Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Thanh Kỳ dù đã mặc lại quần áo, nhưng dưới ánh mắt xâm lược của hắn, nàng cảm thấy mình vẫn chỉ như một chú cừu non chờ làm thịt, hai má nàng vẫn hây hây đỏ, không hề có dấu hiệu rút bớt. Mặc dù đã che kín thân thể, nhưng nàng vẫn tưởng tượng lại cảnh lúc nãy, thân thể nàng cứ hơi nong nóng như phát sốt, cảm giác bàn tay của hắn vẫn đang nhẹ nhàng đặt trên người mình vậy.
- Sao thế? Trên mặt em có cái gì à?
Dương Thanh Kỳ cúi đầu, mặc dù đã mặc vào bộ đồ cao quý kia, nhưng trước mặt hắn, nàng vẫn chỉ là một cô bé mới biết yêu mà thôi. Hai cánh tay ngượng ngùng vân vê vạt áo, cái chân chấm chấm xuống đất như đang vẽ vẽ cái gì vậy. Nhìn thần sắc lúng túng của nàng, Trương Hải không nhịn được mà tiến lên ôm lấy nàng, lại hôn nàng thêm một cái thật sâu.
Đến khi hai người tách ra, thân thể của Dương Thanh Kỳ đã mềm nhũn, nàng dịu dàng tựa vào trong ngực hắn, nắm tay nhỏ đấm nhẹ lên đó như là giận hờn, cũng như là làm nũng vậy. Chợt, Dương Thanh Kỳ như nghĩ đến cái gì đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hơi lo lắng nói:
- Chúng ta đã ở đây ba năm, liệu… những người kia…
Trương Hải cũng đã nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của hắn hơi có phần lo âu, không biết phải làm sao. Nhưng trước mặt Dương Thanh Kỳ, hắn vẫn lộ ra một mặt tích cực, cố gắng chấn định nói:
- Sẽ không sao đâu, chắc chắn họ có thể vượt qua được. Nên nhớ, hai chúng ta cũng không phải xuất sắc nhất trong nhóm. Em có lẽ không để ý, chứ trong mấy lần anh quát sát, đã thấy Phạm Đình Phương gần đạt đến chủng tộc cảnh từ ba năm trước rồi. Hơn nữa, Nguyễn Khánh Huyền còn có một đôi cánh, lúc ấy, chúng ta chưa kịp nói gì đã bị tách ra. Khi nào gặp lại, anh cũng muốn làm rõ sự tò mò này.
Dương Thanh Kỳ gật nhẹ đầu, nhìn về phía cánh cửa bảy sắc nơi gần đó. Đã ba năm, nhưng vị trí của cánh cổng bảy sắc vẫn không đổi, chỉ có khung cảnh xung quanh trở nên tràn ngập sức sống mà thôi. Trên cái giá đó vẫn còn giữ chiếc chìa khóa hình lục giác, là một trong hai phần thưởng mà họ đã giành được trước đó.
Còn con giun đất, lúc này nhìn nó cũng chỉ giống như một món đồ bằng ngọc bình thường, không có gì đặc biệt, ánh sáng ảm đạm, được cái vẫn còn trong suốt, nhìn khá đẹp. Trương Hải nói:
- Thứ này em thích không? Tặng cho em đó!
Dương Thanh Kỳ lắc đầu:
- Thứ này em giữ cũng chẳng làm gì, dù sao em cũng không có hứng thú nghiên cứu, cũng không hứng với trang sức kiểu này!
Dương Thanh Kỳ cười giảo hoạt:
- Anh cứ cầm lầy, sau này nghiên cứu ra cách dùng thì mang đến cho em là được! Hi hi.
Trương Hải bất đắc dĩ với con bé này, thực ra hắn vốn cũng có hứng thú với thứ này, nhưng mà cầm nãy giờ chẳng thấy nó phản ứng gì nên cũng thấy chán. Nếu nàng không lấy thì thôi, hắn giữ lại, sau này nhỡ đâu lại dùng vào việc gì đó thì sao.
Hai người thân thiết dắt tay nhau đi về phía chiếc cổng bảy sắc, Trương Hải nhẹ nhàng cầm chiếc chìa khóa lên, sau đó đi vào bên trong cùng Dương Thanh Kỳ.
Lần này không giống như hai lần trước, hai người bước vào trong cánh cửa với trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh và thanh tỉnh. Cái cảm giác mát lạnh ấy vẫn trôi dọc theo thân thể làm hai người thấy thư thái. Theo thời gian trôi qua, khi hai người ra khỏi chỗ đó thì cũng không chật vật ngã xuống như những lần trước mà lại đặt chân vững vàng lên mặt đất.
Khi họ đáp xuống, cảnh tượng trước mắt làm cho họ hơi sững sờ.
Ở đây có năm đứa trẻ đang ngồi quanh một đống lửa, trên đó còn đang nướng một miếng thịt, tỏa ra hương thơm thơm phức.
