Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng A308, Kí túc xá Đại học Lạc Hồng
“Phù…”
Lệ Tâm vừa từ bên ngoài trở về, miệng thở hổn hển từng hơi. Thu Trang cùng Hà My lắc đầu, chậc lưỡi. Gần bốn năm nay, chỉ cần tuần nào lịch học không dày thì Lệ Tâm đều tranh thủ dậy sớm làm thêm. Nhiều lúc hai cô nghĩ, cơ thể Lệ Tâm chắc không phải cấu tạo đơn thuần như bọn họ mới có thể hoạt động liên tục như vậy được.
“Tâm này… nghe tớ, bỏ việc này đi.” – Ngồi bên cạnh, Thu Trang giũa móng tay, cố tỏ ra tự nhiên – “Nếu tháng này cậu không đủ tiền sinh hoạt thì tớ có thể cho cậu mượn. Khi nào có thì trả lại, tớ không gấp.”
“Đúng vậy, đúng vậy…” – Hà My dừng việc lau nhà, ngước đầu lên phụ họa – “Tớ cũng có. Cho cậu mượn trước đó.”
“Thật không cần đâu.” – Lệ Tâm quay đầu về phía hai người, vui vẻ tiếp lời – “Tiền sinh hoạt hay học phí tớ đều có rồi. Chỉ là dù gì cũng sắp ra trường, tranh thủ kiếm thêm một chút thôi.”
“Tớ đâu có thấy giống kiếm thêm một chút, căn bản cậu đang bán mạng thì có.” – Thu Trang lẩm nhẩm – “Thời gian học tại lớp, làm PG, nhận hướng dẫn tiểu luận cho khóa dưới, bán nước uống buổi sáng buổi tối… Tâm, cậu trừ hết mấy khoảng thời gian đó xem một ngày cậu còn mấy tiếng để ngủ. Không lượng sức mình.”
“Haha… không nghiêm trọng như cậu nghĩ. Tớ chịu được.”
“Tớ nhìn còn chịu không nỗi ngỡ là người phải làm như cậu. Cẩn thận làm nhiều quá cơ thể suy nhược thì còn đỡ, lỡ như thần kinh cũng chịu ảnh hưởng thì lúc đó có hối cũng không kịp.” – Hà My hoàn toàn đồng tình với Thu Trang, vừa trực phòng vừa khuyên bảo – “Hàng xóm nhà tớ có người vì áp lực công việc quá lớn, stress nặng. Giờ gặp ai cũng ngẩn ngơ, chẳng biết năm nào tháng nào hết. Thấy mà tội.”
“Thật à! Tớ nghĩ cũng tùy trường hợp thôi. Chẳng phải có người rảnh rỗi quanh năm vẫn quên ngày quên tháng hay sao?” – Lệ Tâm nhìn Hà My mỉm cười đầy ẩn ý, đưa chân chọt chọt Thu Trang đang ngồi bên cạnh, nhận được cái liếc mắt đầy sát ý từ cô bạn.
Hà My chớp chớp mắt nhìn Lệ Tâm. Cái giọng điệu này nghe sao cũng không có ý tốt, cứ như đang châm chọc cô vậy. Nghĩ lại thử nào, Tâm nói có người rảnh rỗi quanh năm vẫn quên ngày tháng… không phải cái người được nói đó là cô ý chứ?
“Tâm này, hôm nay là thứ mấy vậy?” – Hà My nuốt nước bọt, không lẽ…
“Nhớ ra rồi à? Thứ tư… Hà My, tớ nhớ cậu trực nhật thứ năm, hôm nay cậu lại trực thay cho Thu Trang nữa à?”
“Cái gì? Thứ tư?” – Hà My cao giọng – “Không thể… tớ đặt lịch nhắc nhở rồi mà. Sao có thể… sao có thể…” – Hà My dùng tốc độ nhanh nhất chạy ngay tới giường kiểm tra mới phát hiện điện thoại của mình thời gian hiển thị bị chệch lên một ngày.
