Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hải cẩn thận bước từng bước vào bên trong, càng đi vào trong thì xác người càng nhiều, dọc đường, hắn đã nhìn thấy vài chục cái xác rồi. Hơn nữa, càng đi vào trong thì những cái xác này càng tươi mới, giống như chưa phân hủy được bao lâu. Nhưng, Trương Hải thì đoán rằng đó là do thực lực những người này tăng dần, thân xác cũng đã của giác tỉnh huyết mạch nên khó phân hủy hơn một chút.
Quần áo trên người họ cũng dần trở nên hoàn chỉnh hơn, lại rất sang quý, Trương Hải nhìn nhìn lại bộ đồ bé tí tẹo trên người mình, do dự một chút, sau đó rồi quyết định:
- Bác giai à, bác sống không chết thiên, thương cho con đây đến quần áo cũng không có mà mặc, bác nhường cho con đi nha…
Cái xác kia vẫn đang có một nụ cười trên mặt, giống như đang đắc ý thì bị giết vậy, Trương Hải cũng nhe răng ra cười cười, cực kỳ vô sỉ nói tiếp:
- Bác giai cười tươi như vậy là đồng ý với con rồi đúng không? Cảm ơn bác, cảm ơn bác nhé! - Sau đó, Trương Hải chẳng có tý ngại ngùng đồ người chết hay người sống, lột bộ đồ của người kia xuống rồi mặc vào. Vóc người của hắn bây giờ cũng gọi là vừa tầm, mặc bộ đồ đó khá vừa, sau đó, Trương Hải hải lòng đi tiếp vào bên trong.
Cái xác kia vẫn ở lại cười cười rất sung sướng, nhưng nếu mà hắn sống lại được thì có khi phải đuổi Trương Hải đến cùng trời cuối nước vì cái tội… khinh nhờn tiền bối.
Những cái xác này giống như là chém giết nhau mà chết vậy, hơn nữa… hình như là chết cùng một thời điểm. Phải chăng… bên trong đó có cái gì? Theo những lời Phạm Đức Linh nói, phải có sáu chiếc chìa khóa Thủ - Cước - Mộng - Tâm - Phế - Bì thì mới có thể đi vào trong Nhãn Động. Vậy là… những người này đã cùng nhau kiếm sáu chiếc chìa khóa kia… nhưng tại sao họ lại chém giết ở nơi này chứ?
Đi vào bên trong một chút nữa, con đường trong hang dường như đã hẹp lại đôi chút, cuối cùng hình thành một lối đi thấp và nhỏ, nhìn qua thì chỉ đủ cho hai người đi qua mà thôi. Kỳ lạ ở chỗ, trong con đường nhỏ hẹp đó không có một cái xác nào, cực kỳ trống trải. Từ bên trong đó có vẻ có một nguồn áp lực lớn vô cùng, Trương Hải cũng do dự xem có nên tiến vào bên trong hay không nữa đây.
Nhưng nhìn tình hình xung quanh, lại nghĩ đến tình cảnh mù mịt trên núi Thu, Trương Hải nhất thời chẳng có cách nào để lên đỉnh núi cả, bây giờ, con đường duy nhất để đi đối với hắn chính là con đường trước mặt. Huống chi, Trương Hải còn có sự tò mò mạnh mẽ với nơi này nữa.
Cẩn thận bước vào trong, Trương Hải chợt thấy tâm tình mình nặng nề thêm đôi chút, trong cái động này tràn ngập sự bí hiểm, nếu thực sự có một con đường khác để đi thì Trương Hải đã không ngần ngại mà quay lại, nhưng thực sự ở đây không hề có một con đường nào khác.
Cuối con đường phát ra ánh sáng sặc sỡ, cũng có vẻ diễm lệ, nhưng Trương Hải thì lại nghĩ khác, nhưng gì diễm lệ thì thường hay có độc, chẳng may đó là một miếng tử địa thì làm sao.
Cuối con đường đó có một tấm rèm, tấm rèm có vẻ mỏng manh, nhưng trên đó lại khảm đầy bảo thạch trân quý, ánh mắt Trương Hải lóe lên, tiện tay thu sạch cả đống ngọc đó lại, sau đó vén rèm bước vào.
Trương Hải vừa mới bước vào bên trong, còn chưa kịp quan sát kỹ tình hình xung quanh thì một âm thanh “rầm!” thật trầm muộn đã vang lên sau lưng hắn. Trương Hải quay lại thì thấy tấm rèm kia đã được thay đổi bằng một cánh cổng đá to đúng, hắn giật mình, quay lại thử đẩy đẩy mấy cái vào cánh cửa đá đó, phát hiện ra dù mình có dồn hết sức cũng không thể làm cho nó di chuyển dù chỉ một chút.
