy kinh ngạc, ông ấy khủng khiếp như vậy mà cũng có thể có chuyện khiến ông ấy hối hận được à. Nhưng cậu cũng không hỏi mà chờ Quản Lý kể lại
- Ngày xưa ở một quốc gia cũng tầm thời đại này nhưng nó không hề có sự tồn tại của phép thuật, có một cô gái học giả rất uyên bác, cô ấy toát trên mình vẻ đẹp của trí thức mà người thường không thể có. Nhưng không ai biết xuất thân của cô ấy là một nô lệ bỏ trốn. Vào một đêm đông lạnh xé da buốt thịt, cô ấy đã trốn trong một nhà kho của một quý tộc chờ qua đêm đông rồi tiếp tục chặn đường bỏ trốn của mình. Lúc đó, trong lòng cô chỉ có sự trống rỗng chỉ biết trốn chạy vì sự sống không mục đích nhưng vận mệnh của cô ấy đã khiến cô ấy gặp được ta. Ta lúc ấy là con của gia đình quý tộc mà cô ấy đang trốn. Khi đó cô ấy chẳng biết gì khác ngoài quỳ xuống cầu xin ta cho ở nơi này trong một đêm trên người gần như không có cái gì che thân run cầm cập trong kho củi. Khi ấy ta đã cho cô ấy vào chăm sóc. Khi đó, người nhà ta khuyên không nên làm như thế vì sẽ đắc tội với chủ của bọn ho nhưng ta đã dùng một số tiền để chuộc cô ấy và tuyển cô ấy làm hầu gái thân cận rồi cho cô ấy tiếp xúc với tri thức bởi khi lần đầu gặp ta đã biết được tài năng tiềm ẩn bên trong người con gái đó. Và dần dần, chúng ta trở nên quý nhau hơn. Những giây phút cả hai cùng đọc sách bên ánh đèn mờ trong thư phòng không bao giờ có thể biến mất trong tâm trí của ta hay những phút cùng nằm trên đồng cỏ. Nhưng…
Khi kể lại câu chuyện đó Takuto thấy rõ ràng sự dịu dàng trong ánh mắt của Quản Lý, cái nhìn mà chưa bao giờ xuất hiện, ông ta kể tiếp:
- Vài năm sau thì chiến tranh nổ ra, với địa vị của ta thì cũng không cần phải đi nhưng vì nơi diễn ra là quê hương của cô ấy nên ta cũng phải tới đó bảo vệ nó. Chúng ta đã hẹn ước sau chiến tranh trở về sẽ làm lễ cưới điều đó đã tạo động lực cho ta chinh chiến suốt sáu năm liền không mệt mỏi.
Quản Lý vừa nói đến đó thấy mặt Takuto hiện lên dấu hỏi to đùng và nói:
- Nếu cậu đang thắc mắc tại sao với sức mạnh của ta mà phải mất đến sáu năm thì lý do là ta có một khoảng thời gian mất đi khả năng sử dụng phép thuật và Dung Kỹ nhưng kỹ năng chiến đấu thì vẫn còn nên nếu tập luyện thì vẫn có thể tung hoành chiến trường. Sau khi lập bao nhiêu công lao trở về với hi vọng được gặp lại nàng thì cậu biết thứ chờ ta là gì hay không?
Nói đến câu này khuôn mặt Quản Lý hiện lên vẻ phẫn nộ không thể che giấu, Takuto thấy sức mạnh khủng khiếp của ông ấy chuẩn bị tràn ra thì có vẻ như ông ấy đã kiểm soát được nó. Ông ấy nói tiếp nhưng giọng nói đã trở nên lạnh lẽo như từng miếng băng chạm vào nhau
- Một ngôi mộ lạnh lẽo! Cái thứ chờ ta là một ngôi mộ lạnh lẽo của cô ấy! Cô ấy đã chết! Tại sao? Tại sao cô ấy lại chết khi còn quá trẻ mới đến tuổi hai mươi lăm mà đã chết. Và khi được người nhà nói lại thì ta mới biết vì muốn gây ngạc nhiên cho ta nên cô ấy đã vùi đầu nghiên cứu và đã đưa ra một số phương thức trồng trọt chăn nuôi mới và một số cải tiến trong khoa học. Cô ấy đã dốc hết tâm trí để làm việc đó và sau khi có được một số tiến bộ nhất định thì…
Vẫn với khuôn mặt chất đầy thù hận Quản Lý nghỉ một chút rồi nói tiếp
- Bọn giáo hội khốn khiếp đã tới bắt cô ấy và gián cho cô ấy tội danh dị giáo bởi những cống hiến của cô. Sau đó chúng đưa cô ra diễu trên đường phố và kêu gọi người dân ném đá cô ấy đến chết, nhưng cô ấy trong lúc đó vẫn tin tưởng vào bản thân mình và không ngừng kêu lên “Tôi không sai” cho đến khi trút hơi thở cuối cùng với nụ cười trên môi. Khi nghe xong, đất trời bên ta như sụp đổ, một cảm xúc phẫn nộ, căm thù trào lên tâm trí ta như núi lửa phun. Lúc đó ta không còn quan tâm tới cái gì khác và đã sử dụng đến những kiến thức vượt trội so với thế giới này để rồi trong bóng tối lập ra tổ chức Sát Thần với khẩu hiệu “Giết Thần Ánh Sáng” rồi bắt đầu phá hoại giết chóc tuyên chiến với giáo hội.
Quản Lý nói đến đây thì vẻ mặt trở nên điên cuồng nhưng không giấu được nỗi đau thương.
- Năm mươi năm! Năm mươi năm ròng rã, cuộc chiến giữa giáo hội và Sát Thần đã chôn thây hàng triệu người, đồng đội có, bạn bè có và kẻ thù cũng có, nay cả người vô tội cũng có, chúng ta đánh đến máu chảy thành biển, xác chất thành núi, thần sầu quỷ khốc, nhật nguyệt vô quang nhưng vẫn không ai chịu ai. Cho đến hai mươi năm sau, khi ta phục hồi lại sức mạnh thì một mình ta đã chấm dứt cuộc chiến này với thần chú Black Sun hay được gọi là Breakdown Phenomenon khiến cho hàng loạt người ở thủ đô giáo hội, nơi phòng tuyến cuối cùng của họ bị tan rã và biến mất thì lúc đó chiến tranh mới kết thúc. Nhưng cái chờ ta khi kết thúc chỉ là sự trống rỗng vô tận. Cho nên khi thấy cô bé này ta bị quá khứ dằn vặt đến khó chịu.
Nói xong Quản Lý quay sang Takuto nghiêm túc nói:
- Takuto Mizuhara, ta chưa bào giờ nhờ cậu cái gì nhưng nay ta nhờ cậu hãy giúp cho cô ấy đừng để cho cô ấy có kết cục giống như nàng.
Takuto cũng trở nên nghiêm túc rồi đồng ý và sau đó hai người trở ra ngoài chờ.