Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Khoái Lạc Hệ Thống
  3. Chương 15 :  Chương 15
Trước /138 Sau

[Dịch]Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 15 :  Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cô… cô giáo Thảo!!”

Khải Minh thẫn thờ ngồi trong căng tin. Ngồi chung với hắn gồm có An, Vinh và Nam. Tụi hắn vừa kết thúc buổi học liền rủ nhau vào căng tin ăn trưa. Thế nhưng chỉ có ba đứa kia ăn, còn Khải Minh thì ngồi hai mắt long lanh nhìn lên trần nhà, không hề màng đến món đồ ăn đang dọn trước mặt mình.

Quốc Vinh ngồi đối diện thấy thế liền tham lam ăn luôn phần của hắn, vậy mà hắn vẫn chả quan tâm. Việt An ngồi bên cạnh lo lắng:

“Khải Minh, mày bị sao vậy?”

“Cô giáo Thảo!” Khải Minh vẫn tình trạng ấy đáp.

Quốc Vinh vừa ăn vừa nói: “Chắc nó thấy cô giáo đẹp quá nên… bị hút hồn rồi.”

“Ặc, vậy phải làm gì bây giờ?” Việt An thắc mắc. Cùng lúc đó, Hoài Nam chỉnh gọng kính lên và nói: “Khi một người mất tập trung. Tác động mạnh lên cơ thể sẽ giúp họ trở về với thực tại.”

“Ồ vậy hả…?” Việt An gật gù như đã hiểu. Hắn sau đó quay sang nói với Khải Minh: “Xin lỗi mày…”

Rồi Việt An tung thẳng một cú đấm vào bụng của Khải Minh. Hắn không hề phòng bị gì cả nên lãnh trọn một đấm. Khải Minh ôm bụng quay sang chửi:

“Đờ mờ, mày làm cái gì vậy?”

Việt An đặt hai tay lên vai Khải Minh rồi nói: “Hên quá, mày tỉnh rồi!”

“Tỉnh, tỉnh cái beep.”

Khải Minh phẫn nộ chửi. Quốc Vinh bỗng chen vào:

“Hừ, không ngờ mày yếu bóng vía đến vậy, thấy gái đẹp là bị hút hồn ngay.”

Khải Minh bị chê liền tức giận phản bác lại: “Ai nói. Vấn đề nằm ở chỗ là…”

“Là gì…?” Cả ba tên cùng đồng loạt hỏi khi thấy hắn dừng lại.

“Chính là… cô giáo Thảo!”

Một con quạ bay ngang qua.

Ba đứa An, Vinh, Nam nhìn nhau khó hiểu. Khải Minh thấy biểu hiện của bọn chúng như vậy liền nói tiếp:

“Là cô giáo Thảo đó, CÔ GIÁO THẢO.”

Hắn nói to đến mức cả căng tin cùng dồn ánh mắt về hắn. Tuy thế nhưng bọn kia vẫn tỏ ra chẳng hiểu gì cả.

“Cô giáo Thảo, ừ thì sao?” Việt An lên tiếng hỏi. Khải Minh nghe thấy câu đó liền bị sốc nặng. Hắn mặt nghiêm trọng đặt tay lên vai Việt An và nói:

“Mày không biết thật à?”

Việt An lắc đầu. Khải Minh thấy thế thở dài tiếc nuối rồi nói: “Tuổi thơ bất hạnh.”

Quốc Vinh bực mình không hiểu Khải Minh đang nói cái gì, hắn đưa tay cốc đầu Khải Minh rồi bảo: “Cô giáo Thảo thì sao chứ?”

Khải Minh quay sang nhìn nét mặt không hiểu của Vinh và Nam, chợt hắn nhớ ra một điều rằng ở đây không phải Việt Nam, nơi mà khi có một cô giáo viên nữ bước vào lớp và nói rằng mình tên Thảo thì chắc chắn hơn nửa số con trai trong lớp sẽ la lên chứ không giống ở nơi đây.