“Thu Trang chết tiệt… cậu dám giở trò với điện thoại của tớ… tớ… tớ…”
“Ai da… cậu nói gì thế?” – Thu Trang chớp chớp mắt, cố tỏ vẻ vô tội – “Tớ thấy cậu sáng sớm đã dậy trực nhật nên nghĩ hôm nay là thứ năm, ai biết điện thoại cậu lại chệch một ngày. Tóm lại là…”
Thu Trang kéo dài giọng, Hà My rầu rĩ ôm cây lau nhà. Không nghe cũng biết…
“Vẫn… nên… trực… thêm… một… ngày.”
Reng… reng… reng…
Điện thoại trong tay rung lên, Hà My mang tâm trạng đau thương nhấn nút kết nối, chẳng buồn nhìn xem đối phương gọi đến là ai.
[ “Alo…”
“Ba đây…” – Ba Hà cất giọng vui vẻ.
“Ba?... Ba là ai vậy?” – Hà My vẫn chìm trong đau thương. Huhu… phải trực thêm một ngày nữa. Thu Trang ác độc, đồ ăn ngon thì cậu giành, việc vất vả thì cậu nhường, cậu thật biết cách sống.
“Sao vậy con?” – Ba Hà càng nghe càng sốt ruột, sao con bé lại quên luôn ông rồi? Mang tâm trạng hoài nghi, ông ấn nút sáng màn hình kiểm tra mình có ấn nhầm số hay không.
“Con gái, xuống nhận đồ ăn sáng. Ba đứng dưới cổng rồi.”
“Đồ ăn? A…” – Hà My nghe tới chữ trọng yếu thần kinh cũng theo đó hồi phục không ít, kích động hét lớn. ]
Giường bên kia, Lệ Tâm và Thu Trang ngay từ lúc biết người gọi đến là ba Hà đã vểnh tai lên nghe ngóng thành ra nội dung cuộc trò chuyện không bỏ sót chỗ nào. Nhìn biểu hiện hai cô bạn, Hà My trong lòng vô cùng vui vẻ. Ba cô thật đúng thương con gái, cuối cùng cũng có cơ hội đáp đòn.
[ “Nhưng ba ơi… tình hình là bây giờ con đang trực nhật, chỉ e rằng…” – Hà My tay đung đưa cây lau nhà, cố ý kéo dài giọng.]
Lệ Tâm quả không phụ bạn tốt, không đợi Hà My nói xong đã co chân đá thẳng Thu Trang xuống giường sau đó vịn tay ngồi dậy kéo cô nàng tâm không cam tình không nguyện Thu Trang thẳng hướng Hà My bước đến.
“A… bác đến hả? Cậu cứ xuống đi, sao lại để bác đứng dưới cổng chờ được.” – Tiếp đó nhiệt tình giật phăng cây lau nhà trên tay Hà My nhét vô tay Thu Trang – “Thu Trang sẽ lau nhà, tớ đi lau kính. Cậu đi nhanh về nhanh nha.”
Hà My hài lòng nhìn biểu hiện quyết đoán của cô bạn, hướng vào điện thoại mỉm cười thích ý.
[ “… Chỉ e rằng phải nhờ bạn trực hộ, ba chờ con mấy phút nha ba.”]
…
Phù… phù …phù…
Lệ Tâm chân đạp lên ghế, tay cầm giẻ cật lực lau kiếng. Ôi ngoại ơi! Mệt quá! Vừa lau vừa ngó chừng Hà My. Haiz… nói ngó chừng Hà My chẳng bằng nói mong thức ăn cô ấy đem về. Bác Hà mỗi lần lên đều tay xách nách mang cho bọn họ rất nhiều thức ăn, có hôm còn thêm ít trái cây nữa. Không biết hôm nay nhà nào có tiệc mà giờ này bác đã lên đây rồi, Hà My thật hạnh phúc quá đi. Nghĩ đến đây thì sẵn tiện nghĩ thêm chút nữa, Lê Tâm âm thầm tính toán trong tương lai chắc phải tìm đầu bếp rồi lập gia đình. Như vậy sẽ được ăn món ngon mỗi ngày. Ý kiến hay!
