Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hải hấp thu làm cho những áp lực kinh khủng trong cái động này giảm đi, nhưng mà chúng vẫn rất cuồng bạo, chỉ cần Trương Hải thả lỏng tu luyện một chút là có thể hồn phi phách tán ngay.
Ở nơi sâu trong hang động này, có một bông hoa sen mỹ lệ đang tỏa ra đôi chút lấp lánh trong không gian tối tăm này.
Đó cũng là một trong những chỗ Trương Hải định tìm hiểu, nhưng còn chưa kịp chạy tới thì đã bị vướng vào trong dòng áp lực này rồi.
Bông hoa sen ấy không phải là một thứ trên thân thực vật, mà đó là một tác phẩm điêu khắc bằng băng, hay nói cho đúng thì là một khối băng trong suốt có hình hoa sen. Bông hoa cũng không phải nhỏ bé gì mà to y như mấy bông hoa cổ đại sâu bên trong rừng vậy, cả thân hoa ít nhất cũng phải cao đến gần ba mét, chiếm diện tích tới cả năm sáu mét.
Kỳ lạ ở chỗ, bông hoa tuy bằng băng nhưng cũng phát ra một hương thơm nhàn nhạt, rất quyến rũ, ngửi vào làm cho người ta thấy thanh tĩnh, say đắm. Một hương thơm dịu dàng nhưng lại có thể át đi mọi mùi hôi tanh của bùn lầy. Đó chính là đặc điểm của loài sen: gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nhìn kỹ lại, người ta có thể thấy, bên trong bông sen ấy đang cầm giữ một bóng người, là một cô gái trẻ, vô cùng xinh đẹp.
Nàng nhìn qua mới chỉ khoảng trên dưới hai mươi, một đôi lông mày rủ xuống như cành liễu mềm yếu, mái tóc dài đến ngang lưng thả xõa xuống đằng sau, đôi má nàng vẫn còn khá hồng hào, giống như không chịu tý ảnh hưởng nào của băng giá vậy.
Cô gái say ngủ nhưng đôi lông mày vẫn hơi nhíu lại, dường như đang cực kỳ khó chịu, cho đến khi Trương Hải hấp thu bớt một phần năng lượng ở trong động này, đôi lông mày xinh đẹp ấy mới dần dãn ra.
Thời gian trôi qua, Trương Hải càng ngày càng thấy không ổn, năng lượng trong người hắn đã bành trướng đến cực hạn, nếu cứ tiếp tục thế này thì thân thể và cả linh hồn hắn sẽ nổ tung thành cát bụi, từ nay không tồn tại trên cõi đời này nữa.
Lúc này, cô gái bên trong bông băng liên kia chợt mở mắt ra, trong đôi mắt ấy chứa đầy sự tĩnh lặng, lãnh đạm, một đôi mắt trong suốt như nước hồ thu. Mặc dù đôi mắt ấy không có nhiều tình cảm, nhưng nếu đàn ông nhìn vào đó, có lẽ cũng sẽ bị hớp mất hồn phách từ lúc nào không hay.
Đôi mắt cô gái hơi nghi hoặc, nhưng nhiều hơn lại là sự vui mừng, kinh ngạc. Đôi tai nàng, bàn tay nàng dường như cũng hơi rục rịch, giống như đang cảm nhận sự biến đổi nào đó trong không gian vậy.
Đôi mắt nàng hơi nhắm lại, như là đang tập trung tinh thần, khi mở ra thì đôi mắt đã tràn đầy sự quyết đoán.
Bông băng liên kia dần dần tan chảy từ bên ngoài, lại xuất hiện từng vết rạn nứt từ bên trong, những âm thanh rắc rắc phát ra càng ngày càng nhiều, bông băng liên cũng sắp tiêu tan rồi.
Ầm!
Âm thanh không lớn lắm, cô gái phá tung bông hoa sen vẫn bao bọc mình từ trước tới nay, thân hình mềm mại của nàng đáp xuống đất. Nhưng cô gái không có thời gian xem lại bản thân sau khi thoát ra khỏi khối băng kia, nàng nhanh chóng dồn tất cả sức lực vào chân, tiến từng bước lên phía trước. Nhìn nàng có vẻ cực kỳ mệt mỏi, nhưng bóng hình quật cường ấy cũng phải làm cho người ta khâm phục.
