Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hải suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Nam và nữ lấy nhau thì sinh ra trẻ con…
Thời gian vẫn tiếp tục trôi…
- Nam và nữ lấy nhau xong rồi ngủ cùng giường thì sinh ra trẻ con…
Thời gian vẫn vô tình trôi qua, không cần biết đến vẻ nhăn nhó trên mặt hắn.
- Nam và nữ lấy nhau, ngủ cùng giường, kết hợp với nhau, cùng cầy cấy thì ra trẻ con.
Hắn nói đến chỗ kết hợp với nhau thì thời gian hơi ngừng lại một chút, Trương Hải vô cùng mừng rỡ, nhưng nói nốt câu thì thời gian lại đếm tiếp. Trương Hải đổ mồ hôi ròng ròng, nói bóng nói gió cũng không được à? Mẹ kiếp, làm thế nào bây giờ?
Năm giây đã hết, trái tim của Trương Hải co thắt lại, thậm chí còn đau đớn hơn cả lúc trải qua mười giây vừa nãy. Trong lòng hắn hoảng hốt, lần này sao lại co thắt một cách cuồng bạo thế này? Phải chăng là tại đây là bước cuối cùng hay không! Lúc này hắn không nghĩ nhiều được nữa, đánh phải đau khổ rên rỉ ra từng câu:
- Con trai và con gái không cần lấy nhau, cũng không nhất thiết ngủ cùng giường cũng có thể sinh con được…
Thời gian đếm ngược ngừng lại một chút, cảm giác đau đớn cũng tan đi phần nào, Trương Hải hít sâu một hơi, thở dốc vài ngụm rồi nói tiếp:
- Muốn sinh con thì phải biết cách, giữa hai chân của đàn ông có một con “rắn”, ừ, cứ cho là con rắn đi… Còn cậu ở chỗ đó có cái gì thì tự biết… Con rắn này là một đạo cụ mà thiên nhiên ban cho đàn ông, có công dụng làm phép, gieo hạt giống sinh mệnh vào bên trong cơ thể của phụ nữ… Khi nam và nữ hoàn toàn không mặc đồ, dùng da thịt chính thức giao hòa với nhau thì mới có thể làm được điều đó.
Trương Hải khẽ dừng lại một tí, quả nhiên cái màn hình kia hơi sáng lên, nhưng chưa có dấu hiệu chứng tỏ câu trả lời đủ thỏa mãn, hắn bất đắc dĩ lên tiếng tiếp:
- Việc giao hòa này mang lại khoái cảm, hơn nữa còn thỏa mãn tò mò về giới tính khác của con người cho nên người đến tuổi sẽ tự tìm đến nó theo một cách vô thức. Cũng vì thỏa mãn hai điều này nên con người mới khó mà dứt việc đó ra được, tạo điều kiện để liên tục duy trì nòi giống…
Sau đó, Trương Hải còn đau khổ diễn thuyết cơ chế sinh con thật kỹ càng nữa. Dương Thanh Kỳ nghe đến chỗ không mặc đồ là đã mắc cỡ đến mức đỏ bừng cả mặt, nàng… đang nghĩ đến một vài phong cảnh mà mình đã từng nhìn thấy. Không hiểu sao lúc ấy lại thấy tò mò nhìn trộm, nhưng không hiểu gì nhiều, cho đến bây giờ, nghe tên kia giới thiệu, nàng mới biết việc đó ra để sinh con á. Trái tim của nàng có vẻ kích động nên đập thình thịch lên, làm cho Trương Hải đau khổ cắn răng mà chịu.
Không nói đến kiếp trước sống đến hơn ba mươi năm, chỉ riêng việc có một bà mẹ làm bác sĩ ở khoa sản, thỉnh thoảng vào đấy xem trộm tài liệu cũng làm cho Trương Hải hiểu rõ cái nguyên lý “vạn loài một dạng, trường tồn bất diệt này rồi”. Tất nhiên, không thể phủ nhận là có vài loại sinh vật sinh sản kiểu khác nhưng mà đại đa số động vật hiện hữu ở trước mắt Trương Hải đều sinh sản theo cách này, bao gồm cả hắn.