Cộp…
Âm thanh vang lên trước cửa phòng, Lệ Tâm đưa mắt nhìn sang. Một cô nàng mang phong cách bụi đời vác theo một cái valy to tướng đang đứng trước cửa phòng các cô nhìn ngó. Mái tóc xoăn nhẹ thả rũ hai bên vai, da trắng mặt xinh nếu bỏ qua vụ trang phục kia đi thì đúng tiêu chuẩn búp bê người gặp người yêu.
“Xin cháo…” – Cô nàng búp bê mỉm cười nhìn người bạn trước mặt – “Tối ơ đây.”
Lệ Tâm nghệch mặt, nhìn búp bê trước mặt chớp chớp mắt. Cái gì mà “xin cháo”? Lại “Tối ơ đây”? Tóm lại là cô ấy muốn nói gì vậy?
Chung Hiểu Đồng nheo mắt nhìn cô gái trước mặt. Chắc cô lại nói sai gì rồi? Để chắc chắn, Hiểu Đồng đưa tờ giấy giới thiệu của trường ra, ý bảo cô gái đọc giúp cô.
Lệ Tâm mang ánh mắt hoài nghi nhìn búp bê trước mặt, đưa tay đón lấy tờ giấy cô ấy đưa tới. A… Lệ Tâm khẽ reo lên, ra đối phương là sinh viên ngoại quốc sẽ ở lại phòng cô trong thời gian sắp tới. Lệ Tâm mỉm cười đầy thân thiện, nhảy xuống ghế đứng trước mặt Hiểu Đồng tiếp đó đẩy cửa ra hiệu cho Hiểu Đồng bước vào.
“Trang, có sinh viên ngoại quốc đến ở phòng mình nè.”
Nghe Lệ Tâm gọi, Thu Trang đang trực nhà vệ sinh cũng bước ra. Tuần trước thầy Cảnh có nói về việc này, giờ xem ra người cũng đã tới.
Trước giờ Thu Trang và Hà My tưởng chừng luôn bất đồng nhưng ít nhất cũng có một điểm chung đó là thích cái đẹp, nhìn một Lolita đáng yêu đang ở trong phòng hảo cảm tăng lên không ít. Xem ra danh xưng “Phòng hoa khôi” của tụi cô vẫn giữ được rồi. Ui mẹ ơi! Dễ thương quá!
“Tâm, bạn ấy nói tiếng Việt được chứ?” – Thu Trang hất vai cô bạn ra hiệu – “Tớ dốt tiếng Anh, hay là cậu chào giúp tớ đi.”
“Tớ không chắc.” – Lệ Tâm nhỏ giọng – “Có lẽ là nói được, chỉ là ngữ điệu thật có chút vấn đề.”
Nhìn hai người trước mắt nhỏ giọng thì thào, Hiểu Đồng không những không khó chịu mà bản thân lại cảm thấy ở họ có cái gì đó dễ gần. Không nghĩ nhiều, đưa tay nắm chặt tay Lệ Tâm và Thu Trang kéo về hướng mình.
“Xin cháo, tôi tôi… a… Hiếu Đông… tôi… tôi…được ơ đây.”
A… ra là cô ấy nói được tiếng Việt, chỉ là nói vội nên mới lẫn lộn âm sắc như thế! Thu Trang mỉm cười gật đầu. Chỉ cần nhắc cô ấy cứ từ từ nói là sẽ được thôi mà. Không đáng ngại.
Lệ Tâm kiểm ra lại tờ giấy giới thiệu lúc này, tên cô ấy là Chung Hiểu Đồng, nghe rất hay, tính tình cũng dễ gần xem ra tụi cô sẽ dễ dàng kết bạn đây.