“Haizzz thôi bỏ đi…”

Khải Minh thở dài. Chợt hoài Nam nhìn sang hỏi hắn: “Khải Minh ngồi chung với ai vậy?”

Không đợi Khải Minh nói, Quốc Vinh nhanh nhảy chen vào:

“Nó ngồi với Đặng Yến Nhi đó, sướng không.”

“Vờ cờ, sướng nhỉ!”

Khải Minh nghe bọn chúng nhắc về Yến Nhi liền hồi tưởng lại chuyện lúc nãy. Vào đầu buổi học, hắn quên đem sách, quay sang Việt An với Quốc Vinh thì tụi nó dùng chung một quyển. Định quay sang mượn Yến Nhi thì lại ngại chuyện lúc nãy. Trong lúc hoang mang thì bất ngờ rằng Yến Nhi quay sang đưa sách vào giữa bàn rồi nói:

“Tụi mình xem chung nhé, mình tên Đặng Yến Nhi.”

Nàng nở một nụ cười thật tươi làm hắn xốn xang trong tim. Và cứ thế, ngại ngần dần tan biến, hắn cùng nàng trò chuyện với nhau. Yến Nhi thật đặc biệt, nàng không kiêu kì như những nàng tiểu thư khác, nàng rất dễ gần, lại còn dịu dàng nữa chứ. Hắn không khỏi say nắng a.

“Hơ hơ… Yến Nhi.” Khải Minh một lần nữa thẫn thờ.

“Ui, nó bị lại rồi kìa.”

“Đờ mờ, lần này phải tẩn nó đau hơn hồi nãy mới tỉnh.”

Bốp!

Ở học viện Hoa Sen, ngoài việc giảng dạy suông lý thuyết về hồn lực thì học sinh còn được học các tiết thực hành vào buổi chiều.

2 giờ chiều, ở một căn phòng rộng lớn, các học sinh lớp 1-A đang tập trung xếp hàng. Nơi đây là nhà thể dục của học viện, dùng để dạy các tiết thực hành.

“Thằng Minh đâu rồi?” Quốc Vinh không thấy Khải Minh liền thắc mắc hỏi.

“Nó đi lấy đồng phục rồi.” Việt An vừa so hàng vừa nói.

“Nghiêm.” Cô bé lớp trưởng hô to. Sau đó bắt đầu điểm danh.

Trong lúc này, Khải Minh đang chạy như bay trên hành lang. Hắn vừa mới nhận xong đồng phục là chạy ngay đến phòng thay đồ. Nhưng có lẽ hắn đang phạm một sai lầm nghiêm trọng.

“Ồ đây rồi!”

Khải Minh vội mở cửa căn phòng thay đồ và bất ngờ thay. Đập vào mắt hắn, một cô gái xinh đẹp ngang ngửa với Yến Nhi đang thay đồ. Nàng hiện tại chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu trắng, còn lại thì chẳng có gì.

Khải Minh ngẩng người ra ngắm nhìn nàng. Cặp ngực nàng tròn trịa hồng hào, lủng lẳng như hai quả đào tiên, nói về kích thước chúng khá to so với những cô gái cùng tuổi. Làn da nàng trắng mịn nhưng có vẻ gì đó cứng rắn. Vòng eo nàng thon gọn, cặp đùi trắng thon, trông rất đã mắt. Khải Minh chỉ trong một giây nhìn nàng mà thằng nhỏ đã ngóc đầu dậy, cương cứng trong quần hắn.

“Ngươi… ngươi…!”

Cô nàng kia vội phản ứng lại khi thấy Khải Minh, hai tay nàng đưa lên che lấy tấm thân mình. Trên khuôn mặt xinh đẹp nàng đã xuất hiện chút ửng đỏ, cho thấy rằng nàng đang xấu hổ khi bị Khải Minh nhìn.

Tên: Hoa Hồng Diễm.

Tuổi: 15.

Sinh lực: 6000/6000.

Hồn lực: 6790/7770.

Cảnh giới: Hồn Sư tầng 2.

Thông tin thêm: Học sinh lớp 1-B.

