Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt
Hắn một phen mãnh liệt ôm nàng vào trong lòng, mũi chân khẽ nhún, Sở Nghi Hiên ôm Thiên Tình lên lưng ngựa. “ Tiểu mỹ nhân, ngồi chắc, chúng ta bắt đầu đi”
Cơ hồ vừa mới nói xong, ngựa liền chồm lên bắt đầu chạy, tốc độ cực nhanh, bên tai là tiếng gió vù vù rất dọa người.
Hắn đột nhiên cười sang sảng, “ Tiểu mỹ nhân, ta giết toàn bộ người truy đuổi ngươi được không? Cho ngươi tuyệt hậu hoạn.”
“ Quên đi, bọn họ cũng là nghe lệnh kẻ khác” Thiên Tình ngồi trong lòng một nam tử xa lạ, tay của hắn lại ôm lấy eo nhỏ của nàng, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng ở thời điểm mấu chốt, bảo toàn mạng sống quan trọng hơn! Cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân!
Thiên Tình gắt gao tựa vào thân mình của nam nhân xa lạ, cộng thêm tay nam nhân này đang ôm chặt eo của nàng bảo đảm nàng sẽ không ngã xuống ngựa, nhưng nàng vẫn cầm chặt lấy bàn tay nắm dây cương của hắn, đáy lòng có chút bất an. Dù sao, nàng hoàn toàn không biết người ra tay giúp nàng là ai, hơn nữa nam nhân này thoạt nhìn hảo tà mị.
“ Nếu như không giết bọn họ, ngươi chỉ sợ cả đời sẽ không thoát khỏi bị truy bắt. Ta nhất định phải giết hết toàn bộ bọn chúng, ta thích vừa đi vừa ngắm cảnh, không thích bị ngươi đuổi đến tè ra quần”
“ A” Thiên Tình ý thức mình gặp được một người thích gây chuyện, cũng không nhiều lời thêm nữa
Nam tử đột nhiên dừng ngựa lại, ngựa chồm lên cao, mà đằng sau cũng có rất nhiều người đuổi tới. Không bao lâu đã có mấy chục hắc y nhân đuổi tới, Sở Nghi Hiên nhìn một đám hắc y nhân đầy thú vị, huýt sáo một tiếng, “ Nha! Thiệt nhiều dũng sĩ đến đây như vậy sao! Các ngươi là cùng tiến lên hay từng người một?
“ Ngươi là ai?” Một hắc y nhân lạnh giọng hỏi. “ Đem nữ tử giao ra, ta sẽ tha cho ngươi không phai chết”
“ A? Dữ vậy sao? Người ta hảo sợ a! Ta là ông nội ngươi đó!” Sở Nghi Hiên ha ha cười: “ Đến đây đi, tôn nhi ngoan, ông nội cùng ngươi đánh mấy chiêu”
Nam nhân này, thực hào khí! Thiên Tình nhịn không được miệng bất giác cong lên.
Sở Nghi Hiên cảm giác được thân mình nàng run lên, cất cao giọng nói: “ Tiểu mỹ nhân, ngươi mệt sao? Nếu ngươi mệt chúng ta sẽ không chơi đùa cùng đám phế vật này nữa, ca ca ta giải quyết hết bọn chúng, thế nào?”
Thiên Tình không nói gì, Sở Nghi Hiên khẽ cười một tiếng rồi đột nhiên ra tay, vung một loạt ngân châm, trong khoảnh khắc đã có hơn phân nửa hắc y nhân ngã xuống.
“ Ngươi……Ám khí của ngươi thật lợi hại!” Hắc y nhân sợ tới mức không dám tiến lên nữa. Sở Nghi Hiên cũng không thèm quan tâm, lại phi thêm một loạt ngân châm nữa, xé gió mà hướng tới hắc y nhân.
“ Rút!” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, toàn bộ đã ngã xuống đất.
“ Đều chết cả rồi sao?” Thiên Tình cảm thấy thật khiếp sợ. “ Võ công thật lợi hại a!”
Sở Nghi hiên cười lớn. “ Lợi hại sao? Ca ca dũng mãnh lợi hại như vậy ngươi có động tâm đi?”
“ Khụ” Thiên Tình bị lời nói không đứng đắn của hắn làm cho nghẹn lời.
“ A a! Đi thôi, ca ca mang ngươi đến chỗ tốt hơn, mới vừa phát hiện nha!”
Gặp gỡ nam nhân này, Thiên Tình cũng không biết là may mắn hay bất hạnh. Hắn có lúc lại hưng phấn giống như một đứa nhỏ, hoàn toàn không có chút hung ác như khi giết đám hắc y nhân kia, như thế nào hắn giết người đơn giản như giết gà vịt a? Hơn nữa ngay cả lông mày cũng không nhíu một lần, hắn tuyệt đối không phải nam tử bình thường, ít nhất cũng không phải xuất thân bình thường.
Thiên Tình bị nam nhân kia mang đến một sơn động, bắt đầu ngồi nhóm lửa. Lửa cháy không to lắm, cho nên cũng không có nhiều khói cho lắm. Thiên Tình cuộn mình dựa vào vách động, cũng không tính là lạnh.
“ Tốt lắm, ngươi trước chờ ở đây, ta đi lấy ít nước cho ngươi uống, nhìn ngươi như bông hoa sắp chết ấy, đã bao lâu không ăn gì rồi?”
