Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Này! Vừa rồi anh bảo cỡ C với B+ là cái gì vậy? Còn 84 85… nữa?
Trương Hải cười thật “chất phác”:
- Thì anh đang đánh giá cái gì thì nó là cái đó…
Trương Linh Tuyền nghi hoặc, nhìn nhìn cái tay hắn đang du ngoạn trên đồi núi của mình, còn cả hạt sen hồng hồng mà nàng lấy làm tự hào nữa… Bất giác sắc mặt đỏ bừng lên:
- Anh nói bậy bạ cái gì thế? Mấy cái thứ mà anh nói em còn chưa nghe bao giờ! Rốt cuộc anh học ở đâu? Cái tên khốn kiếp nào lại đi dạy hư một đứa bé thành ra như vậy… Aiz…
Trương Hải toát mồ hôi.
Bé? Hình như mình không có “bé” mà!
- Còn không bỏ tay ra? - Trương Linh Tuyền đỏ mặt trừng mắt.
- Không bỏ! - Trương Hải nghiêm trang:
- Nó là của anh!
Trương Linh Tuyền nặng nề hừ một tiếng, cuối cùng mặc kệ hắn, trong đầu đã nghĩ ra vài cách trừng phạt tên này…
Lại vài ngày trôi qua.
Mấy ngày này, Trương Hải tập trung chăm sóc Trương Linh Tuyền, để nàng sớm hồi phục hoàn toàn. Đồng thời cũng là để quan sát xem nàng hồi phục tới đâu rồi.
Sáng thì chạy đi kiếm đồ ăn, lại lọ mọ nấu nướng, bưng bê tận giường. Tối thì ngồi tán chuyện với nàng cho vui, nàng hỏi cái gì, hắn nói cái đó. Ngay cả chuyện hắn tu luyện cả ba trường phái cũng nói ra, làm Trương Linh Tuyền vô cùng kinh ngạc.
Cùng với việc kinh ngạc, ánh mắt nàng cũng hơi sáng lên, bởi nàng biết, việc tu luyện cả ba trường phái ngay từ đầu này có ý nghĩa thế nào.
Thiên tài của Trex tộc cũng chỉ có thể tu luyện hai trường phái mà thôi!
Còn hắn, ngay từ lúc mới tu luyện đã làm quen khống chế cả ba loại sức mạnh, điều đó chứng minh, hắn còn mạnh hơn bất cứ một người nào khác.
Bây giờ Trương Linh Tuyền đã quyết định theo hắn, hắn càng mạnh, càng xuất sắc, chẳng phải càng chứng minh ánh mắt nhìn người của nàng càng tốt hay sao?
Nhìn cái vẻ tất bật của hắn, Trương Linh Tuyền thấy ấm áp, nhưng trong lòng lại đang quyết định chủ ý, muốn hắn mạnh lên nhanh chóng.
Nàng cũng đã nghe hắn giải thích rõ ràng, việc thu phục ba con chằn tinh kia cũng chỉ là khế ước cưỡng ép. Đến năm năm sau, nếu tu vi của hắn không vượt qua được chúng, vậy hắn sẽ rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm!
Có một việc, Trương Linh Tuyền vẫn chưa nói cho Trương Hải.
Tu vi của nàng đã tịnh tiến, nhưng không phải là chỉ tăng lên tới Phản Tổ thượng cảnh, mà nàng đã tiến đến cảnh giới Thần thông cảnh!
Là Thần Thông sơ cảnh.
Trương Linh Tuyền không biết phải nói thế nào nữa, cảm giác trong lòng cũng khá quái dị. Nhưng nàng khẳng định, bản thân mình đã lên tới Thần Thông cảnh.
Bây giờ, trong người nàng không chỉ có Hỏa nhiệt của Trex tộc giống như trước kia, mà còn có một dòng khí lưu nóng ấm chảy xuôi theo từng tấc kinh mạch. Trương Linh Tuyền đã cảm nhận rất kỹ rồi, đây chính là Nhiệt khí! Là khí đạo hệ Nhiệt mà người của Trex tộc luôn kiêm tu khi tiến tới Thần Thông cảnh!
Nàng đã ngộ ra con đường Tu khí rồi!
Trương Linh Tuyền sau giây phút ngỡ ngàng, tâm trạng lại trở thành mừng như điên!
Thần Thông cảnh đó! Nếu tính theo thiên phú của nàng thì cần phải đến năm ba mươi tuổi mới có thể tu luyện được đến cảnh giới này. Đó là trong trường hợp thuận lợi, không kể đến các thương thế và bất trắc trên con đường tu luyện và chiến đấu.