Hai bên nhìn nhau mà chợt ngẩn ngơ, Trương Hải kinh ngạc trong lòng, bởi vì… năm người kia sao lại giữ nguyên hình dáng của ba năm trước, sao họ lại có mười hai mười ba tuổi thế này. Đồng thời, năm người kia cũng ngẩn ra nhìn hai người bạn của mình đột nhiên lớn hẳn lên, quá là bất thường, không thể tin được.
- Trương Hải? Dương Thanh Kỳ?
Trần Mạnh Thắng hơi lắp bắp nhìn hai người, không hiểu đây là chuyện gì! Nhìn hai đứa này ít nhất cũng phải mười sáu tuổi, tại sao trong thời gian ngắn như thế mà lại…
Trương Hải cũng hơi lắp bắp nói:
- Mọi người… tại sao đã ba năm mà mấy người chẳng lớn lên tý nào thế này?
Năm người kia nhìn nhau, thần tình nghi hoặc đến cực điểm nói:
- Mày có nhầm không vậy! Từ lúc rơi vào đây đến giờ mới là hơn ba tháng! Bọn tao cũng vừa mới thoát ra khỏi mấy cái động quái đản kia, nhưng ở bên trong này lại bị mắc vào vấn đề thức ăn, cũng may, trong Bì Động, bọn tao đã tích trữ rất khá nên mới trụ được đến giờ. Nếu ba năm thì chẳng phải chết cả lũ rồi à? - Phạm Đức Linh nói.
Phạm Đình Phương tiếp lời:
- Chúng mình đã biết cách ra khỏi đây, nhưng mà cần phải có hai người cũng với chìa khóa Tâm Động mới được. Vì thế nên mới phải ngồi đây nhàm chán chờ hai người, nếu mà hai người ra chậm khoảng hai tuần nữa thì cả bọn này thành ma đói hết rồi.
Trương Hải và Dương Thanh Kỳ nhìn nhau. Rõ ràng họ đã trải qua ba năm trong Tâm Động mà! Việc họ lớn hẳn lên thế này là một bằng chứng! Nhưng tại sao? Tại sao mấy người kia mới trải qua ba tháng, nhìn thân hình của họ thì rõ ràng nói thật, không hề khoác lác một chút nào!
Nghĩ đến việc mình tiến lên, giành được chìa khóa, nhưng lại còn cả phần thưởng là con giun đất nữa! Trương Hải cố liên hệ chúng lại với nhau, chẳng lẽ… giành được bảo vật là thời gian sẽ chậm lại như vậy? Đúng là như thế, trong lòng Trương Hải bắt đầu tin vào phán đoán của mình, Dương Thanh Kỳ đứng bên cạnh tâm ý tương thông với hắn nên cũng gật gật đầu biểu thị đồng ý.
Trương Hải kể lại chuyện của mình cho mấy người, nhưng hắn chỉ nói đến chuyện sau khi giành được chìa khóa, được tái sinh. Còn chuyện trò chơi trước đó thì giấu nhẹm, bao gồm cả tình cảm giữa hắn và Dương Thanh Kỳ cũng mặc kệ, không nói ra.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy như chuyện đùa, nhưng sau khi nghĩ lại những gì mình trải qua, còn cả sự quái dị bên trong cái động chính này nữa, họ dần dần cảm thấy những lời Trương Hải là thật sự. Nếu không, việc bọn họ nói đã trải qua “ba năm” phải giải thích thế nào đây?
Sau khi nghe chuyện của Trương Hải xong, năm người kia cũng chậm rãi kể ra câu chuyện của mình.
Nguyễn Khánh Huyền và Nguyễn Thu Hà đầu tiên rơi vào trong Cước Động. Chìa khóa ở cách họ khoảng hai dặm, nhìn thấy ngay, nhưng mà khoảng một dặm xung quanh đó thì toàn là chông gai, là chông gai theo nghĩa đen, trên đất toàn là đinh, dao kiếm, bàn chông và đủ loại bẫy rập khác. Nếu hai người giẫm lên trên đó thì có thể bị những thứ này đâm cho nát chân, đó chính là ý nghĩa của Cước Động.
Cũng may, Nguyễn Khánh Huyền có đôi cánh khi biến thân, có thể mang theo Nguyễn Thu Hà bay được. Nguyễn Khánh Huyền cố hết sức, cuối cùng mới mang được Nguyễn Thu Hà ra khỏi nơi đó an toàn.
Tiếp theo, họ lại rơi vào trong Phế Động, nơi tràn ngập bụi khói, hơi độc, lần này thì nhờ có sự am hiểu dược thảo của Nguyễn Thu Hà nên hai người mới cầm cự được, trải qua hơn hai tháng vất vả mới thoát ra khỏi đó.
Nguyễn Khánh Huyền kể xong, Trương Hải chợt nhìn vào nàng cất giọng hỏi:
- Biến thân của cậu có một đôi cánh, rốt cuộc cậu thuộc chủng tộc gì? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói có một chủng tộc mang cánh cả.