Trương Hải ở bên ngoài cũng đã nghe được âm thanh kia, hắn còn chưa kịp thắc mắc thì chợt cảm thấy áp lực xung quanh đang dần rút đi nhanh chóng. Tâm trạng hắn cảm thấy vô cùng vui mừng, chẳng lẽ… mình có thể thoát nạn rồi hay sao?
Sâu bên trong kia, cô gái đang cố tiến lên từng bước nhưng sắc mặt của nàng thì càng ngày càng tái, còn đâu sự hồng hào khỏe mạnh làm say đắm lòng người như ban nãy. Nếu ai nhìn thấy nàng lúc này thì chỉ cảm thấy nàng thật đáng thương, muốn ôm nàng vào lòng để chăm sóc thật tốt vậy.
Nguồn áp lực trên người Trương Hải rút đi như vũ bão, đang nhanh chóng tụ tập lại vào sâu bên trong động, đè ép lên người cô gái kia. Nàng lúc này cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực, tâm tình càng ngày càng trầm xuống.
Cách!
Một âm thanh khô khốc vang lên, bàn tay của cô gái cuối cùng cũng đã chạm đến được một bức tường, nàng không do dự gì mà ấn xuống, giống như đó là một cơ quan vậy.
Cùng với hành động của cô gái, cả bức tường trường mặt chợt phát ra kim quang vạn trượng, dần lan rộng ra cả cái hang động này, khung cảnh chung quanh chợt trở nên thật chói lòa, làm cho chính Trương Hải cũng phải nheo mắt lại nhìn. Nhưng cảnh tượng này cũng không kéo dài được bao lâu, cả không gian đã trở nên tối tăm như cũ, cô gái mệt mỏi ngồi bệt xuống, áp lực ở bên trong cái động này cũng đã biến mất toàn bộ.
Trương Hải cũng dừng luyện công, áp lực kia đã biến mất, hắn cảm nhận được! Tâm tình của hắn bây giờ chỉ tràn đầy sự tò mò với âm thanh kia, cùng với nguyên nhân làm cho áp lực đó biến mất mà thôi.
Nhanh chóng vơ hết đống không gian trữ vật kia vào người, Trương Hải lặng lẽ tiến lên. Ở trong cái động này, dường như tầm nhìn của hắn đã bị hạn chế, không thể nhìn xa được, vì thế, muốn biết chuyện gì chỉ có cách tiến lên mà thôi.
Con đường đã không còn lại gì nguy hiểm nữa, tâm tình của Trương Hải mặc dù chưa dám thả lỏng nhưng cũng an tâm hơn không ít rồi.
Tiến đến phía cuối hang động, Trương Hải chợt cảm thấy điều gì đó thật quỷ dị, vừa nãy hắn nghi ngờ ở trong này có người, nhưng mà… sao bây giờ lại chẳng thấy ai chứ?
Trương Hải còn đang lọ mọ quan sát chung quanh, chợt hắn thấy có gì đó thật nguy hiểm, tâm tình trở nên vô cùng cảnh giác. Từ trong bóng đêm, một bàn tay nhỏ bé, trắng nõn như búp măng xuất hiện, bàn tay này tuy di chuyển nhẹ nhàng nhưng ai mà dám coi thường nó thì nhầm.
Trương Hải đang định tránh thì cơ thể hắn chợt nhói lên, các năng lượng hút vào ban nãy còn chưa kịp hấp thu, bây giờ lại tác quái trong người hắn. Chỉ trong chớp mắt thất thần ấy, bàn tay kia đã nhẹ nhàng vỗ lên ngực hắn.
Tuy rằng lực vật lý không cao, nhưng khi chạm vào thân thể Trương Hải thì một dòng khí công cường đại đã kích vào thân thể hắn, đẩy hắn ra xa năm sáu bước. Một kích này bình thường đã có thể làm Trương Hải thương nặng, nhưng lúc này, một kích đó phảng phất chẳng là gì với hắn cả, chỉ là… năng lượng chưa kịp ổn định trong người hắn bắt đầu sôi lên, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, đau đến mức muốn ngất đi.
Cô gái kia ở trong bóng tối cũng không hy vọng nhiều về chuyện có thể làm cho hắn thương nặng, nàng vốn đã liều mạng tổn thương khí huyết để khống chế tên này trước. Lúc này nàng đã gần như kiệt sức, người đến kia là người như thế nào thì nàng không biết, nhưng nàng không thể đặt sinh mệnh mình vào một kẻ không rõ ràng như thế được.