“Ồ tên hay thật… cơ mà…!”

Khải Minh trầm trồ nhận xét. Cùng lúc đó, Hồng Diễm lấy một chiếc khăn gần đó quấn lên người rồi nói:

“Tên biến thái…”

Nàng nói rồi tạo một quả cầu lửa từ lòng bàn tay của mình và hướng đến Khải Minh. Hắn thấy vậy vội bảo: “AAA, xin lỗi, tôi nhầm phòng…”

Quả thực hắn đã nhầm phòng. Lúc nãy hắn vội quá không để ý rằng đây là phòng thay đồ nữ. Tuy nhiên, Hồng Diễm chẳng có vẻ gì quan tâm tới việc hắn vô tình hay cố ý, nàng chỉ biết rằng hắn là kẻ biến thái, kẻ đã nhìn toàn bộ cơ thể trần trụi của nàng.

Hồng Diễm tức giận phóng quả cầu lửa đến chỗ hắn. Nó đi với tốc độ khá nhanh, tuy thế đối với Khải Minh việc né thứ này vô cùng đơn giản. Hắn xoay người sang một bên để cho quả cầu lửa bắn trúng vào bức tường sau lưng mình. Hồng Diễm thấy hắn dám né đòn của mình liền tức giận thêm, nàng ra đòn liên tiếp, một loạt cầu lửa phóng tới hắn, lần này Khải Minh nhanh tay đóng cánh cửa phòng lại nhằm dùng nó làm bia đỡ đạn rồi nhân cơ hội chuồn đi. Cánh cửa kia dễ dàng bị đánh bay, Hồng Diễm định đuổi theo nhưng nàng vẫn đang trong tình trạng chưa mặc quần áo nên đành giậm chân tức giận.

“Hộc hộc, hên quá… nhưng sao mình thấy có lỗi ghê!”

Khải Minh ngồi trong nhà vệ sinh thở hỗn hển. Hắn cảm thấy việc mình vừa làm thật vô liêm sỉ.

Chợt hắn nhớ ra rằng mình còn tiết thực hành nên vội thay đồ thể dục vào, thầm nghĩ trong lòng: “Thôi kệ đi, giờ lo đi học trước, đợi đến khi nào cô nàng kia nguôi giận thì mình qua xin lỗi vậy… Haizzzz, tội lỗi quá!!”

Khải Minh thay đồ xong liền đến phòng thể dục. Hắn tuy đến trễ nhưng vì là học sinh mới nên thầy tha cho, không phạt gì cả. Sau khi Khải Minh bước vào hàng cuối cùng, thầy giáo chợt dõng dạc nói:

“Hmmm, bây giờ hai người sẽ ghép với nhau thành một cặp. Từng cặp sẽ lên đây và đấu với nhau, thông qua đó, ta sẽ đánh giá thực lực của các em. Được chứ?”

“Dạ được.” Cả lớp đồng thanh hô to. Có vẻ bọn chúng rất hào hứng với việc đấu tập này. Kẻ thì muốn trổ tài để lấy le với gái, người thì muốn nhân cơ hội này đập cho đứa mình ghét một trận mà không vi phạm nội quy, vài đứa thì đơn giản chỉ muốn solo cùng bạn mình thử thôi.

“Được rồi, nhớ là không được dùng vũ khí, không đánh vào chỗ hiểm. Đứa nào đầu hàng hoặc nằm dưới sàn 10 giây sẽ bị xử thua. Hiểu rõ chưa!!”

“Vâng ạ!!” Cả lớp 1-A đồng thanh hô to. Các thành viên trong lớp nhanh chóng bắt cặp với nhau.

“Ê, có đứa nào muốn bắt cặp với tao không?”

Khải Minh nói với Quốc Vinh và Việt An. Nhưng bọn chúng đã bắt cặp với nhau rồi, có vẻ hai đứa này đang nhân cơ hội để phân tài cao thấp đây mà.

Khải Minh tìm xung quanh nhưng ai cũng có cặp rồi, chỉ có hắn cô đơn lẻ loi mà thôi.

