Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi nói cái gì?”
Khanh Linh Thước không dám tin nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, khuôn mặt vì tức giận, uất ức, phẫn hận mà vặn vẹo khó diễn tả.
Nam Tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc trường màu xanh nho nhã, đầu đội mũ phương sĩ, cười ôn hòa nói: “Khanh tiểu thư, ngươi đã bị học viện Thanh Vân xóa tên, mời thu dọn hành lí rời khỏi đây trước khi mặt trời lặn.”
Bên cạnh Khanh Linh Cưu còn có đám người Tống Ly Yên và Giang Vô Mị.
Bọn họ mới vừa từ trường ngựa về, lại bị thị vệ gác cửa của học viện ngăn lại, kế tiếp liền thông báo cho Khanh Linh Thước biết ả bị đuổi học.
Giang Vô Mị bước về trước hỏi: “Lí do?”
Nét mặt vặn vẹo của Khanh Linh Thước giảm bớt, nở nụ cười nhìn Giang Vô Mị. Quả nhiên, Mị ca ca thích Tiểu Thước nhất, vừa thấy Tiểu Thước có việc liền giúp đỡ.
Nam tử trẻ tuổi nói: “Khanh tiểu thư nhục mạ đệ tử đóng cửa cửa Triệu tiên sinh, cũng như đắc tội với Triệu tiên sinh.”
Mắt Giang Vô Mị hiện lên kinh ngạc: “Triệu tiên sinh có đệ tử đóng cửa từ khi nào?”
Nam tử trẻ tuổi nói: “Là Tống đại thiếu gia. Hôm nay, Tống đại thiếu vừa được Triệu tiên sinh nhận làm đệ tử đống cửa cao cấp.”
Mặc kệ là Giang Vô Mị hay là những người khác, vừa nghe được chân tướng sự việc xong vẻ mặt liền trở nên rất đặc sắc.
Trước đến nay, Triệu tiên sinh luôn rất thần bí, địa vị trong học viện Thanh Vân học viện cũng không thấp, thậm chí còn có người hoài nghi hắn chính là viện trưởng của học viện Thanh Vân, hoặc là người đứng sau viện trưởng học viện Thanh Vân. Mặc dù tính cách của hắn khiến học viên trong học viện Thanh Viên sợ đến mức ngại tránh né không, nhưng học thức lại cao thâm khiến người ta kính nể, y thuật khiến người ta phải khâm phục, một khi ông lên lớp dạy, không có học viên nào vắng mặt hết.
Đặc biệt Giang Vô Mị là người của đại gia tộc, luôn có mục đích không thể cho người khác biết với Triệu tiên sinh, biết rõ ông không phải là người dễ gần, nhưng vẫn cố gắng nghĩ nhiều biện pháp để tiếp cận, móc nối quan hệ với ông. Hi vọng có thể dựa hơi của ông.
Ai ngờ, Triệu Bích Chi Triệu tiên sinh là người dầu muối không tiến, làm cho hắn phí nhiều công sức vẫn không thể lôi kéo được ông. Đột nhiên lại thu nhận Tống Tuyết Y làm đệ tử đóng cửa!
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều cảm thấy kì quái.
Bọn họ đều nghe qua danh tiếng của Tống Tuyết Y, chỉ biết hắn là ma ốm, nếu một ngày truyền ra tin hắn bệnh chết cũng không có gì đắng kinh ngạc. Bọn họ chín phần đều chưa gặp qua Tống Tuyết Y, cho đến nay đều ăn ý coi Tống Tuyết Y là người ẩn hình.
Nhưng, người vốn đang ẩn hình đột nhiên xuất hiện lại còn thể hiện rõ phong thái cho bọn họ nhìn xem. Quân tử như ngọc đẽo gọt, như trúc đứng thẳng giữ mưa tuyết.
Mới gặp đã bị kinh diễm chấn động thì thôi đi, hiện tại còn nghe được hắn làm được chuyện mà bọn họ không làm được.
Còn có một màn vừa nãy, thái độ của hắn nói chuyện với Khanh Linh Thước.
Cưỡng ép? Bá đạo sao?
Nếu là trước kia, bọn họ tuyệt đối không đem hai từ này để liên tưởng đến Tống Tuyết Y.
Tống Tuyết Y tròng lòng bọn họ phải gầy yếu, u sầu, nhút nhát, có vẻ không vui, không có sức sống mới đúng!
Chính là cái loại cảm xúc tương phản mạnh mẽ này, khiến đám người Giang Vô Mị có cảm giác ăn phải hoàng liên, phun không được lại nuốt không trôi, đáng ghét làm người ta hoang mang.
“Ngươi gạt người!” Khanh Linh Thước chờ một hồi không thấy Giang Vô Mị nói giúp cho mình, không khỏi vừa sợ hãi vừa nóng nảy, hướng nam tử trẻ tuổi hét to.
Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, không để ý tới cô bé khóc lóc om sòm, xoay người rời đi.
Lại nói, hắn đã truyền lời xong rồi, những chuyện khác đương nhiên không liên quan gì đến hắn.
“Mị ca ca! Mị ca ca!” Trong lòng Khanh Linh Thước hoảng sợ, người đầu tiên ả nghĩ đến chính là Giang Vô Mị.
Giang Vô Mị cảm thấy ả ta rất ồn ào, rút cánh tay khỏi hai tay ả, bỏ lại một câu: “Sauk hi trở về cứ nói thật với Khanh bá bá là được.”
