Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chết mẹ rồi!” Khải Minh hốt hoảng. Hiện tại hắn đang bị nhốt trong Thủy Ngục, chiêu thức vô cùng ức chế của Như Ngọc. Một khi bị nhốt vào đây hồn lực của hắn sẽ bị bào mòn liên tục và hắn sẽ sớm kiệt sức.
“Grrr… bắt được hắn rồi!!” Nàng đội trưởng đội Nữ Hoàng tức giận nói. Có vẻ đôi mắt nàng đã thấy lại được và nàng bây giờ đang nhìn Khải Minh một cách vô cùng tức giận.
Những cô gái khác cũng dần thấy lại được và họ bắt đầu dồn ánh mắt căm hận lên Khải Minh.
“Là Khải Minh sao?” Như Ngọc có hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh họ mình. Nàng vẫn tiếp tục duy trì Thủy Ngục và hỏi: “Hắn… đã làm gì vậy?”
“Hicc, tên khốn đó sàm sỡ mình! Huhu.” Cô nàng đầu tiên trong đội bị Khải Minh tấn công nói.
“Cái gì?!” Như Ngọc nhíu mày và siết chặt tay lại khiến Thủy Ngục cũng siết chặt theo.
“Uhhh… ahhh!” Khải Minh rên rỉ.
“Hicc, hắn ta dám sờ ngực của mình! Tên khốn.” Cô nàng thứ hai vừa nói vừa chỉ tay vào Khải Minh.
“Cái gì?!” Như Ngọc nhíu mày lộ rõ vẻ tức giận và một lần nữa, nàng siết chặt tay lại.
“Ahhh… sắp chịu hết nổi rồi!” Khải Minh cố chịu đựng.
“Hừ… hắn ta dám sờ ngực lẫn mông của ta, tên khốn nạn!! Ta phải chặt tay hắn mới hả dạ được.” Nàng đội trưởng nghiến răng nói. Và câu nói của nàng cũng chính là chất xúc tác khiến Thủy Ngục một lần nữa siết lại.
“Ahhh… uhhh…”
“Hừ thật kinh tởm!” Cô nàng trong mộng của Công Khanh nhìn Khải Minh đầy khinh bỉ.
“Khải Minh… tên khốn… ngươi là đồ con lợn! Ngươi muốn sờ ngực gái đến vậy sao!” Đây là tất cả những điều Như Ngọc muốn nói, tuy nhiên nàng không thể nói ra được vì một lý do nào đó.
“Uh… lần này nguy rồi…” Khải Minh gần như không chịu nổi nữa, hắn sắp ngạt thở rồi.
“Hừ… xử hắn thế nào đây?” Nàng đội trưởng nghiêm mặt hỏi.
“Loại hắn đi!” Mọi người dường như có cùng suy nghĩ, một tên nguy hiểm như Khải Minh thì phải loại ngay khi có thể, không thì các thí sinh nữ gặp nguy mất.
“Được, Như Ngọc, giao cho em…” Nàng đội trưởng nói. Như Ngọc nghe vậy liền siết chặt Thủy Ngục lại, điều đó khiến Khải Minh vô cùng khó chịu. Nhìn thấy hắn bị vậy, Như Ngọc cũng không nỡ nhưng nghĩ đến những việc hắn đã làm, nàng thật không thể chịu nổi. Nàng chỉ có một phần nhỏ tức giận về việc những người bạn của mình bị sàm sỡ, còn điều khiến nàng bực mình nhất là kẻ giở trò sàm sỡ đó lại là Khải Minh.
“Tại sao… tên khốn này… ngươi đồi bại vậy sao chứ… hứ vậy mà ta… ta…” Như Ngọc bực tức nói không ra lời, chỉ biết mắng Khải Minh thầm trong lòng.
“Uh… khốn kiếp… cứ thế này…” Khải Minh sắp hết chịu nổi, hắn cần có oxi để hô hấp ngay. Sức ép từ Thủy Ngục khiến cơ thể hắn không thể cử động được, chiếc huy hiệu của hắn cũng đang có dấu hiệu nứt ra, trông nó như sẽ vỡ ra bất kì lúc nào vậy.
“Phải tìm cách thoát… phải tìm cách thoát…” Khải Minh cố suy nghĩ để thoát khỏi đây, đầu óc quay cuồng mãi và rồi…
“Uh… liều một phen vậy!” Khải Minh như đã nghĩ ra điều gì đó. Hắn quyết định dùng luôn ý tưởng đó mà không suy nghĩ lại bởi hắn cũng chẳng còn sức để nghĩ lại nữa.
“Guhhh, dù có bị gọi là biến thái hay sao cũng được… KHỎA THÂN CHI THUẬT!”
