Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ra khỏi đây? Cậu tìm được đường ra rồi sao? - Nguyễn Thu Hà cố nén cái cảm giác chán nản khi đôi trai gái kia hôn nhau, đến khi Trương Hải nói muốn dẫn các nàng đi thì mới hỏi.
- Tất nhiên là thế rồi! Nếu không bạn nghĩ tôi đang ở trên núi Thu sao lại xuất hiện ở đây chứ? Nói chung là việc rất dài dòng, tôi chỉ giải thích sơ qua, bốn mảnh ghép chìa khóa trên đỉnh núi đều là giả, dùng để đánh lạc hướng chúng ta, có tìm cả đời cũng không đạt được. Nhưng tôi đã tìm được chìa khóa thật sự, chúng ta cũng nên ra khỏi đây rồi…
Trương Hải nhanh chóng nói. Lúc này, Dương Thanh Kỳ lại buồn bực chỉ chỉ vào một phía:
- Bọn em cũng đã lờ mờ đoán ra rằng đi mãi cũng không đến được đỉnh núi, may sao lại tìm được chỗ này. Ban đầu trong này có nhiều xác người chết lắm, nhưng bọn em cũng chôn cất bọn họ đàng hoàng rồi, bây giờ thì nhìn thấy cái thông đạo kia… Nếu anh đã nói là tìm ra chìa khóa, vậy thông đạo đó…
Trương Hải quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một cái thông đạo dài nhưng khá nhỏ. Vừa nhìn một cái là hắn đã xác định, thông đạo này giống hệt ở bên trong hang động trên núi Thu. Xem ra cả bốn ngọn núi đều có đường thông vào bên trong, nhưng bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa, tìm được chìa khóa rồi còn để tâm những thứ đó làm gì?
Hắn cũng không lằng nhằng nữa, dẫn hai người chạy nhanh ra ngoài. Hai người Dương Thanh Kỳ có vẻ không cần lo lắng về thực phẩm, cũng do trên núi Xuân này tràn ngập hoa cỏ, có thể hái quả để ăn. Tuy rằng thực vật có độc đầy rẫy, nhưng với tài năng của Nguyễn Thu Hà thì không khó để lựa chọn.
Dù hai cô gái này không gặp vấn đề về thực phẩm, nhưng ai mà biết mấy người kia có thế không? Trong lòng Trương Hải bắt đầu thấy lo lắng vô cùng.
Hai người chạy ra ngoài tòa lâu đài đó, ở trước cửa lâu đài có một cái cổng màu đỏ, đó là đường dẫn đến núi Hạ. Tất nhiên, xuân xong là phải đến hạ, không thể đảo ngược tự nhiên được, ở đây cũng chỉ có mỗi cửa thông đến núi Hạ mà thôi.
Cả ba người nhanh chóng đi vào. Ngay sau đó, cảnh tượng trên núi Xuân biến đổi, tòa lâu đài chìm xuống, các cây cối xung quanh chuyển động, sắp xếp lại trật tự, khung cảnh trở nên quang đãng. Có lẽ, ban nãy là một trận pháp như kiểu đào hoa trận, dùng để đánh lạc hướng cũng nên.
Ba người được đưa đến một cái hồ nước.
Đây là một hồ nước nóng, khói tỏa nghi ngút làm cho mặt hồ có chút kỳ ảo. Ở bên hồ là một đám lửa đang cháy nghi ngút, trên đó còn có một vài con cá đang nướng thơm phức. Ngồi bên đám lửa là một bóng người quen thuộc, đang ngồi xoay xoay cho chín đều, mới nhìn qua đã biết đó là Phạm Đức Linh rồi.
Chỉ là… Trần Mạnh Thắng đâu?
Phạm Đức Linh dường như cũng phát hiện ra đám người Trương Hải, ngẩng khuôn mặt lên. Khuôn mặt hắn bây giờ đã đen đi rất nhiều, hiện lên sự khỏe mạnh, cứng rắn, con ngươi cũng trở nên vô cùng bình tĩnh, không còn sự nóng nảy, bộp chộp như ngày xưa. Thấy mấy người Trương Hải xuất hiện, trong con ngươi ấy chợt nổi lên một sự vui mừng, nhưng cũng có phần nghi hoặc. Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thì dưới hồ chợt nổi lên âm thanh “ào ào”, cùng với đó là khung cảnh làm cho Trương Hải chợt cảnh giác.
Từ dưới hồ, một cái cổ dài ngoằng chợt vung thẳng lên, hất nước bay tung tóe, cùng với đó là cả một đống cá kỳ dị, có hàm răng sắc nhọn đang giãy dụa.
