Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đừng lau nước mắt cho tôi khi bạn là người làm tôi khóc.
Đừng ôm tôi vào lòng khi bạn là người đã đẩy tôi ra.
Mở mắt ra,cô khẽ thở dài"Đúng là mình đã xuyên không rồi".Cô vội vscn và ăn sáng.
Lạc Thiên.
Các tiết học trôi qua nhẹ nhàng,không kém phần buồn chán.Giáo viên chủ nhiệm nhìn quanh lớp và nói:
-Ngày x nhà trường sẽ tìm ra 20 học sinh giỏi của trường.Vì vậy,kể từ đây các em phải cố gắng học tập,để đứng top 20.
Nhã Tĩnh im lặng nhưng đôi mắt ánh lên tia thú vị"Sắp có chuyện vui rồi đây".
Giờ ra chơi.
Nhã Tĩnh đi xuống phòng ăn.Nơi đây có đầy đủ tiện nghi như:Máy lạnh,tivi...
Chọn cho mình góc khuất để tránh bị ai để ý.Lạc Quân từ đâu ra,ngồi xuống chỗ cô.Nhã Tĩnh cũng chẳng quan tâm anh ta nhưng từ khi nào chỗ của cô đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
-Hình như anh rất muốn cho mọi người chỉ trích tôi nhiều hơn thì phải.
Lạc Quân biết anh hiện giờ đang là 1 người anh họ đáng ghét trong mắt cô.Nên anh đang cố gắng xây dựng hình ảnh tốt đẹp trong mắt Nhã Tĩnh.
-Anh đâu có đâu.Chỉ là anh muốn ngồi ăn với em thôi.
-Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi ngồi ăn chung với anh họ đấy.
Lạc Quân im lặng lâu lâu lại nhìn những hành động của cô.Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ngắm cô gần đến vậy.
Không gian cứ thế im lặng trôi đi.Anh cảm thấy không ổn,nếu muốn cô tha thứ cho những gì anh đã làm thì anh phải nói chuyện,tìm hiểu cô sống thế nào.
-Dạo gần đây em có khỏe không?Ăn có ngon không?Ngủ có tốt không?
-Anh hỏi để làm gì?
-Để biết em có sống tốt không.
Nhã Tĩnh cảm thấy lạ,sao anh ta lại quan tâm cô chứ.
-Tôi có sống tốt hay không đâu liên quan đến anh.
-Dù gì anh cũng là anh họ em.
-Đây cũng là lần lần đầu tiên anh phủ nhận chúng ta là anh em họ đấy.Hồi đó,anh rất yêu thương Tú Tinh nhưng còn tôi thì anh mắng chửi không thương tiếc.Bây giờ anh lại hỏi thăm tôi sống ra sao.Anh có âm mưu gì đây.
Lạc Quân anh cứng người lại,đau thật.Cái cảm giác này nó rất đau.
-...
Nhã Tĩnh bỏ đi,để lại vài câu nói xa cách.
-Từ lúc rời khỏi cái ngôi nhà đó,tôi sống rất rất tốt.
Hiện taị vẫn còn nhiều thời gian,nên Nhã Tĩnh quyết định đánh 1 giấc.Bỗng cô cảm thấy có ai đó đang tới gần.Vốn dĩ,hồi đó cô có làm sát thủ nên cũng biết có ai tới.
Trịnh Hy nhìn cô chăm chú.Bốn con mắt nhìn nhau.Nhã Tĩnh là người lên tiếng trước.
-Anh tìm tôi có chuyện gì.
-Chỉ là muốn hỏi vài điều thôi.
-Hỏi đi.
Trịnh Hy hít 1 hơi sâu và nói.
-Hồi đó em yêu tôi phải không?
-Thì sao?
-Vậy còn bây giờ.
Nhã Tĩnh khó hiểu nhìn anh nhưng vẫn đáp.
-Không còn một chút gì yêu anh nữa.
Trịnh Hy im lặng,trái tim anh hơi nhói.Có nên nói cho cô biết anh yêu cô không.Mà không nói thì có lẽ cả đời này anh cũng chẳng nói được.