Khải Minh dùng hết sức xé rách chiếc quần mình đang mặc, không chỉ là quần ngoài mà là cả quần trong. Và cứ như thế, lớp vài che đã bị tước bỏ, để lộ ra cái dương vật của mình. Không những thế, nó lại còn đang cương cứng, toát ra vẻ hùng dũng lạ thường. Thật không tin được trong tình huống này mà hắn còn cương được, quả là thanh niên cứng. Cơ mà hắn làm chuyện này là vì điều gì chứ? Mục đính của hắn chính là…
“Uh…?”
“Cái… cái gì? Thứ kia là gì vậy????”
“Hắn… hắn làm gì vậy!!!”
“Không… á á á!! Biến thái!!”
Tất cả các cô gái đều bất ngờ trước việc Khải Minh làm. Bọn họ đều là những trinh nữ còn trong trắng, nếu nói chưa thấy dương vật là nói dối vì trong đây hẳn đều thấy dương vật bé tí của mấy em bé rồi, nhưng họ thật sự, thật sự chưa bao giờ thấy dương vật khi đang cương cứng, kích thước thì khủng bố như thế này. Tất cả họ đều xấu hổ, đỏ mặt, lấy tay che mắt nhưng sau đó lại liếc nhìn qua khe hở của ngón tay, chứng tỏ họ cũng có phần tò mò về thứ đó.
“Thật kinh tởm…” Cô nàng mà Công Khanh thích quay mặt sang một bên, đôi má ửng hồng vì xấu hổ.
“Hì…” Khải Minh khẽ cười thầm trong lòng. Hắn cười vì thỏa mãn khi thấy những cô nàng kia nhìn thấy dương vật hắn và xấu hổ? Nếu vậy thì hắn chẳng khác gì một tên biến thái tầm thường. Tất nhiên không ai nói hắn không biến thái nhưng cần xác định rõ rằng hắn là một kẻ biến thái thông minh.
Như đã nói, tất cả các cô gái đều xấu hổ khi và Như Ngọc tất nhiên cũng là một trong số đó. Nàng thậm chí còn xấu hổ hơn tất cả những người trong đây bởi trước giờ nàng chưa từng thấy qua thứ đó của con trai, không những thế nó lại là dương vật của Khải Minh. Và trong khoảnh khắc xấu hổ ấy, nàng đã không tập trung duy trì Thủy Ngục, kết quả là Thủy Ngục lập tức sụp đổ, đem lại tự do cho Khải Minh.
“Hộc hộc…” Khải Minh cố hết sức hít thở, lấy càng nhiều oxi càng tốt. Ngay sau đó hắn nhếch môi cười. Có lẽ hắn đang cười vì kế hoạch của mình lại thành công. Ngay từ đầu, hắn đã biết Thủy Ngục có điểm yếu đó chính là người sử dụng phải hết sức tập trung mới duy trì được nó, chỉ một chút lơ đễnh cũng khiến nó bị phá vỡ. Dựa trên đó, hắn đã tìm cách khiến Như Ngọc mất tập trung. Trong các cách hắn nghĩ, chỉ có cách “khoe trym”, “hiếp dâm thị giác” là có khả năng thành công nhất.
“Hắn thoát ra rồi!”
“Mọi người cẩn… á á…”
Mấy cô nàng xung quanh định vây lại bắt hắn nhưng khi nhìn thấy thằng em của hắn thì lập tức quay mặt sang một bên không dám tới gần.
“Ahihi, không bắt thì ta chuồn đây…” Khải Minh bức tốc bỏ chạy, ở lại cho chết à?
“Đứng lại…” Cô nàng trong mộng của Công Khanh lập tức chạy ra cản đường. Dù cũng hơi ngại khi phải nhìn cái dương vật kia nhưng vẫn phải đứng ra cản hắn lại. Nàng lập tức tung đòn đánh vào hắn.
“Ohh… muốn đánh trùng ta lần hai đâu có dễ!!” Khải Minh nhảy lên né tránh một cách dễ dàng. Sau đó, hắn đáp đất ngay phía sau lưng cô nàng kia. Ngay lúc này, hắn lại nghĩ ra hai lựa chọn. Một là tiếp tục chạy và hai là…
“Ahhh…”
Có vẻ như hắn đã không chọn việc chạy tiếp mà thay vào đó, hắn áp sát lại người cô gái kia, đôi tay luồn qua eo và chộp lấy bộ ngực của nàng ta.
Cô nàng ấy lập tức đỏ mặt, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày bị thay thế bằng nét xấu hổ vô cùng đáng yêu.