Trái tim của Dương Thanh Kỳ ngày càng đập nhanh, khi nghe đến đoạn hắn nói cái gì mà khoái cảm dâng trào, phát tiết ra ngoài, đó là lúc để đứa bé có cơ hội được sản sinh… thì trái tim của nàng đã đập bùng bùng, nhịp tim đo theo chỉ số ở đây đã lên đến bảy mươi tám. Bởi vì nàng đang nhớ lại lúc mà mình coi trộm cái cảnh đó, hình như… cũng có cái cảm giác gần gần như thế, nàng vô cùng xấu hổ, mặt đỏ hơn cả trái táo.
Còn Trương Hải nói xong thì cũng nhanh chóng ổn định tâm tình lại, bây giờ nhịp tim của hắn chỉ còn có hai mà thôi, máu cũng gần như không lưu chuyển trong thân thể, may mà hắn còn có khí công, có thể tạm dùng sự di chuyển của khí để ổn định lại thân thể trong thời gian ngắn.
Dương Thanh Kỳ lúc này cũng bắt đầu nhìn ra trạng thái của Trương Hải, mọi tâm tư về cái việc vừa nãy không hiểu sao bắt đầu hoàn toàn tan biến trong đầu nàng, chỉ còn lại hình bóng Trương Hải đang đau khổ chống đỡ.
Nhưng mà nàng càng lo lắng, càng hoảng sợ thì nhịp tim lại càng treo cao, nàng chỉ là một cô bé mà thôi, trình độ kiểm soát tâm lý làm sao so được với mấy lão quái chứ? Nhịp tim của nàng cứ tăng, cứ tăng… lên đến tám lăm, chín mươi. Lúc này, tim của Trương Hải cũng không còn đập nữa, mặt hắn tím ngắt lại, tay chân cũng run lên bần bật, có vẻ sắp không chịu nổi nữa rồi.
Dương Thanh Kỳ hoảng hốt quật phá cái bức tường vô hình kia, nhưng nàng không biết, càng làm thế thì tim lại càng đập nhanh, lúc này, thân thể Trương Hải đã ngừng lại hoàn toàn, hai tay chắp trước bụng cũng đã buông thõng xuống, có vẻ vô lực, mất đi sinh khí rồi.
Hai giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi Dương Thanh Kỳ, hai tay nàng vẫn đang yếu ớt đập đập lên bức tường kia, nhưng lúc này nàng dường như bất lực, dần dần ủ rũ xuống.
Lúc này, cái trò chơi chết tiệt bắt đầu sáng lên, bức tường ngăn cách cũng biến mất, Dương Thanh Kỳ đổ nhào về phía Trương Hải, nàng không để ý đến sự đau đớn khi vừa ngã dập mặt, chỉ chăm chăm lao tới, ôm lấy Trương Hải đang nằm mê man ở đó. Nàng cố lay lay người hắn, nhưng dường như đó chỉ là vô dụng mà thôi, ánh mắt Trương Hải đã nhắm nghiền, khuôn mặt tím tái vì thiếu máu, trông vô cùng thảm hại.
Đã qua được trò chơi, giành được chìa khóa, và cả phần thưởng kia nữa nhưng Dương Thanh Kỳ chẳng thấy vui chút nào, nàng chỉ biết khóc, khóc òa lên trong sự hoảng loạn và đau đớn cực độ. Nàng cố giữ lại hắn, nhưng dường như hắn đã hoàn toàn mất đi sinh khí, một hơi thở, một động tác cũng không có, Dương Thanh Kỳ thực sự rất đau lòng.
Nàng khóc, khóc đến mức ngất đi, thân thể của nàng dường như cũng vì khóc mà tiều tụy, nước mắt của nàng dường như làm cho cả không gian này phải ẩm thấp, ảm đạm.