“ Nửa ngày mà thôi” Thiên Tình thành thật trả lời. “ Cám ơn công tử”
“ Đừng khách khí, tiểu mỹ nhân” Sở Nghi Hiên vừa cười vừa bước ra ngoài.
Thiên Tình vẫn chưa hết kinh hồn, nhớ tới đám người của Âu Dương Thanh Minh đuổi giết, trong lòng rất khó chịu. Nàng từng phát sinh tình cảm với hắn, từng chân thành thích hắn, mà bây giờ nàng biết, nàng cùng hắn thật sự không có khả năng! Hắn nếu như nhẫn tâm hạ thủ giết nàng, nàng như thế nào có thể một lần nữa mà nhìn đến hắn?
Thiên Tình chìm trong suy nghĩ cũng không biết trong sơn động có độc xà. Một con rắn nhỏ màu đỏ rất nhanh cắn vào chân nàng. Thiên Tình đau đến mức hừ một tiếng.
“ A…..”
“ Đáng ghét” Sở Nghi Hiên vừa mới lấy nước về nhanh tay lấy một cây ngân châm cắm vào đầu rắn nhỏ, bỏ ống trúc xuống, đặt bên cạnh Thiên tình. “Ngươi thế nào?”
Thiên Tình rất đau, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nháy mắt liền cảm thấy chóng mặt.
Sở Nghi Hiên ngồi đối diện nàng, nâng bàn chân ngọc tinh tế của nàng lên quan sát. Hai cái lỗ nhỏ tí vẫn đang chảy máu đen, Thiên Tình theo bản năng rút chân ra lại bị hắn nắm chăt lấy, ngoại trừ Hoàng huynh ra, cho tới bây giờ không có lấy một nam nhân nào dám cầm chân nàng lên đánh giá, trong lòng cảm giác không yên.
Thật là một đôi chân ngọc xinh đẹp, cơ hồ còn không lớn bằng bàn tay của hắn. Bàn chân trắng hồng như một viên trân châu bóng mượt, làn da mềm mại như da trẻ con vậy. Chậc! Hiên tại cũng không phải thời điểm thước thức chân ngọc, Sở Nghi Hiên nói với nàng: “ Ta phải đem độc huyết hút ra, bằng không ngươi có thể sẽ chết”
Sở Nghi Hiên nhanh chóng rút ra phán đoán chuẩn xác, cúi đầu, đột nhiên cảm giác bàn chân trong tay mình đang run, Sở Nghi Hiên ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tình đang căng thẳng, môi cắn chặt, nước mắt đang chực trào ra ngoài, bộ dáng làm người ta hết sức thương tiếc.
Đau…..hảo đau! Hảo đau! Đau đến không biết gì!
“ Ngươi cố chịu đựng!” Sở Nghi Hiên nhíu mày giữ chặt thân mình đang giãy dụa của nàng, vẻ mặt lúc này mới bắt đầu nghiêm túc, khuôn mặt xinh đẹp trở nên khẩn trương, hắn chần chờ một lúc, bỗng nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương bi độc xà cắn trên chân nàng, dùng sức mút vào.
Có lẽ độc xà này rất mạnh, Thiên Tình cư nhiên bất tri bất giác hôn mê. Ở thời điểm trước khi hôn mê, nàng nhìn thấy Sở Nghi Hiên đang hút độc ở chân nàng, trong lòng dấy lên sự cảm động……
Sáng sớm, mặt trời sáng lạng, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tình, giống như bao trùm một mạt sương mông lung mỏng manh. Mái tóc đen dài tùy ý phủ trên đầu vai Thiên Tình, đôi mắt nhắm chặt, lông mi cong vút, ngực phập phồng hô hấp, Thiên Tình từ trong một cái ôm ấm áp mà tỉnh lại.
Ngẩng đầu thấy đôi mắt nhắm chặt của Sở Nghi Hiên, hắn đẹp quá, so với Âu Dương Thanh Minh còn tuấn mỹ hơn, nhưng lại thiếu cái anh khí của Âu Dương Thanh Minh, hắn thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi.
Ngồi lên, cúi đầu nhìn bàn chân đã được băng bó của chính mình, Thiên Tình hơi hơi sửng sốt, nghĩ đến đêm qua hắn giúp mình hút độc ra, mặt lại đỏ lên, quay đầu lại, chạm vào đôi mắt đột nhiên mở ra của hắn.
“ Cám ơn ngươi, công tử” Thiên tình chân thành đa tạ.
Sở Nghi Hiên nghe vậy mặt mày trở nên rạng rỡ, sờ sờ mặt của nàng, thản nhiên nói: “ Đa tạ bằng cách nào nha? Tiểu mỹ nhân, hôm nay ta cứu ngươi một mạng, lại giúp ngươi hút độc xà, tốt xấu ta cũng là cái danh môn, là lần đầu tiên hôn chân người ta! Chẳng lẽ một câu cám ơn đơn giản liền đủ sao?”
Thiên Tình rụt lui thân mình, thấp giọng nói: “ Công tử, ngươi muốn thế nào?”
Sở Nghi Hiên thấy bộ dáng sợ hãi nhưng vẫn quật cường của nàng âm thầm buồn cười, giả vờ ra vẻ âm trầm nói: “ Tiểu mỹ nhân ngươi đừng quên, còn có khối thân thể làm cho nam nhân tiêu hồn này, không bằng ngươi lấy thân báo đáp?”