“Tên khốn thả ta ra….ah… ah… ah…” Cô nàng vùng vẫy đẩy hắn ra ngay. Khải Minh đương nhiên cũng không níu kéo làm gì. Tuy chỉ sờ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng cảm giác vẫn rất phê. Sau khi rời khỏi nàng ta, hắn ta lập tức tăng tốc bỏ chạy.
“Ngươi… đứng lại…” Lần này, lại một người khác ra cản hắn, đó chính là Như Ngọc. mặt nàng vẫn đang đỏ phừng phừng, một phần vì xấu hổ, một phần vì tức giận việc Khải Minh làm.
“Chết đi!!!” Nàng chấp tay tạo ra ngay trước mình một quả cầu nước. Từ quả cầu ấy, một cánh tay nước phóng ra hướng vào bụng Khải Minh.
“Huh…” Khải Minh bình tĩnh, đợi cánh tay ấy đến gần liền nhảy lên và chạy trên chính cánh tay nước ấy bằng Đạp Thủy.
“Cái gì chứ??” Như Ngọc kinh ngạc khi thấy Khải Minh làm được như vậy.
“Hehe…” Khải Minh tươi cười, vừa né tránh lại vừa có thể tiếp tục tẩu thoát, quả thật cách của hắn rất lợi.
“Đừng tưởng bở…” Như Ngọc lập tức tạo ra một cánh tay nhỏ khác phía sau Khải Minh trên chính cánh tay nước mà hắn đang chạy. Cánh tay thứ hai này lập tức nắm lấy chân Khải Minh mà giật về phía sau khiến hắn mất thăng bằng và ngã xuống, tuy nhiên lúc này hắn đang ở khá gần Như Ngọc, bởi vậy nên hắn đã ngã nhào vào Như Ngọc.
“Rầm!”
“Chết mẹ… đứng dậy chuồn ngay… ơ nhưng mà cái gì mềm thế này…” Khải Minh nhận ra cảm giác kì lạ, kích thích ở bàn tay mình.
“Cái cảm giác này quen lắm à nha!! Hình như…”
“Ahhhh… đồ khốn!!!” Như ngọc bỗng thét lên một tiếng. Khải Minh nghe vậy vội vàng ngồi dậy. Ngay trước mắt hắn là Như Ngọc xinh đẹp đang nằm dưới đất. Nhưng mà tại sao mặt nàng lại đỏ thế kia? Và tay của Khải Minh, nó đang nằm ở đâu thế?
“Uh… củ lạc giòn tan…” Khải Minh đơ người, hai mắt mở to hết cỡ. Ngay tại thời điểm này, bàn tay của hắn đang dính chặt vào ngực của Như Ngọc. Đó chưa phải là hết, thằng em đang cương cứng của hắn lúc này đang áp sát vào giữa hai chân của Như Ngọc, hắn có thể cảm nhận rõ cảm giác mềm mại ở dưới đó, ngay lúc này, hắn đang nghĩ đến những điều đồi bại nhất có thể.
“Ngươi… ngươi… ngươi… Chết đi!! Ahhhhhh!!” Như Ngọc hét lớn, tung một đấm mạnh thật mạnh vào Khải Minh ngay lúc hắn đang đê mê trong cơn phê, không phòng bị gì cả. Kết quả là hắn bị đấm bay sang một bên, té lăn lóc.
“Ui da…” Sau khi té xuống vài giây, Khải Minh vội vã đứng dậy ngay để xem xét tình hình, nhưng coi bộ nó rất tệ. Ngay bây giờ, năm cô gái của đội Nữ Hoàng với ánh mắt đầy căm phẫn đang nhìn hắn. Ai mà ngờ được, tất cả bọn họ, những cô gái xinh đẹp này đều đã bị Khải Minh sờ ngực, xem thử sau này làm sao làm họ lấy chồng nữa. Hỏi sao họ không giận Khải Minh cơ chứ.
“Ngươi… chết đi!!” Như Ngọc khóe mắt uớt lệ nhìn Khải Minh, miệng không ngừng rủa hắn ta.
“Ực… em sai rồi, mấy chị xin lỗi em đi!” Khải Minh lập tức bỏ chạy.
“Đứng lại tên khốn nhà ngươi…” Nàng đội trưởng thi triển phong thuật vào chân và đuổi theo. Trong khi đó, những cô nàng phía sau thi triển các đòn đánh yểm trợ.
“Ầm… ầm… ầm!” Các đòn đánh với đủ các hệ hỏa, lôi, thủy, phong liên tục nhắm vào Khải Minh nhưng chẳng đòn nào chạm vào được hắn, tuy nhiên nó cũng làm giảm tốc độ của hắn đi đáng kể.