Nguyễn Khánh Huyền chở trở nên lúng túng, nàng biết, vấn đề này sớm muộn cũng sẽ bị hỏi đến. Nàng đang do dự, không biết có nên nói ra hay không! Thực ra Trương Hải cũng không có ý ép buộc gì, mỗi người đều có một bí mật riêng, hắn hỏi ra câu này cũng chỉ là tò mò, nếu nàng không muốn trả lời thì thôi.
Nguyễn Khánh Huyền lúng túng một lúc lâu, cuối cùng mới nói:
- Các cậu đã từng nghe tới Vịnh Phi Long và Rừng Phi Long chưa?
Mấy người Trương Hải nhìn nhau, cuối cùng hơi gật đầu một chút, chỗ này họ đã nghe nói qua, nhưng chưa hiểu là Nguyễn Khánh Huyền nói đến chúng làm gì thôi.
- Thực ra, khu vực đó là vùng của Phi quốc, nhưng chúng tôi là những kẻ sống trên bầu trời, không giao lưu nhiều với các chủng tộc trên mặt đất, nên bình thường họ cũng không nhắc đến Phi quốc cho học sinh phổ thông làm gì, chỉ có những người nhất định mới được biết mà thôi.
Ánh mắt của Phạm Đình Phương hơi lóe lên, rất rõ ràng, chuyện của Phi quốc nàng cũng biết một phần, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ yên lặng nghe Nguyễn Khánh Huyền kể tiếp.
- Tên thật của mình là Lý Khánh Huyền, là một thành viên của Phi quốc. Huyết thống của mình là Pretan, tức là cùng chủng tộc với con thằn lằn sấm lúc trước…
Trương Hải thầm gật đầu, lúc này, hắn mới hiểu được tại sao Nguyễn Khánh Huyền, không, phải là Lý Khánh Huyền mới đúng, hắn hiểu được tại sao nàng lại có thể ngăn cản con Pretanodon lúc trước, làm nó bỏ qua cho Trương Hải.
- Vậy tại sao cậu lại đến Bạo quốc? Chẳng phải các chủng tộc trên trời không thích chúng tôi hay sao?
Lý Khánh Huyền cười khổ, trên khóe miệng nàng nổi lên một nụ cười đầy chua xót:
- Các chủng tộc ở trên trời này vốn cao ngạo, cho rằng mình ở trên cao, nhìn xuống những chủng tộc bên dưới với ánh mắt xem thường. Người khủng long ở Phi quốc chúng tôi từ nhỏ đã có thể biến hóa đôi cánh, làm chúng biến mất và hiện ra. Chúng tôi dựa vào khả năng bẩm sinh này để lĩnh ngộ ra biến thân cảnh nhanh hơn ở Bạo quốc rất nhiều. Nhưng… có một loại người được coi là sỉ nhục ở Phi quốc, đó là những kẻ... không biết bay.
Trương Hải lờ mờ hiểu ra cái gì đó, hắn vẫn còn nhớ như in động tác bay hấp tấp của Lý Khánh Huyền lúc nàng xòe cánh ra để kéo bọn họ lại. Biểu hiện ấy chứng tỏ rằng nàng chưa từng bay, ít nhất là bay chưa hề thuần thục. Quả nhiên, Lý Khánh Huyền nói tiếp, trong giọng nói tràn đầy đau lòng và ủy khuất:
- Từ nhỏ, mình đã mắc bệnh sợ độ cao. Đó là do khi còn bé, mẹ mình đã từng ôm mình nhảy từ trên cao xuống, nhưng lúc đó chắc bà đã hối hận nên ném mình lên và được người khác cứu. Kể từ lúc đó, mình cứ nhìn thấy trên cao là choáng váng, không thể bay được. Cha mình… cha mình bởi vì thế mà cảm thấy bị sỉ nhục, nên đã đuổi mình ra khỏi Phi quốc, nhờ một người hầu đưa mình sang Bạo quốc, tránh xa tầm mắt của ông ta.
Sáu người còn lại nghe câu chuyện này mà cùng thở dài. Không ngờ một Nguyễn Khánh Huyền hoạt bát ngày trước lại là một Lý Khánh Huyền có nhiều quá khứ khổ sở như vậy. Bây giờ có lẽ nàng đã coi họ là bạn thân, vì thế mới nói ra bí mật trong lòng này. Lý Khánh Huyền khóc xong thì gạt nước mắt, trên mặt lại nở ra nụ cười rạng rỡ:
- Nhưng không sao, qua lần này, mình đã hết sợ độ cao rồi. Nó không có gì nguy hiểm nếu mình biết sử dụng đôi cánh này. Hơn nữa, mình sống rất vui, có những người bạn thân như các bạn. Còn có một người mẹ hết lòng yêu thương mình nữa.
Mẹ ở trong lời của Lý Khánh Huyền chính là người hầu đã được phái theo nàng, cũng do tình cảm nhiều năm nên nàng nguyện ý gọi bà là mẹ để làm vơi đi sự thiếu hụt tình thương trong lòng.
Lý Khánh Huyền kể xong thì đến lượt Phạm Đức Linh nhanh nhảu kể câu chuyện của mình ra.