Khi Dương Thanh Kỳ ngất đi, một kỳ cảnh lại diễn ra ở trong Mộng Động.
Con giun đất bằng ngọc có màu hồng kia chợt bay lên, tất cả màu sắc ở xung quanh dường như bị chi phối vậy, toàn bộ đều tràn vào người nó, làm cho con giun đất phát ra quang mang mạnh mẽ, vô cùng cường liệt.
Không gian như bị mất đi hết sắc màu, chỉ còn lại hai màu đen và trắng nhạt nhẽo, ở giữa không gian đó lại có một vùng màu hồng làm tâm điểm. Màu hồng đó phát ra ánh sáng bao trùm cả phiến không gian, giống như một quả cầu ánh sáng màu hồng vậy.
Quả cầu dần dần co lại, nhưng những nơi mà nó từng bao phủ chợt như lấy lại màu sắc, nhưng không phải chỉ có màu hồng đơn điệu, mà là đủ loại màu sắc tươi sáng, từ cỏ cây, hoa lá, đến ánh sáng rực rỡ như của mặt trời, có màu trong xanh của bầu trời, của mây trắng lững lờ trôi, khung cảnh giống như đã tràn ngập sinh cơ, là một nơi tiên cảnh bồng lai vậy.
Quả cầu co lại chỗ của hai người Trương Hải thì chợt dừng lại, không co lại nữa mà dừng lại ở một chỗ, tự xoay tròn, có thể lờ mờ thấy được bên trong đó có cái gì đang nhúc nhích.
Lúc này, bên trong vầng sáng màu hồng.
Không còn thân ảnh của hai người Trương Hải, chỉ còn lại hai thứ vẫn đang trôi nổi, phiêu phù.
Một con giun đất bằng ngọc đang tỏa ra hào quang màu hồng rực rỡ, một cái dây chuyền đang tỏa ra tam thải cầu vồng, nhưng dường như hai luồng ánh sáng đang tranh đoạt, đấu đá lẫn nhau thì phải.
Hai luồng ánh sáng đấu đá mạnh mẽ, không bên nào nhường bên nào, dần dần sinh ra trấn động, có vẻ làm rách vỡ gì đó trong chỗ mà chúng đấu đá kịch liệt nhất.
Dần dần, ở chỗ mà chúng xung đột nhau xuất hiện một sợi tơ, một sợi tơ nhỏ bé đang lơ lửng giữa sự tranh đoạt cuồng bá này.
Hai đầu sợi tơ dần dần phình ra, bên trong đó dần dần xuất hiện thứ đỏ đỏ, giống như hai giọt máu vậy. Hai giọt máu này không ngừng lưu thông qua sợi tơ kia, trao đổi qua lại, kỳ diệu ở chỗ, chúng vừa trao đổi, vừa mạnh mẽ hấp thu năng lượng của hai luồng sáng tranh đoạt kia, tự làm cho mình lớn lên.
Quá trình giống như là thai nghén, hai giọt máu dần dần lớn lên, dần dần thành hình, chúng đang dần tạo ra hai thân hình nhỏ bé, giống hệt như quá trình thai nghén đứa con ở loài người vậy.
Thời gian trôi qua, sự tranh đoạt ngày càng lắng xuống, hai thân thể kia cũng ngày càng lớn lên, không gian trong quả cầu màu hồng này cũng không còn lớn với họ như lúc ban đầu, thân thể xích lõa như thời sơ khai của họ đang dán sát vào nhau.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong hai người có một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhìn qua có lẽ cũng đến mười sáu tuổi rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự kiều diễm thường ngày của Dương Thanh Kỳ trên đó. Chỉ là, thân thể của nàng đã nảy nở hơn rất nhiều, bây giờ mà tên nào dám nói nàng ngực phẳng thì đảm bảo bị thiên hạ cười cho thối mũi. Nếu nàng đi ra đường, ít nhất cũng có cả đám hoa si tình nguyện vì nàng mà dâng lên mọi thứ.
