Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày cuối cùng của năm luôn rất náo nhiệt. Mọi người đều bận rộn chuẩn bị một cái tết tươm tất. Năm nay đại ca được gia gia giao cho trọng trách to lớn – viết câu đối. Đại bá đã đóng cửa hàng từ ngày hôm qua. Hôm nay sẽ cúng tất niên. Tục lệ ở Nguyên châu là cúng một mâm cơm vào buổi chiều tối mời tổ tiên về ăn tết với con cháu gọi là cơm tất niên, đến giờ tý lại cúng một mâm cơm giao thừa báo cáo với chư vị thần linh những việc lớn đã xảy ra trong năm cũ, và những mong muốn đối với năm mới. Sau đó đến đốt pháo đón năm mới.
Tiểu Linh Nhi cùng tiểu Tùng Quân đã sớm dựa vào vai nương ngủ được thơm ngọt, Khải Ca cùng đại ca Thiên Ân chờ đốt pháo xong cũng một lần nữa chúc nhau năm mới vui vẻ rồi ai về phòng nấy say giấc nồng.
Sáng sớm mồng một, cả nhà đều dậy sớm, mặc quần áo mới đi chính viện chúc tết gia gia nãi nãi. Chúc tết một lượt từ gia gia đến tiểu cô, nàng đã nhận được một xấp đại hồng bao rồi. Tuy bây giờ nàng không thiếu tiền, nhưng cũng bị lây nhiễm không khí vui vẻ thoải mái ngày tết, được nhận lì xì cũng sẽ rất vui vẻ nha.
Trước tết gia gia đã về thôn biếu quà và chúc tết trưởng bối rồi nên bây giờ không cần về thôn nữa. Gia gia mang theo Thiên Ân ca ca đi chúc tết lão sư thụ nghiệp của người, nhà cũng ở trấn Quảng Đức này, đại bá và cha nàng ở lại giữ nhà.
Mồng hai nhà đại cô Thụy Miên cũng tới chúc tết. Trước đó khi nhà nàng chuyển lên trấn đại bá cũng có tới thăm hỏi vị cô cô này rồi, nhưng cả nhà họ đi xa chưa về, chắc gần đây mới về tới, nếu không sao bây giờ mới đến. Đại cô chỉ có một nữ nhi, là biểu tỷ Phạm Tố Tâm, lớn hơn nàng 2 tuổi, là cái hài tử vui vẻ nghịch ngợm. Sau khi chúc tết trưởng bối liền chạy tới kéo nàng đòi đi thăm khắp nơi trong viện.
Nàng không thích đại cô phụ Phạm Hòa cho lắm. Mặc dù hắn che dấu rất khá nhưng vừa nãy khi nhìn thấy tiểu cô cũng ở đó, ánh mắt hắn vẫn ánh lên vẻ không hài lòng, hơi có chút khinh thường. Tuy quốc gia này không quá làm khó với nữ nhân, phụ nhân sau khi hòa ly vẫn có thể tái giá nhưng vẫn có những người có cái nhìn không thiện cảm. Lẽ nào hắn cảm thấy mất mặt? Cũng không phải ở nhà của hắn, ăn cơm của hắn, không vui thì làm sao.
Vẫn như hàng năm, nhà đại cô cũng không ở lâu, ngồi nửa ngày liền xin cáo từ. Nàng có cảm giác đại cô phụ như muốn đại cô nàng không có liên quan gì với nhà đẻ mới tốt. Nhưng mà xuất giá tòng phu, nhà nàng cũng không thể nói cái gì.
Chờ gia gia trở về, đại bá mẫu cũng theo đại bá về nhà mẹ đẻ. Nhà ngoại tổ phụ của nàng xa hơn nên gia gia nói đại bá nhường cho nhà nàng xe ngựa duy nhất trong nhà. Tuy đại bá mẫu hơi không vui nhưng cũng không nói gì.
