Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa đông dần đến gần, Nguyên Châu nằm ở phía Bắc của Đại Chiêu Quốc, mùa đông rất lạnh, sẽ có tuyết rơi.
Nhà tiểu Khải Ca đang gấp rút phơi khô các loại rau để dành ăn vào mùa đông. Nãi nãi Hà Chu thị muối đồ chua rất ngon, năm nào cũng muối vài vại lớn để ăn cho đến năm sau.
Đã lâu lắm cả nhà nàng không có chút thịt nào rồi, đại bá mẫu và nãi nãi quyết
tâm tiết kiệm tiền mua ruộng, nàng ăn chay sắp nhạt hết mồm miệng đến nơi rồi. Vì cái bụng của mình, quyết tâm tự thú với nãi nãi thôi.
Một tháng nàng sẽ cùng tiểu Ngao của mình đi săn 3 lần. Nàng không dám đi nhiều, sợ đến lúc hết không còn con mồi để săn nữa. Tháng này nàng sẽ đi nhiều hơn chút, trời lạnh rồi con mồi sẽ trốn đi hết, mà nàng cũng không được ra khỏi cửa. Đã có vài tháng rèn luyện, Tiểu Ngao giờ rất điêu luyện trong việc đi săn, con mồi luôn còn sống. Hôm nay bắt được 3 con gà rừng và 2 con thỏ hoang, quyết định để dành lại một con cho cả nhà có 1 bữa thịt, mang 4 con kia đến nhà Trường Bình ca. Giờ hai người đã rất quen thuộc, La gia đại thúc cũng vừa đi săn vừa đi thu thập con mồi từ thợ săn ở vài thôn quanh núi Đăng Phong, bán trên trấn Quảng Đức cho một cửa hàng lâm sản lớn, ừm...rất có đầu óc kinh doanh.
Tiểu Khải Ca đi về nhà, ào vào phòng bếp, như hiến vật quý đưa cho nãi nãi con gà rừng còn lại.
“Nãi nãi, người nấu gà hầm đi, con muốn ăn thịt...”.
“Gà ở đâu ra thế này...”.
Cháu gái rất ngoan, nên bà không hề nghi ngờ, chỉ sợ nó lại khôn ranh đi đổi trác ở đâu đó về, không thấy qua đứa nhỏ nào lanh lợi như cháu gái mình. Thỉnh thoảng lại biến mất không thấy đâu hết, cũng may tiểu Ngao luôn kè kè bên cạnh nó, đã thành thói quen cháu gái khôn khéo, bà cũng không lo lắng nhiều.
“Tiểu Ngao săn được đó, nãi nãi, con đã nói là Tiểu Ngao của con là siêu cấp vô địch thủ Hà gia thôn chúng ta mà”.
“Thật...Tiểu Ngao thật giỏi a. Vậy tối nay làm gà hầm nấm hương cho con ăn nha”.
“Được...được...người xin gia gia đại táo cho vào hầm canh gà nha...con thích ăn...”.
“Tốt...xin gia gia con thật nhiều đại táo”.
Tiểu Khải Ca thích ý đi ra khỏi phòng bếp, vui vẻ cười híp mắt đi ra đầu thôn chuẩn bị đón ca ca đi học về. Dưới gốc cây Hòe đầu thôn, hôm nay lại tụ tập một lũ trẻ con. Nàng lại gần, thấy Hoa Mai tỷ đang khóc nức nở, một lũ trẻ nít xung quang đứng an ủi.
“Làm gì thế...sao mà khóc vậy”.
Nhìn thấy Tiểu Hổ Ca cũng đứng trong hàng ngũ, nàng túm lấy hắn hỏi.
“Con chó dữ nhà Lí tam thúc dồn muội ấy chạy làm rơi con búp bê, rồi cắp con búp bê ấy về lót ổ của nó. Nhà Lí tam thúc đi vắng rồi không ai giữ chó nên không lấy được”.
“Ting...xuất hiện nhiệm vụ phụ tuyến, nhiệm vụ sinh hoạt: Giúp đỡ Hoa Mai lấy lại búp bê. Phần thưởng: Trở thành đầu lĩnh của tiểu hài tử Hà gia thôn, có được hảo cảm của thôn trưởng Hà gia thôn, gia gia Hoa Mai. Có hay không nhận nhiệm vụ? ”.