Cách tốt nhất chính là tiên hạ thủ vi cường, khống chế hắn trước đã rồi có gì thì nói sau.
Tuy rằng nếu thất bại thì kẻ kia có thể sẽ trở mặt với nàng, nhưng mà trong tình huống nguy cấp thế này, nàng không thể suy nghĩ nhiều như thế được.
Thấy một kích kia vẫn không đánh gục được hắn, chỉ làm cho hắn lui lại xoa xoa ngực như đau đớn, cô gái muốn tiếp tục bồi thêm một kích, bàn tay trắng nõn lại giơ lên, cố gắng dồn toàn bộ sức lực vào một kích cuối cùng đó.
Khí huyết trong người Trương Hải đã sôi lên đến tận cùng, hắn có cảm giác tất cả sinh lực của mình đang muốn xả ra ngoài vậy, cổ họng thấy ư ứ, đầu lưỡi cũng đã có vị mằn mặn và tanh tanh của máu tươi. Trươi Hải không nhịn được nữa, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào bàn tay xinh đẹp kia, bất giác, Trương Hải phun thẳng một ngụm máu về hướng đó.
Ngụm máu bắn thẳng lên mặt cô gái, Trương Hải cũng nhanh chóng ngửa người đổ nhào về phía sau, một kích của cô gái kia cũng vì thế mà rơi vào khoảng không.
Lúc này, nàng đã kiệt sức mất rồi, lại thêm một kích kia đã đi hụt, càng làm cho nàng bị tổn thương. Cô gái sắc mặt tái mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Hải đã gục hoàn toàn. Chợt, nàng cảm thấy một cỗ khí lưu cực kỳ khó chịu trong cơ thể mình bốc lên, nàng biết, tác dụng phụ của việc liều mạng đến rồi. Cô gái không nhịn nổi nữa, phun một ngụm máu ra, rơi vãi lên người Trương Hải. Sau đó, nàng giống như một đóa hoa vẫn lạc, mềm nhũn ngã xuống, vừa vặn nhào vào trong người Trương Hải, mệt mỏi ngất đi.
…
Không biết qua bao lâu.
Trương Hải cảm thấy thân thể mình lúc này vô cùng thoải mái, cỗ khí tức nhộn nhạo kia cũng đã dần dần tan đi, để lại cho hắn một cỗ năng lượng vô cùng sung túc đang tuôn trào trong cơ thể. Lúc trước, Trương Hải vẫn chỉ ra vẻ, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn kém Dương Thanh Kỳ về mặt tu vi, nhưng đến bây giờ, hắn đã cảm thấy tu vi của mình đã ngang bằng, thậm chí còn trên nàng một chút.
Trong ngực đang ôm một thứ gì đó thật ấm áp, hơn nữa còn có hương thơm dìu dịu làm say đắm lòng người. Trương Hải mơ màng, hắn thoải mái hưởng thụ thứ đó, khuôn mặt cũng cọ cọ vào thứ mềm mại đó, hai tay cũng siết lại. Trong lòng hắn thấy thật thoải mái vô cùng, thứ kia thật là hoàn mỹ, vừa mềm, vừa ấm, vừa thơm, nếu đêm nào đi ngủ cũng được ôm thì thật tốt, cảm giác ôm một mỹ nữ có phải cũng giống thế này hay không?
“Chiếc gối” kia chợt dãy dụa đôi chút, tuy rằng dãy dụa cực kỳ yếu ớt nhưng Trương Hải vẫn còn cảm nhận được. Hơi buồn bực mở đôi mắt ra, Trương Hải nhẹ nhàng buông tay khỏi cái gối đó.
“Chiếc gối” vừa được giải thoát đã ngồi hẳn lên, Trương Hải còn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn đã cảm thấy bên má đau rát, một cái tát nổ đom đóm mắt đã giáng lên mặt hắn.
Cái tát này làm Trương Hải tỉnh hẳn, hắn đưa ánh mắt tò mò nhìn thẳng lên, thấy ngay một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên người mình. Tuy rằng trong bóng đêm hơi mờ mịt nhưng vẻ đẹp của nàng cũng thừa sức tỏa sáng trong không gian này, làm cho Trương Hải nhìn không chớp mắt.