Người còn lại rõ ràng là Trương Hải, thân thể của hắn lúc này tuy vẫn không phải cường tráng gì nhiều nhưng cũng đã lớn hơn, ít nhất, nếu bây giờ đứng với Phạm Đức Linh thì hắn cũng đã cao bằng đối phương rồi. Nhìn qua hắn bây giờ ít nhất cũng đã mười sáu tuổi, cái vùng bên dưới… cũng đã lớn lên nhiều rồi.
Lách tách, lách tách. Âm thanh nứt vỡ phát ra, “quả trứng” đang bao bọc hai người đã tan vỡ hoàn toàn, thân thể của họ cũng đáp xuống đất, nhưng không hề ngã ra mà vẫn ngồi rất vững.
Một lúc sau, hai người cùng mở mắt ra, hai đôi mắt tràn ngập tình cảm nhìn vào nhau, chỉ có họ mới biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Con giun đất kia không hiểu sao lại mang tràn ngập sinh cơ, khi nó bao phủ họ lại, cũng đã chính thức bắt đầu quá trình tái sinh của cả hai người.
Một ít sức mạnh của nó tràn ra xung quanh đã làm cho không gian này bừng lên sức sống, nếu người nào chứng kiến được kỳ cảnh này, thậm chí có lẽ chỉ thốt lên được hai chữ: “thần tích”.
Nhưng trong quá trình tái sinh, một vấn đề lại xảy ra.
Chiếc dây chuyền của Trương Hải dường như không muốn sức mạnh của giun đất tái sinh cho hắn, nó phát ra sức mạnh kinh khủng không hề kém giun đất, ngăn cản lại xu thế này. Trải qua thời gian tranh đấu, hai nguồn sức mạnh dường như đã thỏa hiệp với nhau, quá trình tái sinh bên trong quả cầu vẫn tiếp tục, sức mạnh của giun đất sẽ tái sinh cho Dương Thanh Kỳ, còn sức mạnh của dây chuyền sẽ tái sinh cho Trương Hải.
Nhưng toàn bộ quá trình tái sinh vẫn là do giun đất duy trì, trong lúc đó, hai người tái sinh là Trương Hải và Dương Thanh Kỳ dường như đã được cũng thai nghén lại từ đầu, sợi tơ kia chính là dây rốn, đến hiện nay vẫn đang nối rốn của họ lại với nhau.
Không chỉ như thế, trong khi tái sinh, hai người cũng đã có được chung một nhịp đập của con tim, hơn nữa còn có một mức độ tâm linh tương thông nhất định. Không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt, họ đã có thể thấu hiểu đối phương rồi.
Con giun đất này chính là một đại bảo vật, nó là phần thưởng của Tâm Động, vì thế nên nó có năng lực kết nối tâm linh của hai người tham gia. Hai người Trương Hải dù không tái sinh thì sau này cũng sẽ có sự tương thông nhất định. Còn bây giờ họ đã được tái sinh thế này, cũng đã đạt được công năng cao nhất của giun đất, mức độ này trong truyền thuyết gọi là “vĩnh kết đồng tâm”.
Có người sẽ thắc mắc, sinh ra từ một “bọc trứng” như thế có phải là anh em không? Xin nhắc lại: không hề. Sức mạnh của giun đất là “tái sinh”, không phải là “sinh”, thân thể của bọn họ vẫn mang huyết mạch của trước đây, không có quan hệ huyết thống gì cả. Chưa kể, thân thể Trương Hải vốn không phải tái sinh không dựa vào sức mạnh của giun đất, mà dựa vào sức mạnh tam huyền bên trong chiếc dây chuyền kỳ diệu kia.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng lần này bị nguy hiểm, nhưng lần tái sinh này cũng đã mang đến cho hai người những lợi ích cực kỳ lớn lao.