“Cậu đừng vội. Nói nhanh quá sẽ không rõ tiếng được. Mình là Thu Trang còn đây là Lệ Tâm.”
“Đúng vậy, Hiểu Đồng. Cậu đừng cố nhấn mạnh chữ, cũng không nhất thiết phải nói nhanh, bình thường một chút.”
“Phù… mình… nói chậm… các bạn… nghe … nghe… được?” – Hiểu Đồng ngập ngừng. Cô cũng biết nếu nói nhanh cô thế nào cũng nói sai nhưng nếu nói chậm lại sợ đối phương bực mình. Mặc dù đã học tiếng Việt được vài năm nhưng cũng không thể nói như người bản địa được có điều cô hiểu phần hết những lời họ nói. Đến Việt Nam lần này, xem như mượn cơ hội luyện nói vậy.
“Tất nhiên. Bạn là người ngoại quốc, nói tiếng Việt chậm cũng là điều bình thường. Tụi mình…”
Cốc cốc cốc…
Lệ Tâm chưa dứt lời, bên ngoài đã có người gõ cửa. Cô ra hiệu Thu Trang dắt Hiểu Đồng lại bên giường ngồi nghỉ, bản thân thì ra mở cửa xem người đến là ai.
Bên ngoài, cô Hằng – Bí thư đoàn khoa Đông Phương đang đưa mắt nhìn vào bên trong, Lệ Tâm hiểu ý cũng đứng sang một bên, ý bảo cô ấy có thể vào. Cô Hằng vừa nhìn thấy Hiểu Đồng đang ở trong phòng đã nhanh chóng nở nụ cười nịnh nọt. Lệ Tâm âm thầm đánh giá, có vẻ Hiểu Đồng không đơn giản chỉ là sinh viên ngoại quốc, đối với A308 không biết là phúc hay họa đây?
“Hiểu Đồng, vừa nhận giấy xong đã không thấy em đâu, cô còn tưởng em đã lạc đường, không nghĩ lại lên đây sớm.” – Cô Hằng tỏ vẻ quan tâm, tiếp đó đánh giá phòng ốc rồi mỉm cười đầy thành ý – “Em xem, cứ chọn lấy giường mà em thích. Cô giúp em thu dọn một chút.”
Thu Trang nắm chặt tay, nhìn cô Hằng đầy bực bội. “Cứ chọn giường mà em thích” – đây là có ý gì? Ý bảo nếu cô nàng này chọn giường nào thì dù đang có người cũng vẫn dọn đi chỗ khác cho cô ta ở?
“Lệ Tâm…” – Thầy Cảnh từ bên ngoài cửa đi vào, sắc mặt trầm xuống – “Em nói với bạn ấy trong phòng còn giường nào trống để bạn ấy lựa chọn. Nếu bạn cần giúp đỡ thì giúp bạn ấy.”
Không đợi Thu Trang lên tiếng, Thầy Cảnh đã nói lên chính kiến của mình. Lệ Tâm hếch mũi nhìn Thu Trang vẫn đang bực mình ngồi đằng kia. Lần này tụi cô đành nương nhờ bóng lớn, cứ xem biểu hiện của Thầy Cảnh thì chắc chắn không để tụi cô chịu ủy khuất rồi.
“Thầy là có ý gì? Nên nhớ Kí túc xá đã nhận được chỉ thị từ văn phòng khoa là hỗ trợ giúp đỡ sinh viên ngoại quốc.” – cô Hằng giận tím mặt – “Không lẽ thầy chưa thấy qua thông báo.”
“Thông báo tất nhiên đã thấy qua.” – Thầy Cảnh cũng không yếu thế - “Bất quá như cô nói là hỗ trợ giúp đỡ. Như thế này là hỗ trợ giúp đỡ hay sao?”