“Không đúng, lớp mình sỉ số là số chẵn, làm sao mà chia dư được…”

Khải Minh nhận ra rằng ít nhất vẫn còn một người chưa tìm được ai để bắt cặp giống hắn, hắn vội nhìn xung quanh để tìm ra kẻ giống mình. Bất ngờ thay, Yến Nhi từ phía sau gọi hắn: “Khải Minh, mình cũng chưa bắt cặp nè, bạn chung cặp với mình nhé!”

Thấy người đẹp mời, hắn sao nỡ từ chối. Khải Minh gật đầu đồng ý cái rụp. Đằng sau hắn bỗng có tiếng xôn xao.

“Thằng học sinh mới đấu với Yến Nhi kìa.”

“Không biết thực lực tên đó tới đâu.”

“Ta thấy hắn có vẻ yếu đó, chắc bị Yến Nhi hạ dễ thôi!”

Khải Minh có vẻ không quan tâm lắm. Hắn cùng Yến Nhi đứng vào một chỗ để xem trận đấu cặp đầu tiên. Đó là trận của Việt An cùng với Quốc Vinh.

Cả hai đứa nhanh chân bước vào vòng tròn được vẽ sẵn trên sàn. Hai đứa nhìn nhau chằm chằm như đang muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ. Thầy giáo nhìn cả hai rồi thổi còi như tín hiệu bắt đầu.

Hai thằng bay vào nhau đánh nhau túi bụi. Cả hai đều chỉ biết đánh loạn xạ, chẳng thấy chiêu thức nào ra hồn cả. Thầy giáo chắc cũng vì thế mà lắc đầu ngao ngán. Đánh gần năm phút thì Việt An thắng vì cảnh giới cao hơn.

Đến trận thứ hai là trận của nữ sinh khác. Theo vài nguồn thông tin xung quanh thì hai cô nàng này là tình địch của nhau, có vẻ đang nhân cơ hội xử lí cái gai trong mắt. Cả hai mới vào đã đánh nhau máu lửa, đúng hơn là đang cố xé áo của nhau. Khải Minh hóng xem pha lộ hàng nhưng thầy giáo đã kịp ngăn hai nàng này lại làm hắn tụt hứng.

Sau gần nửa tiếng, hơn chục cặp đã hoàn thành trận đấu của mình. Trong đó ít ai thi triển được chiêu thức nào ra hồn, toàn chỉ biết đánh đấm bừa bãi. Cuối cùng, trận đấu cuả hắn cũng tới. Hắn cùng Yến Nhi có vẻ là cặp cuối cùng, tuy thế nhưng lại nhận được rất nhiều chú ý nha.

Khải Minh cùng Yến Nhi bước lên chuẩn bị. Khải Minh cười nói: “Nhẹ tay thôi nhé!!”

Yến Nhi cùng cười rồi đáp lại: “Ừm!!”

Thấy giáo không đợi gì nữa đưa chiếc còi lên thổi: “Húytttt.”

Yến Nhi lập tức phóng nhanh đến chỗ Khải Minh và tung đòn, tốc độ nàng thật đáng kinh ngạc. Tuy nhiên Khải Minh chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, hắn nhanh chóng né tránh hết các đòn tấn công bằng Đặng Gia Bộ Pháp.

“Huh?? Sao hắn biết Đặng Gia Bộ Pháp vậy?”

Yến Nhi là người của Đặng gia, khi thấy người khác sử dụng bộ pháp bí truyền của gia tộc một cách thuần thục đương nhiên phải ngạc nhiên rồi. Tuy thế nhưng nàng vẫn không nao núng tiếp tục ra đòn.

Mọi người thấy Khải Minh né tránh uyển chuyển như vậy cùng nhau thán phục. Nhất là đám con gái.

“Oaaa, hắn giỏi vậy.”

“Nhìn hắn vậy mà cũng mạnh phết ấy nhỉ!!”