Một thân ảnh cường tráng xuất hiện, như một tên thổ dân đích thực, cầm một cái lao, trên người không mặc áo, chỉ có cái quần tết từ lá cây, miệng thì ô ô a a làm Trương Hải tý thì thốt lên: “Tarzan lão đại” rồi.
Không cần phải nghĩ ngợi nhiều đã có thể đoán ra, đó là Trần Mạnh Thắng. Hắn giơ cái lao lên, thân hình ở dưới nước cứ bật lên liên tục, giống như con cá heo vậy, mỗi lần bật lên là xiên trúng một con cá, mất vài lần là đã có cả bốn năm con rồi.
“Krec…” Cái đầu dài ngoằng kia chợt kêu ré lên, Trần Mạnh Thắng quay người lại cười đểu, hì hì vài cái xong đột nhiên quay người chạy trối chết, cái đầu kia cũng nhanh chóng đuổi theo, cổ họng không ngừng kêu ré.
Trương Hải nhìn thấy đang định tiến lên thì Phạm Đức Linh chợt kêu lên: “Đừng!”, lại liên tục ra hiệu cho họ để hắn giải quyết.
Đến khi con “quái vật” kia đã bơi sát lên bờ, Trần Mạnh Thắng cũng sơ xảy mà bị nó ngậm lấy cái quần, hất lên trên cao. Tuy rằng quần của hắn chỉ tết bằng lá, nhưng mà cũng được dùng loại dây lưng thượng hạng để cố định lại, vì thế mà không bị đứt ra tý nào, con khủng long cũng cứ thế mà ngậm hàm răng sắc bén vào dây lưng, nhấc bổng cả người hắn lên.
Dương Thanh Kỳ nhìn cảnh này thì căng thẳng, nắm chặt lấy tay của Trương Hải, còn Nguyễn Thu Hà thì đã sợ đến nhắm cả mắt lại. Nhưng cảnh tiếp theo thì làm những người chứng kiến như Trương Hải chợt trợn tròn mắt.
Trần Mạnh Thắng đang bị ngậm lấy cái dây lưng, tuy rằng quần chưa rách nhưng mà đã bắt đầu tuột ra, nếu cứ thế này thì Trần Mạnh Thắng sẽ không còn gì giữ, cứ thế mà cắm đầu xuống đất.
Lúc này, Phạm Đức Linh chợt cầm lấy một con cá đang nướng, vung thẳng về phía con “quái vật”. “Quái vật” thấy thứ này thì chợt sáng cả mắt lên, vô cùng kích động. Cái đầu của nó hất một phát, Trần Mạnh Thắng theo đó mà bay lên trên trời, nhưng khổ nỗi, chiếc quần đã gần tụt ra của hắn không chịu nổi lực tác động này, tuột hẳn khỏi hai chân và bay theo một hướng khác.
Con “quái vật” nhanh như chớp vươn đầu ra, táp một cái đã ngậm trọn cả con cá kia vào mồm, sau đó đầu ngẩng lên. Trần Mạnh Thắng đang bay trên không trung cũng không hoảng loạn gì, thậm chí còn “Zà hú” như thật, sau đó liệng một cái rồi nhẹ nhàng đáp lên đầu con “quái vật”, một cảnh tượng như phim hành động làm cho Trương Hải được mở rộng tầm mắt.
Chỉ tiếc, người anh hùng ngạo nghễ đạp lên đầu quái vật lúc này lại tồng ngồng, chẳng có gì che thân.
Chiếc quần duy nhất cũng nhẹ nhàng phiêu đãng, cuốn theo chiều gió, bơ vơ không biết đi về đâu. Nó đã bị tách ra khỏi chủ nhân, phiêu du mà buồn thảm, cuối cùng không cam lòng rơi xuống bên dưới.
Dương Thanh Kỳ và Trương Hải đã nhìn trước được phương hướng, rón rén né sang một bên, chỉ có Nguyễn Thu Hà nhắm chặt hai mắt không biết gì, cuối cùng được chiếc quần lá “ưu ái”… đáp lên đầu.
Một mùi lá tươi, trộn với mùi nước hồ xộc vào mũi. Nhưng mà cùng với đó, một mùi mồ hôi, hay nói cách khác là mùi… hôi đã thấm nhuần vào chiếc thắt lưng sau bao năm gắn bó với chủ nhân cũ, thứ mùi đó đã xộc vào mũi của Nguyễn Thu Hà, làm nàng nhíu nhíu mày, cuối cùng mở mắt ra.
Nhìn thấy thứ này, nàng ban đầu thì kinh ngạc, sau đó thì tức giận tìm kiếm hình bóng của chủ nhân chiếc quần đó. Sau khi nhìn thấy Trần Mạnh Thắng, con ngươi của nàng lại mở lớn ra, cuối cùng lại nhắm tịt mắt lại, hét lên một tiếng, trong lòng chửi ầm cả lên.