“Thầy… nên nhớ họ là sinh viên ngoại quốc…”
“Thì sao? Cô bé này là sinh viên, không lẽ mấy em còn lại lại không phải?” – Thầy Cảnh kiên quyết bảo vệ quyền lợi cho sinh viên mình – “Xem ra cô nên đọc cho kỹ thông báo, “hỗ trợ giúp đỡ để các em có thể nhanh chóng hòa nhập môi trường học tập mới” – cô nghĩ việc bắt ép sinh viên của tôi rời khỏi chỗ ở nhường cho người mới sẽ giúp bọn chúng hòa đồng với nhau sao? Nếu có nhường cũng là do bọn chúng tự nguyện.”
“Thầy…” – Cô Hằng thật không tìm được lý do phản pháo nữa, chỉ biết trừng mắt nhìn đối phương. Cô nhất định sẽ không cho qua vụ này.
“A… thật… mạnh…” – Hiểu Đồng kích động, càng nắm chặt tay Thu Trang bên cạnh. Tình hình là người đàn ông đang thắng thế, bà cô kia đỏ mặt giận dữ. Tuy nói “nam tốt không cùng xấu nữ đấu” nhưng nhìn người đàn ông này thắng cô cũng thật hả dạ. Cô không thích cô giáo kia chút nào hết.
“Ừ ừ…” – Thu Trang nhìn Thầy Cảnh không chớp mắt. Vị trí Thầy Cảnh trong lòng cô tăng lên mấy bậc. Hóa ra bấy lâu nay thầy không phải là bị tụi em bắt nạt, chỉ là nhường tụi em thôi. Cô âm thầm hạ quyết tâm từ nay sẽ ngoan ngoãn một chút không gây khó dễ cho người thầy đáng kính trước mắt mình nữa.
Nhìn đôi mắt đang phát sáng của Thu Trang, Lệ Tâm buồn bã quay đầu. Thầy Cảnh tuy ngoài mặt thị uy với cô Hằng nhưng nghe kỹ thì đang nhắc nhở tụi cô nhường nhịn bạn. Gì mà tự nguyện? Tụi cô tự nguyện thế nào đây? Lệ Tâm lập tức đá văng cảm động ban đầu dành cho Thầy Cảnh, tụi cô vẫn nên dựa vào bản thân thì hơn.
“Dạ, việc bố trí chỗ ở tụi em sẽ tự sắp xếp.” – Lệ Tâm mỉm cười hòa ái – “Nhất định bạn ấy sẽ nhanh chóng hòa nhập với môi trường học tập mới, thầy cô đừng lo.”
“Được. Tụi em và bạn tự sắp xếp với nhau đi.”
Thầy Cảnh nói xong bước chân ra khỏi phòng. Cô Hằng dù tức giận cũng không thể làm gì khác đành quay sang dặn dò Hiểu Đồng một vài việc rồi cũng cất bước theo sau. Thấy mọi việc đã giải quyết xong, Lệ Tâm kéo tay Hiểu Đồng đến các giường còn trống ý bảo cô chọn. Hiểu Đồng cũng rất thoải mái đánh giá toàn phòng, ở đây còn hai giường trống đều là giường ở trên. Ưm… nên chọn giường nào đây?
“Tớ về rồi đây…” – Hà My nhảy chân sáo trở về phòng, phát hiện có thêm một người mới liền thắc mắc – “Ai vậy Tâm?”
“A… Sinh viên ngoại quốc đó My. Từ giờ sẽ ở phòng mình.”
“A… Xôi gà…” – Hiểu Đồng nhìn người bạn mới vào hét lớn. Cô ta là người đã làm cô mất bữa sáng ngày hôm qua. Không lẽ cô ta cũng ở đây?
“A, Xù lông…” – Hà My nhìn cô nàng trước mắt, âm lượng cũng đột ngột tăng cao – “Cô làm gì ở đây hả?”
“Gì vậy? Cậu gặp cô ấy trước rồi à?” – Thu Trang lên tiếng – “Tốt quá, toàn là bạn với nhau cả, xem ra tụi mình nhanh hòa nhập đây.”