Nàng thật xinh đẹp… một đôi má đỏ bừng như đang xấu hổ, như là tức tối, đôi mắt như đang phún hỏa nhìn chằm chằm hắn. Bộ quần áo của nàng thật cao nhã, là một màu trắng trong tinh khiết, nhưng lúc này nó đã nhiễm đầy bụi bặm, thậm chí… trên ngực còn đang ướt nhèm. Nghĩ lại cái cảm giác vừa nãy, Trương Hải thầm tưởng tượng, phải chăng tại mình vừa nãy đã cọ mặt vào… chỗ đó.
Nhìn thấy vẻ mặt hồi tưởng đáng khinh của hắn, cô gái kia lại càng tức tối, vung tay lên định tát cho hắn một cái nữa. Trương Hải buồn bực vô cùng, đưa cánh tay bắt lấy cánh tay nàng lại.
Mặc dù Trương Hải không cố ý nhưng lực lượng của từ lúc ra khỏi Tâm Động đã tăng cường một lần, còn chưa kịp thuần thục thì khi vào đây đã tăng thêm một ít nữa, đâu phải chuyện đùa, chỉ giữ nhẹ một cái mà cô gái kia đã thấy đau đớn rồi.
Nàng cố gắng chịu đau, cuống cuồng đưa cánh tay còn lại ra, cố gắng gỡ cái kềm sắt của Trương Hải. Nhưng dường như là vô ích, cảm giác này giống như bàn tay của nàng sắp bị bóp nát ra vậy.
“Hức!” Cô gái cảm thấy thật sự rất đau, nhưng quan trọng ở chỗ, cái cường lực tí tẹo này mọi khi làm sao mà làm cho nàng khuất phục được, lúc này nàng thấy bất lực quá. Tâm tình ủy khuất, phiền muộn làm cho nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mắt của nàng.
Nhưng nàng không khóc, khóc trước mặt kẻ địch, liệu hắn có tha cho nàng không, hay càng coi khinh nàng? Nàng không muốn làm trò cười…
Trương Hải cũng nhìn ra nàng đang đau, xem ra cô gái này cũng không còn gì nguy hiểm, hắn bình tĩnh buông tay nàng ra. Hắng giọng một cái, đang định nói thì cô gái kia lên tiếng:
- Hỗn đản! Tên khốn kiếp phàm phu tục tử ngươi sao lại dám làm ô uế bản tiên tử? Ta phải cho ngươi chết, không… là sống không bằng chết…
Tiếng Trung Quốc?
Chinese Lady à?
Lại còn bản tiên tử? Cái quái gì thế này?
Trương Hải ong hết cả đầu lên. Thế giới này loạn rồi hay sao? Vốn tưởng mấy thứ thần tiên là trong truyền thuyết, sao ở đây lại có một cô gái xưng mình là tiên tử thế này…
Nhìn kỹ lại… nàng ta đúng là cực kỳ xinh đẹp, xứng đáng với hai chữ “tiên tử” đó… nhưng mà, rốt cuộc là nàng nói thật hay diễn trò?
Vốn tưởng trong cái động này chỉ còn người chết, không ngờ lại còn người sống! Trương Hải mặc dù kỳ lạ, nhưng biết cô ta tạm thời không có uy hiếp thì bình tĩnh nói:
- Cô là ai? - Là một câu tiếng Trung, nên nhớ điển tịch có rất nhiều quyển xuất phát từ Trung Quốc, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đó vẫn là sự thật. Kiếp trước Trương Hải đã học tiếng Trung, học chữ Nôm, học tiếng Anh và tiếng Ý, còn cả tiếng Nhật để tìm hiểu hết những điển tịch này. Vì thế, giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ này cũng không khó khăn gì với hắn cả.
- Đỡ ta xuống đã. - Cô gái kia cũng đã bình tĩnh lại, thấy lúc này mình vẫn đang ngồi trên người hắn thì thấy hơi xấu hổ, nhưng nàng vẫn cố giữ lại sự trấn tĩnh cho mình. Lúc này, cả người nàng đang mềm nhũn vô lực, cái tát lúc nãy đã tốn bao sức lực của nàng, sau đó lại bị hắn cầm tay, càng thêm mệt, bây giờ nàng chẳng còn sức mà làm bất cứ thứ gì nữa.
Trương Hải gật đầu… hắn nghĩ rằng cô gái này có lẽ biết cái gì đó, nhỡ đâu có thể thoát ra khỏi đây được thì sao?