Nhưng không ngờ, mình bị thương mất hơn một năm, những tưởng chuyện này càng thêm xa vời, nhưng chỉ qua một đêm, tất cả đã trở thành như vậy. Nàng năm nay mới có hai mươi tư tuổi mà thôi! Hai tư tuổi trở thành Thần Thông cảnh, đây là tốc độ yêu nghiệt tới mức nào chứ?
Nàng đã đoán, có lẽ là nhờ đoạn công pháp “Tình Lữ Đạo” kia, cùng với viên “xuân dược” cổ quái của Trương Hải.
Trên thực tế, Trương Linh Tuyền đã đoán đúng, chính nhờ công pháp này, nàng đã dựa vào song tu, nương vào thân thể Trương Hải để tinh luyện âm dương khí vào với nhau, cuối cùng hấp thu vào cơ thể mình, chuyển hóa thành nhiệt khí, rồi lại tuần hoàn vào người Trương Hải, để hắn luyện hóa.
Dựa theo đạo lý của nhân tộc, thì cách thức của Trương Hải và Trương Linh Tuyền chính là điều hòa âm dương trong cơ thể, lại lợi dụng thân thể của đối phương, tạo thành một môi trường càng rộng để điều hòa âm dương. Thử tưởng tượng, việc điều hòa trong thân thể của chính mình, tốc độ chỉ là một phần, thì điều hòa âm dương trong cả hai thân thể, tốc độ sẽ là bốn phần.
Cộng tất cả các yếu tố như Hỏa Linh Quả, hàn khí phong ấn trong người Trương Hải, lại thêm hai viên xuân dược âm dương kia nữa, việc Trương Linh Tuyền đột phá Thần Thông cảnh cũng không khó hiểu.
Chỉ là, Trương Hải vẫn chưa rõ cái thứ tròn tròn tự động chui vào thân thể mình lúc trước là cái gì. Nhưng lần này, Trương Hải còn phải cảm ơn nó, nếu như nó không xuất hiện thì việc điều hòa âm dương này cũng trở nên bất khả thi.
Mãi sau này, Trương Hải hỏi con T.Rex kia thì mới biết được, thứ đó gọi là Băng Hàn tinh hoa, được sinh ra trong hàn băng vạn năm, tích lũy tinh hoa mà thành.
Vốn, trong núi lửa còn một viên gọi là Hỏa Nhiệt tinh hoa, hai viên này cân bằng với nhau để cung cấp năng lượng cho Băng Hỏa Linh Thụ, đồng thời tạo thành sự ổn định lẫn nhau.
Nhưng con rồng lửa kia đã ăn mất Hỏa Nhiệt tinh hoa, tạo thành sự mất cân đối. Từ đó, núi lửa mới thỉnh thoảng kích phát mà phun trào nhiều như vậy.
Còn cả chi tiết tại sao tại vị trí của Băng Hỏa Linh Thụ, hỏa nhiệt lại xuất hiện thường xuyên, nhưng hàn khí chỉ thổi vài giây rồi rút. Đó cũng là vì sự mất cân bằng này. Hỏa Nhiệt tinh hoa mất đi, dung nham của núi lửa cung cấp quá ít hỏa nhiệt, vì vậy phải dùng thời gian lâu hơn để cân bằng cho Băng Hỏa Linh Thụ, còn Băng Hàn tinh hoa vẫn còn, chỉ cần thổi một hai luồng gió là đã đủ năng lượng cho Băng Hỏa Linh Thụ rồi.
…
Không nói đến chuyện này nữa, Trương Hải bây giờ đang được hưởng diễm phúc bên Trương Linh Tuyền. Nhưng hắn không biết, những ngày đau khổ của mình sắp tới đến nơi.
- Có phải anh rất “muốn” em không? - Tối nay, đột nhiên sau khi ăn xong, Trương Linh Tuyền không hỏi han mấy chuyện quá khứ, hay bắt hắn kể chuyện huyền ảo nữa, mà lại hỏi một câu thật kỳ quặc, đôi mắt cũng chớp chớp đầy mị ý, làm da đầu của Trương Hải run lên bần bật.
Hắn nuốt nước bọt một cái, khuôn mặt đầy si mê nói:
- Không muốn… - Trương Linh Tuyền nhướng mày, nhưng hắn lại nói tiếp:
- …. Thì là nói điêu mười phần!
Trương Linh Tuyền chớp chớp mắt, khiêu khích sự nhẫn nại của Trương Hải đến tận cùng.