“Ai là bạn cô ta hả? Hôm qua do cô ta mà tớ suýt muộn học, tí nữa thì bị nhốt bên ngoài trường rồi. Báo hại tớ cong giò lên chạy. Bạn gì mà bạn.”
“Cô… cô… Xôi gà… xôi gà… bị… rơi… là… là… do cô… cô cô… đền… đi.”
“Đền gì mà đền. Cô làm tôi muốn trật khớp, chưa bảo cô đền là may rồi còn ở đó đòi ngược lại. Không đền.”
“Cô cô…”
Thu Trang thấy tình hình không ổn liền kéo người không liên quan là Lệ Tâm sang bên cạnh dò ý. Này cũng lạ à nha… Hà My trước giờ không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt, lần này lại đặc biệt lưu tâm một người chỉ mới gặp một lần. Nhưng nghe kỹ cuộc nói chuyện thì có thể khẳng định mâu thuẩn của hai người không lớn, chắc nói chuyện giảng hòa là được.
“Cô cô cái gì? Cô là đang đóng Thần Điêu Đại Hiệp hả?” – Hà My trêu chọc – “Đồ xù lông đáng ghét.”
“Cô cô…” – Hiểu Đồng thật không giữ được bình tĩnh nữa rồi. Cô ta rõ ràng hại cô mất bữa sáng, làm điện thoại cô rơi suýt hỏng sau đó ngang nhiên bỏ đi không thèm xin lỗi giờ còn hướng cô miệt thị. Cô còn đứng đây cho cô ta miệt thị nữa thì cô không mang họ Chung.
A… đúng rồi, cô ta miệt thị cô. Như nhớ ra điều gì, Hiểu Đồng chạy nhanh về phía giường, kéo valy của cô đặt xuống nền, mở khóa.
Hà My nhìn hàng loạt động tác khó hiểu của Hiểu Đồng, tâm bất giác lo sợ. Cô ta làm gì thế? Im re rồi lại chạy tới lục lọi valy là sao? Không lẽ… Hà My lo sợ nhìn chăm chăm Hiểu Đồng không rời mắt, không phải cô ta kiếm vũ khí định tẩn mình đấy chứ?
“Này cô, có gì từ từ nói.” – Hà My chạy nhanh về phía hai người còn lại trong phòng cầu cứu. Không lẽ cô bỏ mạng vì một gói xôi gà năm ngàn đồng?
Hiểu Đồng sau khi tìm được thứ mình cần cũng nhanh chân chạy về hướng hai người còn lại, tính ra còn nhanh hơn Hà My một bước, cúi thấp người đặt vào tay Lệ Tâm một cuốn sổ nhỏ, nhờ cô đọc giúp.
Lệ Tâm nhìn cuốn sổ trong tay cảm giác khó hiểu. Hai người họ không phải đang cãi nhau hay sao? Sao không tiếp tục lại hướng cô đưa vật này làm gì? Nghĩ vậy nhưng Lệ Tâm cũng lật sổ ra ý đồ xem thử Hiểu Đồng muốn cô làm gì. Chỉ không nghĩ tới, ngay trang đầu tiên đã khiến hai người đang ngồi trên giường mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau không nói nên lời.
“Này là…” – Thu Trang hắng giọng.
“Đồ sao chổi…” – Lệ Tâm cẩn thận đọc từng từ một.
“Đồ sao chổi…” – Hiểu Đồng hướng Hà My lặp lại.
“Đồ vô duyên… đồ nhiều chuyện… đồ khốn nạn… này …” – Lệ Tâm thật không biết nên đọc ra làm sao nữa, cư nhiên chữ tiếp theo là “Đồ mèo mả gà đồng”.
Toát mồ hôi, ra đây là “Từ điển chửi tục” à!
“Đồ vô duyên… đồ nhiều chuyện… đồ khốn nạn… này…” – Hiểu Đồng nhanh chóng lặp lại mấy câu nghe được, kiên nhẫn chờ Lệ Tâm tiếp tục nhưng thấy cô im lặng nên cũng lặng im đứng chờ.