Nhà ngoại công của nàng cũng thuộc Cảnh Đức lí nhưng không cùng đường lần trước đến nhà chồng cũ của tiểu cô mà còn xa hơn nhiều. Thật may là bây giờ có xe ngựa. Cha nàng bây giờ điều khiển xe ngựa rất thành thạo, đi hơn 3 khắc thời gian là tới nơi. Dù vậy, mông nhỏ của nàng cũng đau ê ẩm. Xe ngựa rộng rãi, cả Tiểu Ngao cũng được theo xe đi chơi. Lúc này nó đang theo sau cha nàng phi từ trên xe xuống.
Nàng kéo kéo khăn lông thỏ ấm áp, theo sau xuống. Lông thỏ này là La thúc tặng cho nàng, nương may thành khăn choàng cổ ấm áp. Thể chất nàng bây giờ cũng không phải rất sợ lạnh, nhưng vẫn luôn có sự yêu thích với những đồ vật xù lông, nên lúc nào đi ra ngoài cũng dùng nó hết.
Lúc này các cậu của nàng cũng ra tới cửa đón bọn họ. Nhà ngoại của nàng rất đông, nương nàng chính là đại tỷ, phía sau có 5 người cậu và một người dì. Dì lấy chồng ở tận huyện khác rất xa chắc sẽ không về, trừ cậu cả sinh sống ở châu khác đến tết mới về còn lại đều đang ở cùng gia gia. Nhà ngoại có ruộng, ngoại công lại là thợ mộc nổi tiếng trong vùng, lại biết săn bắn, dù không giàu có nhưng cũng đủ ăn. Các cậu đều biết chữ nhưng không học sâu, chỉ có cậu ba vẫn còn đến học đường, là một đồng sinh, nghe nương nói năm sau muốn đi thi tú tài.
Nàng chào hỏi các cậu, mặc kể họ đang giúp cha nàng dỡ đồ trên xe ngựa xuống, chạy ào vào phòng.
“Ông ngoại, Ca Nhi tới rồi, người có nhớ con hay không”.
Ông ngoại nàng đang ngồi trên ghế dựa, vươn tay ôm lấy cháu gái nhỏ đặt nàng lên đùi, cười khà khà.
“Tất nhiên là nhớ, vậy tiểu Ca nhi có nhớ ông ngoại không”.
“Nhớ, con nhớ ông ngoại bà ngoại, còn có các cậu, mợ, còn có tiểu Dung, tiểu Trang, tiểu Vân, tiểu Cường nữa mà”.
Đây là một loạt các em họ bên ngoại nhà nàng. Chờ nhìn thấy cha nương cùng các cậu đi vào, nàng tụt xuống từ trên đùi ông ngoại, lấy được bọc đồ nhỏ của mình, đặt lên bàn nhỏ mở ra. Một hộp trà thơm cho ông ngoại, một đôi khuyên tai bạc cho bà ngoại, mỗi cậu một cái mũ lông thỏ xám, các mợ được một cây trâm bạc trạm rỗng, bọn đệ muội mỗi người một hộp điểm tâm lớn. Mỗi ngươi đều có phần, đều vui vẻ.
“Này là quà Tiểu Ca nhi chuẩn bị riêng cho mọi người nga”.
Lúc này bà ngoại đi ra bê một mâm chè trôi nước đường hoa mai nóng hổi thơm ngọt cho cả nhà. Sau đó ôm nàng đến trách cứ.
“Sau lại tiêu tiền lung tung như vậy, ngươi đưa tiền cho nương giữ, sau này còn nhiều lúc cần dùng tới”.
“Nương, người yên tâm, bây giờ a, cháu gái nhỏ kia của người còn giàu có hơn cha mẹ là chúng con đó”.
Vài tháng nay nàng đã không còn cung cấp con mồi cho La thúc nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn mang theo Tiểu Ngao chạy ra ngoài, cha nương không biết. Cơ mà lợi nhuận từ nghành dịch vụ vẫn luôn là rất khả quan, nàng đúng thật là không thiếu tiền, nhưng tiền của nàng không phải là tiền mặt a.