Còn Trần Mạnh Thắng… lúc này hắn đang ngồi trên đầu con “quái vật”, tha hồ đấm đá, mắt trợn trắng dã, miệng thì chửi: “Thằng khốn nạn, đây là lần tuột quần thứ tư rồi” gì gì đó. Xem ra, cảnh tượng trước mắt cũng không phải là lần một lần hai.
Trên thực tế, hai người Phạm Đức Linh trước đó cũng gặp khó khăn không nhỏ, trên núi này vô cùng nóng, ảo ảnh hiện ra liên miên như trong sa mạc, cũng phải mất rất lâu mới tìm được cái hồ nước nóng này, giống như Trương Hải tìm được cái hang động kia vậy.
Ban đầu thì còn lúng túng, vì sau thì quyết định ở lại đây kiếm đồ ăn đã, hàng ngày sẽ ra ngoài để thám thính. Nhưng mà họ đã thử đến vài ngày, cuối cùng đưa ra kết luận, có đi cả nửa ngày cũng không thể rời xa cái hồ này một trăm mét.
Vậy là cuối cùng, hai người quyết định ở lại hồ này trước đã, hàng ngày vẫn ra ngoài tìm kiếm cách thoát thân. Còn về quái vật kia thì rõ ràng là một loại khủng long nước, Trương Hải nhìn rõ ràng nó thì bắt đầu liên tưởng đến một loài vật.
Thủy quái hồ Loch Ness.
Trương Hải thầm thấy thật thú vị, trước kia chính hắn cũng cực kỳ tò mò về con Nessi này, không ngờ bây giờ lại chứng kiến nó đứng ngay trước mặt mình, còn chơi đùa với cả Trần Mạnh Thắng nữa.
Trương Hải đang mải suy nghĩ miên man, quên mất rằng từ trước đến nay, hắn vẫn nghĩ những đoạn ký ức đó chỉ là một thước phim, không liên quan nhiều đến hắn, nhưng bây giờ chính hắn lại cho rằng đó là “mình của trước kia”.
Con vật này nhìn kỹ thì cao khoảng hơn bốn mét, chân có dạng bánh chèo giống như vây cá mập vậy, cổ dài, hàm răng sắc nhọn để bắt cá.
Dương Thanh Kỳ đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng:
- Đây là một con Elasmosaurus, thuộc loại khủng long cổ dài thủy sinh, ăn cá là chính. Ở Bình quốc cũng có những gia tộc người khủng long thuộc bộ Elasmo, bọn họ hầu hết đều là thiên tài thủy hệ, thậm chí có người có thể thao túng đại hồng thủy để nhấn chìm cả một thành trấn.
Phạm Đức Linh cũng lên tiếng:
- Mấy con khủng long này hiền lắm, ban đầu bọn tao nướng cá làm nó thèm, vì sau thì nó giúp bọn tao bắt loại cá dữ tợn trong hồ này, bọn tao nướng cá cho nó ăn. Chứ nếu không thì bọn tao không thể nào kiếm nổi cá mà ăn đâu, cứ nhảy xuống thì lũ cá ăn thịt đó đều xúm lại rỉa cho thương tích đầy mình rồi. Chỉ có ngày đầu tiên thằng Thắng đần kia nhảy xuống, vừa bắt được một con cá thì bị phát hiện, tí nữa bị chúng nó làm thịt, phải thiên tân vạn khổ dùng hết cả biến thân mới thoát được.
Trương Hải bây giờ cũng đã hiểu ra, hóa ra là bọn này sinh tồn ở đây và làm thân với con vật này. Trương Hải bây giờ cũng lên tiếng thúc giục.
- Vậy là được rồi, bây giờ thì mau chóng lên đường thôi, tao đã tìm ra chìa khóa, bây giờ còn phải đi tìm hai người còn lại nữa. Hai con nhóc kia ở trên núi Đông, chắc gì đã có đồ ăn để mà duy trì! Nên nhớ tao ở trên núi Thu cũng chẳng có một mống đồ ăn nào hết.
Trương Hải cũng kể ngắn gọn mấy chuyện đã trải qua, Trần Mạnh Thắng lúc này cũng đã tìm lại được bộ đồ vứt trên bờ, mặc chỉnh tề rồi chạy qua hóng.
Mọi người đã hiểu sơ sơ, cũng biết không nên ở lại đây lâu nữa. Quyết định nhanh chóng rời khỏi.