Thu Trang và Hà My thì hoàn toàn hóa đá thật rồi. Gì vậy? Cứ tưởng cô ta cầm vũ khí hóa ra lại là một cuốn sổ ghi toàn lời mắng chửi người khác. Cũng quá bất ngờ rồi.
“Hiểu Đồng này… cái này… ” – Lệ Tâm cất lời, lại không biết nên hỏi ra làm sao nên đành trưng khuôn mặt nhăn nhó nhìn Hiểu Đồng dò xét.
“A… là… muốn… mắng người… nên… nên… đọc a.” – Hiểu Đồng vô tội nhìn ba người còn lại. Cái này trước khi đi giúp việc nhà cô đã đưa cho cô, nói là khi gặp người vô lý, la mắng cô thì cứ lôi ra mà nói, đặc biệt đối phương là nữ thì càng tốt. Có điều cô không biết nhiều chữ trong đó lắm nên phải nhờ người đọc giúp. Nhưng nhìn biểu hiện của ba người họ thì hình như không đúng thì phải? Hay là cô dùng sai người rồi?
Ra là vậy, ba người còn lại không hẹn cùng nhau nhìn Hiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy có khi còn chẳng biết mấy từ ngữ này có ý gì, cũng không có ác ý. Nếu vậy thì cái này cũng không phải cô ấy viết, vẫn là nên hỏi một chút nha!
Sau khi nghe Hiểu Đồng nói nguồn gốc của cuốn sổ, Lệ Tâm và Thu Trang không khỏi thán phục tác giả của nó. Các cô sống ở Việt Nam nhưng mấy từ chửi rủa người khác lại chẳng thể phong phú bằng một cô giúp việc tha hương nhà Hiểu Đồng. Cũng may người đầu tiên Hiểu Đồng vận dụng từ điển này là Hà My, nếu là người khác không ăn đòn mới lạ.
Hà My sau khi hiểu rõ mọi chuyện đối với Hiểu Đồng cũng giảm vài phần địch ý, chủ động làm hòa. “Được rồi. Không cãi nhau với cậu nữa. Tớ là Hà My, tới cậu.”
“Ơ… Hiểu Đồng…” – Hiểu Đồng nhìn Hà My đánh giá, xem biểu tình thì có vẻ thật tâm muốn làm hòa với cô, vậy cô cũng không tính toán nữa, dù gì họ cũng sẽ làm bạn với cô trong khoảng thời gian sắp tới mà.
“Khịt khịt…” – Hiểu Đồng hít hít mũi. Trước giờ mũi cô rất thính, phàm là đồ ăn đều ngửi ra được. Nãy giờ cãi nhau với Hà My nên không ngửi ra được mùi gì, giờ thì rõ lắm rồi.
A… Hiểu Đồng nhìn chằm chằm cái bịch trong tay Hà My, chỉ sợ chớp mắt một cái thì nó cũng theo đó mà biến mất. Ba người còn lại cũng theo hướng Hiểu Đồng nhìn, lúc này mới nhớ ra đã quên mất một chuyện quan trọng.
“Cậu có muốn ăn không?” – Hà My ướm lời, chỉ sợ mấy cô nàng nhà giàu thường khó hầu họ.
Hiểu Đồng liên tục gật đầu, chỉ sợ Hà My đổi ý nhanh chân kéo valy lại góc, đưa tay vỗ vỗ nền nhường chỗ để Hà My đặt đồ ăn xuống.
Nhìn Hiểu Đồng nhiệt tình, dễ gần khiến chút kiêng kị còn lại của ba người A308 cũng theo đó biến mất không dấu vết. Con người mà, gặp được nhau đã là rất quý, lại được sống với nhau thì càng đáng quý hơn. Quãng thời gian sắp tới nhất định sẽ là những kỷ niệm khó quên đây.