Khải Minh nghe được mấy lời khen liền sung sướng, biểu lộ rõ trên mặt. Yến Nhi vì đánh quài không trúng nên lộ sơ hở, Khải Minh nhân cơ hội đó luồn qua sau nàng đưa hai tay cù lét vào eo nàng làm nàng như bị điện giật, quay lại mắng hắn:

“Đừng mà aaa…”

Khải Minh lùi về sau cười khì khì, Yến Nhi quay lại sau nhìn hắn, hai má phụng phịu vì bị trêu. Nàng một lần nữa lao đến hắn, tốc độ khác xa lúc nãy khiến Khải Minh không kịp né, chỉ biết đưa tay lên trước ngực đỡ đòn.

Yến Nhi áp sát hắn, nàng nắm chặt tay Khải Minh, chân đưa ra sau đánh mạnh vào chân hắn làm hắn mất thăng bằng ngã xuống. Yến Nhi cũng ngã người theo, nàng dồn lực vào cơ thể đè mạnh hắn xuống sàn.

Thầy giáo thấy vậy liền giơ tay đếm: “1,2…”

Khải Minh biết Yến Nhi muốn dùng chiêu đè này để giữ hắn dưới sàn trong 10 giây. Đối với hắn, chỉ cần dùng lực một chút là có thể thoát ra ngay, tuy nhiên…

“Ơ, cái gì mềm mềm vậy?”

Khải Minh cảm thấy có thứ gì đó rất mềm mại đang cạ vào tay hắn. Nhìn xuống thì thấy ngực của Yến Nhi đang ép sát vào tay mình. Tuy là qua hai lớp áo nhưng cảm giác vẫn rất phê. Một tên như Khải Minh thì sao bỏ qua cơ hội này được. Hắn nằm im không động đậy để tận hưởng cảm giác mềm mại kia, Yến Nhi có vẻ không để ý đến chuyện này, nàng ngày càng đè mạnh hơn. Chợt nàng nhận ra có thứ gì cứng cứng đang cạ vào bụng mình. Yến Nhi không phải ngốc mà không biết đó là thứ gì. Nàng vội bật dậy, hai tay bất giác đưa tay che ngực lại.

Cùng lúc đó thầy giáo hô to: “10 giây, Khải Minh thua.”

“Quả nhiên hắn làm sao thắng được!!”

“Haizzz, cứ tưởng rằng…”

Lũ học sinh hơi cụt hứng khi thấy trận đấu kết thúc. Khải Minh ngồi dậy nhìn Yến Nhi đang đỏ mặt nhìn về hướng khác, nàng phụng phịu quay sang nói với hắn:

“Khải Minh biến thái.”

Rồi nàng bỏ chạy đi mất. Để lại Khải Minh đứng trước ánh nhìn tức giận của lũ con trai. Việt An cùng QUốc Vinh từ đâu bay lại khoác vai hắn:

“Sướng nhỉ??”

“Sướng gì??”

Khải Minh làm bộ không hiểu bọn chúng đang nói cái gì. Thế Nhưng hai tên này vẫn tiếp tục gặng hỏi:

“Thì hồi nãy đó, cảm giác sao, mềm không…?”

“Đéo nói nhé hehe.”

“Đờ mờ, có phúc hưởng một mình là sao, chí ít cũng kể cho anh em nghe với chứ!!”

Quốc Vinh cốc đầu Khải Minh một cái rõ mạnh. Việt An bỗng nói:

“Thôi được rồi, kệ nó đi, giờ tụi mình kiếm cái gì ăn đi!!”

“Ừm được đó.”

Cả bọn kéo nhau đi ra căng tin ăn.

Tối hôm đó, Khải Minh sau khi tắm rửa xong liền đi đến phòng của hiệu trưởng. Đứng trước cửa phòng, hắn lịch sự gõ cửa gọi: “Hiệu trưởng ơi!!”

Ở bên trong, giọng nói ngọt ngào của Linh Nguyệt vang ra: “Vào đi…”

Khải Minh nghe thấy vội đẩy cửa bước vào trong. Ở trong phòng tất nhiên là có Linh Nguyệt, ngoài ra còn có cô giáo Thảo nữa.