- Thế thì… tối nay chúng ta…
Mập mờ…
Úp úp mở mở…
Quá mờ ám…
Quá dụ người.
Trương Linh Tuyền giống như thách thức, sóng mắt lưu chuyển, đôi gò má đỏ ửng, tất cả làm cho trái tim Trương Hải đập thình thịch, nếu cứ thế này thì có khi hắn nhồi máu cơ tim mà chết. Đến lúc đó, người ta có nói Trương Linh Tuyền là yêu tinh lấy mạng người cũng không có sai.
Trương Hải ngơ ngác, vô thức gật gật đầu như gà mổ thóc. Trương Linh Tuyền thầm cười ma quái, than thầm Trương Hải thật đáng thương…
- Nhưng mà… tối nay em làm chủ! Anh không được làm gì cả… - Trương Linh Tuyền bắt đầu ra điều kiện…
Trương Hải vẫn gật đầu.
Ai chủ động mà chả được? Chỉ càng thêm “đặc sắc” mà thôi.
- Anh không phản đối gì à? - Trương Linh Tuyền nghi hoặc.
- Em thích thế nào thì cứ như thế! - Đã bảo từ giờ cho đến khi em bình phục hoàn toàn, anh là phục vụ của em mà…
Trương Linh Tuyền trợn mắt, nhưng cũng không đôi co với hắn, thậm chí trong lòng còn có chút ngọt ngào…
Trương Hải bị đẩy ngã…
Quần áo của hắn bị lột dần dần, dần dần. Cái cảm giác làm con cừu cho nữ sắc lang làm thịt thế này… thật là… tuyệt con mẹ nó vời!
Trương Hải không phải là kẻ hay câu nệ mấy chuyện vớ vẩn. Với hắn, trong chuyện ân ái thế này không có ranh giới. Nếu “đối tác” mà khó chịu thì hắn không động đến nữa, chứ nếu vài “cách” nào đó hay ho, lại được sự đồng ý của đôi bên thì hắn sẵn sàng thực hiện.
Trương Linh Tuyền dần dần hôn lên mặt hắn… kích thích hắn. Cách làm gần như giống hệt mấy hôm trước hắn đã làm với nàng. Nhưng nàng lại không chịu… tới! Làm hắn bứt rứt như có kiến bò trong người. Trương Hải cảm thấy như mình đang bị trả thù, vì vụ hôm đó dám… đánh lén Trương Linh Tuyền vậy.
Trương Linh Tuyền vẫn giữ nguyên nụ cười tủm tỉm đầy mị hoặc, nhưng cũng tràn ngập sự ma quái. Không biết từ lúc nào, quần ngủ của nàng đã được trút bỏ, lộ ra đôi chân trắng ngần như tuyết, lại thon dài tuyệt mỹ làm người ta chỉ muốn tiến lên vuốt ve cho thỏa lòng ham thích.
Trương Hải nằm bên dưới, mắt liếc loạn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Người hắn chẳng còn một mảnh vải, nhưng Trương Linh Tuyền thì lại gần như kín mít. Chiếc quần lót đã được cởi ra, nhưng cái áo dài thượt bên trên lại che đi bao cảnh xuân dụ hoặc, dù hắn có căng mắt ra cũng chỉ lờ mờ thấy vài thứ. Cái loại mập mờ nửa có nửa không, biết rõ là có, vươn tay ra là chạm tới nhưng lại không nhìn được thế này làm lòng hắn nóng như lửa đốt.
Trương Hải bứt rứt, nhưng thằng em của hắn càng bứt rứt hơn. Nó đã giơ tay biểu quyết sự kháng nghị, đã chạm vào được vài mục tiêu làm sắc mặt Trương Linh Tuyền đỏ ửng, nhưng nàng vẫn cứ không chịu tiến tới, giống như đang hành hạ Trương Hải vậy.
Hắn không nhịn nổi nữa.
Cánh tay đưa lên, chộp vào cái bộ vị cao cao trước ngực người con gái. Trương Linh Tuyền nhột nhột, nhưng lại không cản hắn, sắc mặt như cười như không:
- Anh không nhớ mình nói gì hả?
- Nhưng mà…
- Nhớ thì nên thực hiện! Nếu không thì thôi vậy. - Trương Linh Tuyền ngắt lời.
Trương Hải buồn bực muốn chết, bất đắc dĩ rụt tay lại, miệng lẩm bẩm cực kỳ bất mãn:
- Em đang lợi dụng trẻ vị thành niên! Anh mới mười lăm tuổi… Làm thế này quả thực quá vô nhân đạo rồi…
Trương Linh Tuyền cười rộ lên, làm bộ ngực sữa run lên bần bật. Nàng cười đến lăn lộn, làm cảnh xuân bên dưới cũng bị bại lộ không ít. Tên sắc lang nào đó nhìn không chớp mắt nổi, khóe miệng không ngừng co giật.