Trương Hải tạm thời không suy nghĩ đến thứ đó nữa, hắn bắt đầu đưa mắt chú ý đến tình hình xung quanh. Nhưng hắn không biết, mình vừa quay mặt lại thì trên cánh cửa kia đã bắt đầu phát ra chút màu đỏ nhạt, có vẻ vô cùng huyền bí.
Trong này có vẻ là một gian hang động khác, có vẻ nhỏ hẹp hơn gian ở bên kia con đường. Ánh sáng bên trong này cũng không hề đầy đủ gì, bên trong đó cũng chỉ vài điểm sáng làm cho Trương Hải chú ý mà thôi. Trương Hải cẩn thận đi về phía một luồng sáng, mặt đất thật bằng phẳng, cả con đường làm hắn không hề thấy chút nguy hiểm nào, giống như đây chỉ là một hang động bình thường vậy.
Đến bên luồng sáng kia, Trương Hải vừa nhìn kỹ lại thì tâm tình chợt trở nên vô cùng kích động.
Đó là cả một đám nhẫn, vòng tay, túi, ví… quan trọng… đó đều là không gian trữ vật, đúng là thứ mà hắn tìm từ bên ngoài. Chỗ này cũng phải có đến hơn hai mươi thứ như thế, chưa kể những đồ vật ở bên trong, chỉ riêng giá trị của chính không gian trữ vật cũng đủ để làm cho một tên nông dân trở thành tỷ phú rồi.
Bàn tay nhanh chóng đưa tới để chộp lấy những thứ kia, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã khựng lại, sắc mặt của Trương Hải trở nên cứng đờ, rồi dần dần nhăn nhó lại.
Hắn chợt cảm thấy áp lực xung quanh thân thể tăng lên gấp trăm ngàn lần, cảm giác giống như mình đang ở dưới đáy biển vậy. Xương cốt, nội tạng bị đè ép đến cực hạn, hắn cảm thấy vô cùng khó thở, nhịp tim cũng trầm xuống. Trương Hải cố gắng duy trì sự tỉnh táo, tỏa thần thức ra quan sát một chút.
Sắc mặt của Trương Hải cực kỳ khó coi, ở trong mắt hắn, những nguyên tố thiên địa trong không gian này chợt trở nên dày đặc, giống như có một nguồn cung cấp nào đó vô cùng vô tận cứ bơm nguyên tố vào trong cái hang động này vậy, làm cho áp suất không khí tăng lên cả trăm ngàn lần, đè nén cho hắn thở không nổi.
Trương Hải kinh hãi, mặc dù hắn biết chuyện này vô cùng nguy hiểm, nhưng tâm tình của hắn cũng có vẻ vô cùng kích động, nguyên tố ở đây bị đè ép, dày đặc hơn thế giới bên ngoài, đây là một điều kiện rất tốt để tu luyện “tu thân thiên” ở trong Tam Huyền Điển Bí.
Không do dự gì nữa, Trương Hải nhanh chóng vận Tam Huyền Điển Bí, những cơ quan trong cơ thể hắn chợt trở nên nóng rực, điên cuồng hấp thu những nguyên tố dày đặc trong không gian kia vào bên trong, làm “thân” của hắn trở nên mạnh mẽ nhanh chóng, chiếc dây chuyền trước cổ cũng bắt đầu phát sáng, màu đỏ của thân bắt đầu lan rộng, đè ép hai màu còn lại xuống.
Trương Hải cũng nhanh chóng sử dụng “khí” để tăng cường thể lực cho “thân”, giúp cho khả năng chịu đựng của mình tăng mạnh, có thể chịu đựng áp lực kia tốt hơn, nhưng nếu thời gian trôi qua mà cứ như thế này thì khí của hắn cũng sớm cạn kiệt.
Nhưng Trương Hải vừa vận khí một cái thì chợt cảm thấy trong không gian nổi lên một cảm giác kỳ dị, những nguyên tố hỗn độn trong không gian chợt cuốn vào nhau, xảy ra phản ứng ở một vài chỗ, từ đó hình thành những nguồn năng lượng cực kì bá đạo.
Sắc mặt Trương Hải trở nên khó coi, năng lượng chính là cơ sở của “khí”, nhưng bình thường, người ta chỉ có thể hấp thu năng lượng đã lắng đọng, còn thứ năng lượng mới sinh ra này thường cực kỳ bất kham, nếu liều lĩnh sử dụng thì có thể làm cho kinh mạch nát bét. Nhưng tình hình thế này, nếu hắn không hấp thu thì năng lượng đó sẽ thực sự làm tổn hại cho hắn.