“Cô giáo… Thảo!!”

Hai cô gái xinh đẹp nhìn thấy hắn liền mỉm cười. Linh Nguyệt lên tiếng bảo:

“Khải Minh đấy à? Có chuyện gì không?”

“Dạ là về chuyện cuộc thi liên trường gì đó ạ, em đã quyết định rồi!!”

Vào ngày hôm qua, hắn đã được hiệu trưởng Linh Nguyệt mời tham dự cuộc thi liên trường:

“Tôi muốn cậu tham gia vào giải đấu liên trường năm nay.”

“Giải đấu liên trường sao ạ?”

“Ừm đúng vậy, tôi mời cậu nhập học cũng vì mục đích này. Khải Minh, tôi mong cậu sẽ dùng tài năng của cậu để giúp học viện này chứ.”

“Chuyện này, em nghĩ mình không có tài năng gì đâu ạ!”

“Hmmm, đừng khiêm tốn, tôi đã quan sát cậu thông qua trận đấu trong kỳ kiểm tra gia tộc, quả thật cậu rất có tài năng.”

“A…”

Khải Minh gãi đầu khó xử. Linh Nguyệt nhìn hắn nói tiếp:

“Nếu cậu lo về phần kiến thức thì tôi sẵn sàng sắp xếp giáo viên dạy kèm cho cậu mỗi tối nhé!!”

“À, chuyện này hơi đột ngột quá…”

“Hmm, thôi được rồi, cậu cứ về suy nghĩ đi, ngày mai lên nói tôi nghe quyết định.”

Và đúng như lời Linh Nguyệt nói, Khải Minh giờ đã đến, có vẻ hắn đã có quyết định.

“Về chuyện thi cử gì đó, em xin từ…”

Hắn chưa kịp nói hết câu thì Linh Nguyệt lại lên tiếng: “Hmmm, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu giáo viên để dạy kèm cho cậu, đó là cô Bích Thảo. Giờ chỉ cần cậu đồng ý là xong.”

“Hả??? Cô Thảo ạ?”

Khải Minh nghe thấy câu này liền bất ngờ. Cô giáo Thảo thấy vậy liền nói: “Em không thích ư, Khải Minh?”

Thấy bộ dạng dễ thương của Bích Thảo, hắn khó lòng không đồng ý: “Nhưng mà, em sẽ học vào buổi nào.”

Linh Nguyệt xoa cằm rồi đáp: “Chắc là em phải học vào buổi tối thôi, chỉ có lúc đó cô giáo Thảo mới rảnh.”

Nghe được những lời này, Khải Minh như lụm được vàng, hắn lập tức phóng đến bàn hiệu trưởng và nói: “Em đồng ý!! Học khuya cỡ nào em cũng chấp nhận ạ!!”

Linh Nguyệt cùng Bích Thảo cười khi thấy hắn đồng ý. Linh Nguyệt đưa cho hắn một tờ giấy có ghi một danh sách gì đó và bảo hắn ghi tên rồi kí vào, ở trên đó có nhiều cái tên đã bị gạch đi, hắn nhìn tổng quan qua thì ngoài cái tên hắn vừa ghi vào còn có bốn cái tên khác không bị gạch, trong đó có một cái tên rất quen, Hoa Hồng Diễm.

“Hoá ra cô nàng này cũng đi thi à, hèn gì mạnh vậy.”

Khải Minh thầm nghĩ trong lòng, hắn sau khi kí tên xong liền đưa lại tờ danh sách cho Linh Nguyệt rồi ra về, trong lòng mừng thầm vụ học thêm. Hắn nhí nhảnh nhảy chân sáo, hát ca có vẻ yêu đời, chợt Khải Minh va vào một cô gái đang đi trên hành lang.

Hắn định đỡ nàng dậy, nhưng khá bất ngờ, cô nàng này chính là…

“Hồng Diễm!!!”

“Là ngươi à, tên BIẾN THÁI!!!!!!”

Quảng cáo
Trước /138 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương

Copyright © 2022 - MTruyện.net