- Trẻ vị thành niên? Nhưng em nhớ là hơn một năm trước, bé trai nào đó đã ưỡn ngực ngẩng đầu xưng là đàn ông rồi cơ mà…
Trương Hải cười khổ, cũng chẳng tranh cãi với nàng nữa, bởi hắn biết, mình không giỏi ăn nói, có cãi cũng không lại. Chi bằng ngậm miệng lại cho xong. Nói nữa có khi lại nhắc đến Dương Thanh Kỳ, chẳng thích hợp chút nào trong trường hợp này.
Thấy vẻ mặt nhăn như khỉ ăn ớt của hắn. Trương Linh Tuyền lại càng thấy buồn cười, nhưng lòng dạ lại mềm nhũn, không nỡ trêu đùa hắn quá đáng nữa. Nàng cười nhẹ đầy câu dẫn, nhẹ nhàng tiến tới, giống như cô kỵ sĩ bắt đầu rong ruổi trên lưng ngựa…
- Nè… sao không được như hôm nọ…
- Tại em làm không đúng cách thôi…
- Ồ… vậy thế nào là đúng cách…
- Vậy nè…
- Oài… mệt chết mất! Anh giúp em đi!
- Á… vô lại… anh hứa từ trước rồi mà… ngô ngô…
Âm thanh bị chặn miệng của cô gái vang lên, tiếng thở dốc chợt tăng vọt, cuối cùng kết thúc bằng tiếng rên cao vút của cô gái. Sau vài phút, hành trình đêm lại tiếp tục, đến gần sáng mới dừng hẳn.
Đến chiều, Trương Hải đắc ý đầy mặt. Thấy Trương Linh Tuyền vừa ra hồ nước nóng tắm về, hương thơm ngào ngạt vẫn đang phảng phất trong không gian. Hắn không nhịn được đi tới ôm nàng một cái, rúc mũi vào cổ nàng mà hít hà, tay đã ngọ ngoạy không yên.
- Sao rồi? Anh lại muốn nữa sao? - Trương Linh Tuyền chợt nói một câu nghiêm nghị làm Trương Hải rùng mình ngơ ngác.
- Hôm qua em dễ dãi như vậy là để cảm ơn anh mấy ngày qua đã chăm sóc. Nhưng nếu muốn nữa… trừ phi anh chiến thắng được em! - Trương Linh Tuyền cười tà quái, làm dục vọng trong người Trương Hải dập tắt hơn phân nửa.
- Chiến thắng nàng? Đến bao giờ chứ?
Bà cô của tôi ơi! Dù tôi cũng hưởng lợi trong “lần đó”, nhưng bây giờ mới chỉ đạt tới bậc viên mãn của ba thiên công pháp nhập môn, mới chập chững tới thiên thứ năm: dung hợp mà thôi! Cũng tức là mới tương đương Phản Tổ sơ cảnh! Cô ra cái điều kiện này… đúng là muốn giết chết tôi mà…
Khơi dậy dục vọng, sau đó lại bóp chết nó, đúng là quá độc rồi! Xưa nay Trương Hải chịu không biết bao nhiêu đau khổ trong tay Trương Linh Tuyền. Đến bây giờ vẫn là như vậy, không biết giúp nàng hồi phục là đúng hay sai nữa? Chỉ biết, từ ngày mai, cuộc sống đau khổ của hắn lại đến rồi.
Trương Hải nuốt nước bọt nói:
- Bắt đầu từ mai nhé! Tối nay… thêm một lần nữa được không?
- Không được! Cho tới khi anh thắng được em thì thôi.
- Thật sự không được?
- Không được! Ưm ưm…
Ai đó lại bị bịt miệng…
Ầm…
Cánh cửa bị bật văng ra, một bóng người bay ra khỏi nhà với tư thế nhạn sa xuống đất, mông chổng lên trời. Cuối cùng kết thúc bữa tối bằng vài lạng đất bazan đắng chát trong miệng mình…
- Trương Linh Tuyền! Anh hận em! Để đến lúc anh thắng được em thì đừng có trách…
Trương Hải kêu gào thảm thiết, hung hăng dọa dẫm. Còn Trương Linh Tuyền ở trong phòng thì đã cười tủm tỉm ngọt ngào, gương mặt hiện lên vài phần chờ mong khi hắn… đủ tư cách “trừng phạt” mình.