-Anh yêu em Nhã Tĩnh.
Cây và gió nhẹ nhàng lung lay như muốn góp phần tạo nên khung cảnh lãng mạn này.Lúc nói câu này,cậu cảm giác mình như mới biết yêu vậy.A,mà đúng là cậu mới biết yêu mà.
-Hiện tại tôi không yêu anh
-Em nói như vậy anh vẫn còn cơ hội phải không?
-Tôi không biết.
Nhã Tĩnh bỏ đi để lại anh 1 mình.Trong anh bây giờ rất cô đơn,giống cô năm trước vậy.Anh nói giọng nói đau thương và xa cách.
-Nếu như anh,anh làm cho em yêu anh,thì em phải chấp nhận làm người của anh nhé.
-Được,để coi anh chịu nổi tôi không đã.
Nhà hàng Black Diamond.
Cô mặc áo sơ mi và váy ngắn.Nhã Tĩnh bây giờ rất đẹp,đúng chuẩn của lứa tuổi 17.Ai vào cô cũng cười rất tươi,làm cho khách hàng vừa lòng.
Bỗng nhiên,Có 2 vị khách vào,làm cho quản lý tất bật chào hỏi.Nhã Tĩnh thử nhìn,thì ra là cặp đôi Tinh và Hạo. Họ hôm nay rất đẹp đôi,nữ thì mặc váy thướt tha,nam thì sơ mi và áo vest.
Nhã Tĩnh cũng chẳng quan tâm nhưng quản lí chạy đến và nói:
-Em ra tiếp bàn kia giùm anh nhé.
Chưa cho cô trả lời,quản lý đi mất.Cô cũng phải chấp nhận thôi.Mong là họ không làm khó dễ cô.
Bưng đồ ăn lên bàn cho họ thì Tú Tinh nắm tay cô và nói.
-Chị,chị làm ở đây à.
-Đúng vậy.
Dĩnh Hạo nhìn Nhã Tĩnh,cất giọng nói.
-Em có khó khăn gì không?
Nhã Tĩnh nhìn anh,cất giọng nhẹ nhàng.
-Tôi không có khó khăn gì cả,mong 2 người không kiếm chuyện là tôi vui rồi.
Tú Tinh mếu máo nói:
-Em và anh Hạo chỉ quan tâm chị thôi mà,sao chị lại nói vậy chứ.
-Tôi nói gì chứ,tôi chỉ nói là đừng làm phiền tôi.Mà hình như cô đang làm phiền tôi đấy.
Dĩnh Hạo cười nói:
-Anh và Tú Tinh không làm phiền em nữa.Tú Tinh em không được làm phiền chị em nữa.
-Chúc quý khách ăn ngon miệng.
Nhã Tĩnh bỏ đi,trong lòng cảm thấy lạ.Anh ta thường hay gọi Tú Tinh là Tinh nhi,Vợ yêu...Sao bây giờ gọi là Tú Tinh?Mà thôi cô không quan tâm.
Dĩnh Hạo nhìn cô đã đi rồi,liền nói với Tú Tinh.
-Em đừng quậy nữa,em nên nhớ chúng ta đi ăn vì chuyện hợp tác.Nên em đừng quậy nữa.
-Em biết rồi.
Dĩnh Hạo nhìn anh quản lý nói:
-Cô ấy làm tôi rất hài lòng.Nhớ tăng tiền cho cô ấy.
-Vâng ạ.
Dĩnh Hạo lên xe nhìn nhà hàng,nói nhỏ:
-Anh sẽ ghé ủng hộ em nữa.
Nhà Dĩnh Hạo.
Anh đặt tay lên tim mình.Lắng nghe nó đập.Lúc đó khi thấy cô,tim anh tự nhiên đập mạnh,không thể kiểm soát được.Lúc quen Tú Tinh không hề có cảm giác này nhưng tại sao với Nhã Tĩnh thì lại đập chứ.
-Chắc mình phải đến bác sĩ quá.