Đúng lúc này, con Elasmosaurus kia chợt ngậm chặt lấy áo của Phạm Đức Linh, ánh mắt rưng rưng “u oán”. Cố gắng kéo lại, Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng cũng cảm thấy không nỡ, dù sao đã ở lại đây khá lâu rồi, hai người hàng ngày đều chơi đùa với con khủng long này, nếu không có nó thì đúng là rất buồn, bây giờ phải rời xa… nói thật là họ không nỡ.
Trương Hải nhìn cảnh này cũng chẳng biết nói gì, ở lại đây thì không được, còn mang theo con khủng long này để thoát đi thì cũng chẳng được. Chỉ có cách duy nhất là bỏ nó lại, nhưng mà…
Trong lúc hai người kia còn đang quyến luyến thì mặt hồ rộng lớn chợt sôi lên sùng sục, sau đó, một cái đầu khổng lồ nổi lên trên mặt nước, con khủng long đang âu yếm với Phạm Đức Linh chợt như chuột thấy mèo, rụt cả cổ lại, đứng im không nhúc nhích.
Trương Hải nhìn kỹ thì thấy đây là một con Elasmosaurus trưởng thành thật sự, ít nhất nó cũng phải cao đến hơn mười hai mét, cả hàm răng sắc nhọn giống như có thể gặm nát mọi vật trên thế gian vậy
“Grec…” Âm thanh trầm ấm vang lên nhưng mọi người chẳng thấy dễ chịu chút nào, chỉ thấy bản thân mình cứ như đang trong cái chuông rồi bị người bên ngoài gõ vào vậy, đinh tai nhức óc không chịu được.
“Krec! Krec!” Con khủng con kia cũng kêu lại những tiếng đáp trả. Sau đó thì cả hai trầm lặng, một lúc sau, con khủng long lớn lại kêu lên, cùng với đó là một bóng hình nhỏ hơn hiện ra sau lưng nó, đó là một con Elasmosaurus khác.
Cuối cùng, dường như đạt thỏa hiệp nào đó, con khủng long con cúi đầu, còn con khủng long to chợt cất tiếng “nói” ồm ồm, rõ ràng là tiếng của loài người:
- Con ta muốn đi theo các ngươi! Các ngươi có thề sẽ chăm sóc chúng thật tốt hay không?
Cả đám người hơi run lên, nói tiếng người? Xem ra đây là một con chằn tinh sắp hóa hình, tức là cũng đã đạt đến thần thông cảnh của người khủng long. Thế giới này loạn hết rồi hay sao? Một lần nhiệm vụ thôi mà đã hai lần gặp phải chằn tinh cao cấp thế này, lại còn rơi vào cái phong ấn quái quỷ này, bọn họ cũng mới chỉ là những đứa trẻ thôi mà! Sao lại gặp phải những thứ như thế này?
- Tôi cũng không muốn bỏ nó lại… nhưng mà… làm sao mà dẫn nó theo được chứ?
Trần Mạnh Thắng khẽ nuốt nước bọt một cái, dè dặt hỏi lại.
- Những chuyện đó ngươi không phải lo! Ta chỉ cần ngươi thề chăm sóc chúng thật tốt là được.
Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng nhìn nhau, cũng biết đây là cơ hội ngàn năm có một. Không lý do lý trấu gì nữa mà dứt khoát nói ra lời thề độc. Con khủng long to lớn kia cũng thở phào, sau đó dường như trút sức lực, truyền cho cả hai con khủng long con kia cái gì đó, ánh sáng nhờ nhờ cũng phát ra nhuộm lên trên từng làn sương khói trong hồ này.
Không lâu sau, hai sinh vật bé nhỏ đã xuất hiện trong tay của Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng, chúng chỉ dài khoảng hơn 10 centimet, có thể được họ ôm trọn trong lòng bàn tay. Con khủng long kia lại nói tiếp:
- Bọn chúng là một đôi, đến khi chúng trưởng thành thì các người hay tác hợp cho chúng. Thôi được rồi, các ngươi đi đi, hãy nhớ lấy lời thề của mình.
Dứt lời, con Elasmosaurus khổng lồ dần lặn xuống, bóng dáng mệt mỏi của nó in đậm bên trong mắt của hai con vật đang nằm trong tay Phạm Đức Linh và Trần Mạnh Thắng.
Năm người nhìn nhau, thở dài một hơi rồi cũng không nấn ná nữa, cất bước rời đi. Con khủng long to lớn kia sau khi lặn xuống đáy hồ thì cũng nằm im một chỗ, phát ra những âm thanh ồm ồm:
- Ta mệt mỏi rồi, đừng để cho bất cứ ai quấy rầy ta.
Không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng quẫy đuôi rời đi của sinh vật nào đó, xem ra là những con Elasmosaurus khác sống trong cái hồ này.