“Mị ca ca!” Khanh Linh Thước trợn hai mắt nhìn Giang Vô Mị không chút lưu tình quay lưng bỏ đi, khổ sở đồng thời không khỏi nhớ tới trước kia, khi sao chổi bị đưa đi, Mị ca ca cũng từng nói ‘vậy thì cứ đi đi’. Có phải trong lòng Mị ca ca, mình và sao chổi đều như nhau?
Lúc đi dùng cơm trưa, Linh Cưu được Tống Tuyết Y ôm đến một tòa viện tên là Bách Thảo Viên.
Viện này đúng với tên của nó, mở mắt liền có thể nhìn thấy đầy đủ sắc hoa, cỏ lạ. phần lớn đều có dáng vẻ nhỏ nhắn, đều là dược mộc (cỏ làm thuốc), hương thơm cỏ cây lơ lửng bay trong không khí, tươi mát khiến người ta dễ chịu.
Trên một mảnh đất trống lót thảm, học viên của học viện Thanh Vân ngồi trên đó.
Linh Cưu nhận ra không ít người, không chỉ là người cùng lớp của nàng, Giang Vô Mị cũng có trong đó, lại thêm nam tử mười sáu mười bảy tuổi.
Bọn họ nghe tiếng động, liền nhìn về phía Linh Cưu và Tống Tuyết Y, từ trường cưỡi ngựa bắn cung trở về, ánh mắt của bọn họ rất kì quái.
Linh Cưu suy nghĩ một chút,nhỏ giọng nói với Tống Tuyết Y: “Không phải là đệ tử của học viện Thanh Vân thì không được đến đây học sao?”
Tống Tuyết Y nhẹ nhàng gật đầu.
Linh Cưu dùng ánh mắt như muốn nói với Tống Tuyết Y --- Vậy ngươi còn không buông ta xuống, mau rời đi trước khi đến giờ lên lớp?
Tống Tuyết Y coi như không thấy, cư nhiên ôm nàng đến bên cạnh chỗ ngồi của giảng viên.
Linh Cưu cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người mình và Tống Tuyết Y, thù hận rào rào dâng lên, xâm nhập vào vùng đỏ X.
“Tống Tiểu Bạch, hôm nay ngươi có chút kì quái.” Linh Cưu lại lộ ra thiên vị.
Ban đầu, Giản lão cho nàng ngồi vị trí hàng đầu đã khiến cho nàng nhận nhiều thù hận, nàng không hề áy náy âm thầm khinh bỉ ở trong lòng. Lúc này, Tống Tuyết Y còn bị người khác thù hận hơn nàng. Nàng không hề cảm thấy oán hận, ngược lại quan tâm đến trạng thái của đối phương hơn.
Tống Tuyết Y hỏi: “Có gì kì quái?”
Linh Cưu nghiêm túc nói: “Giống như một con khổng tước điên cuồng khoe sự lẳng lơ, biểu hiện cảm giác tồn tại của mình cho khống tước khác phái chú ý.”
“…” Hình dung như vậy khiến cho Tống Tuyết Y dở khóc dở cười, suy nghĩ ngoan ngoãn xông lên, đưa tay véo gò má béo mập trắng mịn của nàng.
"Tống Tiểu Bạch!" Linh Cưu trừng mắt.
Tống Tuyết Y được chiếm tiện nghi, không muốn chọc giận bé con tròng lòng, nhẹ nhàng buông tay, ánh mắt phía sau mặt nạ lộ ra vẻ nhu hòa, thanh u. Ánh mắt nhu hòa vây lấy Linh cưu, nhẹ giọng nói: “Mặt của Cưu Nhi thật mềm.”
“!” Linh Cưu có muốn tức giận cũng không tức giận nổi, trề môi hừ một cái. Thật giảo hoạt! Ánh mắt dịu dàng, giọng điệu dễ nghe, ai mà nổi giận với hắn được!?
Hai người coi như đang ở chỗ không người thân mật với nhau, những khán giả bất đắc dĩ có kinh ngạc, có mờ mịt, cũng có không thoải mái.
Ôn Tử Ám không nhịn được xê dịch đến gần Tống Lưu Giác hỏi: “Rốt cuộc người ta là ai?”
Tống Lưu Giác âm dương quái khí nói: “Không phải đại đường ca của ta đã nói rồi sao? Đây chính là tâm can bảo bối của hắn!”
Hắn dùng loại giọng điệu này, không khỏi khiến người ta hiểu sai, trong nháy mắt liền liên tưởng đến --- Luyến sủng! (yêu thương cưng chiều.)
Khuôn mặt mập mạp bụ bẫm của Ôn Tử Ám run lên, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Thật sự muốn luyến sủng, cũng đâu cần làm lộ liễu như vậy, đưa người ta đến chỗ học? Huống chi, cô bé Linh Cưu kia mang lại cho hắn một cảm giác, không giống như là người làm chuyện luyến sủng!
Hắn vừa muốn phản bác, bóng dáng của Triệu Bích Chi từ xa đi tới, vội vã ngồi ngay ngắn lại.
Vẻ mặt Triệu Bích Chi như cười như không, đến khi nhìn thấy Tống Tuyết Y, chân liền lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã như chó gặm phân, bật thốt lên: “Ngươi ôm bé con từ đâu ra vây? À không phải! Sao ngươi lại ôm một bé con?”