“Nhanh lên nào… Oái!” Khải Minh chợt dừng lại. Ngay bây giờ hắn đã cùng đường bởi hắn đang đứng ngay tại một vách đồi cao, phải tầm mười mét so với mặt đất bên dưới. Nhảy xuống đó không phải là chuyện dễ đâu!
“Chạy đằng trời!” Cô nàng đội trưởng kia đã đuổi kịp sát hắn. Tay nàng ta đang được bao quanh bởi những luồng gió kì lạ, có lẽ nàng sắp tung chiêu.
“Xoẹt!” Nàng đội trưởng vung tay về phía Khải Minh, một luồng gió kì lạ lập tức bay về phía hắn. Nếu bị trúng luồng gió này, hắn chắc chắn sẽ bị đẩy rơi xuống vách dốc kia. Tuy nhiên nên nhớ rằng Thánh Quang Chỉ hắn còn né được vậy cơn gió với tốc độ chưa bằng một phần hai chiêu thức ấy sao có thể làm khó hắn.
Khải Minh nhanh nhảu nhảy sang một bên để luồng gió ấy bay ngang qua mình. Ngay lúc hắn vừa đáp đất cũng là lúc nàng đội trưởng kia bỗng né sang một bên. Ngay sau lưng nàng, một quả cầu nước bắn thẳng đến Khải Minh với tốc độ vô cùng nhanh.
Tình huống này, Khải Minh muốn né được rất khó. Quả cầu nước bay rất nhanh, lại còn mang tính bất ngờ, quả thật lần này khó cho Khải Minh rồi. Nếu trúng quả cầu nước ấy thì hắn xác định rơi xuống kia. Nhưng mà ngay lúc này, hắn lại gặp may, công năng “tự động né tránh” của kĩ năng Đặng Gia Bộ Pháp may mắn được kích hoạt, những lúc não không kịp xử lý mà được như vầy thì quá lợi rồi.
Ngay lập tức, Khải Minh tự động ngả người ra phía sau để né tránh. Quả cầu nước ấy đi sượt qua bụng hắn, lướt trên khuôn mặt hắn. Có lẽ lúc này hắn đang vui mừng vì né được, nhưng có vẻ hơi sớm. Quả cầu nước ấy đang bay giữa chừng thì bỗng biến dạng dữ dội rồi…
“Bùm!”
“Ahhhh…”
Chỉ trong tích tắc, quả cầu nước ấy phát nổ. Trong tình huống này, dù có bật cả mười công năng tự động né tránh cũng chẳng giúp được hắn thoát khỏi đó an toàn. Kết quả là Khải Minh bị đánh bay xuống vách đồi kia.
“Thành công rồi…” Như Ngọc khẽ cười. Nàng chính là tác giả của quả cầu nước lúc nãy. Nàng biết rằng tên Khải Minh này thế nào cũng né được nên đã sử dụng chiêu thức có thể điều chỉnh thời gian phát nổ, khiến hắn né tránh rồi không kịp trở tay trước vụ nổ.
“Yaaa…” Nàng đội trưởng dường như không buông tha cho Khải Minh, nàng tạo ra một cơn gió rồi phóng thẳng nó xuống đánh vào lưng Khải Minh. Vì hắn ta đang lơ lửng giữa không trung nên chẳng thể né tránh được.
“Bùm!” Ngọn gió ấy đánh thẳng vào lưng Khải Minh, nó có vẻ rất đau.
“Ahhh… ahhh!” Khải Minh gồng mình chịu đựng cảm giác tê rát ở lưng mình. Không chỉ vậy, ngọn gió ấy còn đổi hướng, đẩy Khải minh sát vào vách đồi và để cơ thể hắn “cày” trên ấy. Chỉ trong vài giây, hắn đã “cày” một quảng đường dài trên vách đồi và đâm sầm xuống đất.
Nhưng như vậy chưa phải là hết, đất đá từ phía trên liên tục đổ xuống, đây là kết quả sau vụ “cày đường” của Khải Minh.
“Ầm!” Đất đá đổ xuống, khói bụi mịt mù. Một lúc sau, khói bụi dần tan hết, khung cảnh bây giờ chỉ còn một đống đất đá nằm sát vách đồi.
“Huh? Hắn bị loại chưa nhỉ?” Các thành viên đội Nữ Hoàng chăm chú quan sát tình hình bên dưới. Họ tìm mãi nhưng không thấy Khải Minh, lòng ai cũng đinh ninh rằng Khải Minh đã bị loại, rớt xuống từ trên cao thế này, lại còn dính thêm một đòn của nàng đội trưởng trông cũng không hề nhẹ, tuy nhiên chỉ có một mình Như Ngọc vẫn còn hoài nghi về khả năng Khải Minh bị loại.
“… Hắn ta…?”