“Có”.
“Lần đâu tiên có nhiệm vụ phụ,... Tiểu Ngao, nhiệm vụ phụ phần thưởng chẳng hấp dẫn gì hết”.
“Đó là tại chủ nhân còn chưa mở ra nhiệm vụ lớn thôi”.
“Đừng khóc nữa, ta mang tỷ đi lấy lại búp bê”.
“Nhưng nó rất hung dữ, nó dồn ta chạy té rách cả đầu gối nè...hu hu”.
Tiểu Khải Ca từ khi sinh ra hoành hành Hà gia thôn, làm sao có thể sợ một con chó. Kéo theo tiểu Hổ Ca chỉ nhà Lí tam thúc. Cửa không đóng, thảo nào con chó dữ kia chạy ra ngoài dọa trẻ con. Nàng sai Tiểu Ngao lao tới đè con chó kia xuống đất không động đậy nổi, nghênh ngang đi vào ổ của nó, cầm lấy búp bê về đưa cho Hoa Mai, may mà chưa bị cắn hỏng. Nghe tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Đúng lúc đấy đại ca về đến, nàng tạm biệt lũ nhóc rồi cùng đại ca trở về, không hay biết ở đằng sau, tiểu Hổ Ca đang nước miếng tung bay bốc phét nàng uy vũ sai Tiểu Ngao đánh đập con chó kia không thương tiếc như thế nào, cướp lại búp bê oai phong như thế nào...Từ đó, trong mắt lũ trẻ Hà gia thôn, hình tượng Tiểu Ca Nhi bay cao, được coi là đại ca của đám nhóc cả thôn.
Một ngày, sáng sớm tiểu Khải Ca vừa thức dậy thì thấy lạnh run. Đi giầy xong chạy ra khỏi cửa đã thấy một mảnh trắng xóa trước mắt. Trận tuyết đầu tiên báo hiệu mùa đông đã bắt đầu.
Lũ trẻ con xôn xao gom tuyết lại đắp nặn, nàng thì không thèm ló mặt ra khỏi nhà. Nàng sợ lạnh a.
“Chủ nhân, nếu không thì sử dụng tinh thể tăng cường thể chất lần trước người được thưởng đi, có thể làm người bớt lạnh đó”.
“Sao ngươi không nói sớm”.
Nàng vừa càu nhàu vừa nhanh chóng chọn sử dụng vật phẩm lên bản thân.Cảm thấy thân thể thoải mái, cũng bớt rét lạnh hơn rất nhiều. Thật hiệu quả a. Xem ra phải cố gắng làm nhiều nhiệm vụ chút, rất có lợi a. Tiểu Ngao năm bên cạnh chân nàng ngước ánh mắt ủy khuất lên án nàng đã to tiếng với nó, chủ nhân, người đâu có hỏi ta a.
Đúng lúc một đôi chủ tớ đang vui vẻ sưởi ấm cạnh bếp lò, một âm thanh thông báo vang lên trong đầu cả hai.
“Hệ hống thông báo, nhiệm vụ cao cấp cấp 1 đã có tân thủ hoàn thành, mở ra sự kiện nhận trứng sủng vật cho những tân thủ không được sủng vật lựa chọn, hoán đổi bằng 50 tích điểm hệ thống, có thể tự do lựa chọn giới tính và chủng loại sinh vật. Tân thủ đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ cấp 1 được thưởng quả trứng sủng vật thứ 2, nếu đã có sủng vật thứ nhất”.
“Oa, lợi hại như vậy, ta còn chưa làm được nhiệm vụ trung cấp cấp 1 đâu, người ta đã hoàn thành cao cấp cấp 1 rồi”.
“Vậy người phải cố gắng lên..”.
“Sau khi mùa đông kết thúc, chúng ta sẽ bắt đầu đi săn nai nha, nè Tiểu Ngao, sủng vật thứ 2 cũng sẽ giống như ngươi vậy hả”.
“Hừ, sao có thể so sánh với ta được. Bọn nó có trí nhớ về hệ thống, nhưng tâm trí như 1 đứa bé mới chào đời vậy, còn phải đào tạo”.