Cắn răng một cái, Trương Hải quyết định mở rộng lỗ chân lông ra hấp thu những nguồn năng lượng kia vào trong cơ thể. Vừa mới hút xong, Trương Hải đã cảm thấy kinh mạch của mình trương phồng lên, giống như sắp nứt ra vậy. Nhưng rất may, hồn lực ở trong thân thể hắn có thể trợ giúp cho tu luyện khí, nhanh chóng vận hồn lực lên, làm cho hồn lực tràn trong cơ thể, cố định kinh mạch lại, sự trương phồng kia nhanh chóng bị hạn chế, làm Trương Hải được thở phào một lần nữa.
Nhưng còn chưa thoải mái được bao lâu, sắc mặt của hắn lại tái nhợt lại, bởi vì, những phản ứng kia sinh ra điện năng, không dừng lại ở đó, chúng đã bắt đầu phát sinh dao động cường liệt, tạo thành một dòng điện từ trường khuếch tán trong không gian. Bắt đầu di chuyển với tốc độ kinh khủng, thậm chí, điện năng còn xuyên qua thân thể của Trương Hải, oanh tạc linh hồn hắn.
Bão từ?
Khốn kiếp, không ngờ Nguyên Tố - Linh Khí - Điện Từ lại liên hệ với nhau như thế này! Phát sinh liên tục như thế, nếu như vào người một ai khác thì đã đủ làm cho họ chết lên chết xuống cả trăm ngàn lần rồi.
Nhưng may mắn, Trương Hải là một ngoại lệ.
Hắn tu luyện Tam Huyền Điển Bí.
Một công pháp dùng cả thân - hồn - khí để hỗ trợ tu luyện cùng một lúc, làm cho tu vi bản thân tăng nhanh hơn người khác gấp bội.
Khí có thể chảy trong kinh mạch, xạ ra bên ngoài, bảo vệ thân thể, xương cốt, nội tạng.
Hồn có thể tràn trong cơ thể, bảo vệ kinh mạch, làm cho kinh mạch vững chắc, làm tăng độ an toàn khi tu khí.
Thân thể vốn đã là một vỏ bọc tốt nhất để bảo vệ linh hồn, hơn nữa, khi mà linh hồn bị dao động, gặp nguy hiểm, não bộ có thể phát ra dao động điện từ, tăng cường khả năng duy trì của linh hồn lên gấp bội.
Đây vốn là một vòng tuần hoàn, cũng là phương pháp cao minh nhất để tu luyện, người tu luyện Tam Huyền Điển Bí thường chỉ tu luyện một thứ, sau đó dùng một thứ khác để hỗ trợ, đến khi năng lượng hỗ trợ dùng hết thì sẽ dừng lại.
Nhưng trạng thái lúc này có thể nói là cực kỳ đặc biệt, cũng cực kỳ hi hữu, tu luyện cả ba trong cùng một thời điểm, cả ba năng lượng còn chưa kịp tiêu hao bao nhiêu thì đã được tăng cường lại, năng lượng cứ như thế mà giống như vô cùng vô tận, trạng thái tu luyện này nhanh gấp lúc bình thường cả trăm lần, hơn nữa còn có thể kéo dài đến vô hạn.
Trạng thái này gọi là Lưu Tinh Tuần Hoàn.
Trương Hải không biết rằng lúc này mình đang trong nguy hiểm, nhưng cũng đã rơi vào một kỳ ngộ hiếm có, sức mạnh của hắn đang tăng lên còn nhanh hơn gió.
Trạng thái này tuy nói là vô cùng vô tận, không bao giờ chấm dứt nhưng cũng chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Cơ thể con người không thể tăng cường quá nhiều trong một lúc, giống như một người trong một bữa mà ăn uống gấp mười lần ngày thường thì họ có chịu nổi hay không?
Đáp án là không, tu luyện cũng giống như thế, bây giờ nếu Trương Hải tham lam tu luyện quá mức, thì hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm lớn, thậm chí là bạo thể mà chết.
Nhưng việc tu luyện trong bao lâu này không phải là do hắn quyết định, nếu bây giờ hắn dừng tu luyện, thoát khỏi cái chết vì năng lượng quá nhiều thì cũng sẽ phải chết trong sự đè ép cuồng bạo của đủ loại năng lượng như bây giờ.
Là kỳ ngộ, hay là tử lộ đây? Trương Hải không biết, ai mà biết được chứ!