Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Hải đang dạo bước dưới đêm trăng.
Chỉ còn ba ngày nữa, bọn chúng sẽ ra tay.
Kế hoạch của chúng, đó là lợi dụng tên Trương Đàm Tú kia, về bỏ độc vào trong đồ ăn của mấy người phụ trách quản lý cổng truyền thừa lần này, nhờ đó mà khống chế họ, phục vụ cho mục đích bắt Dương Thanh Kỳ của mình.
Họ biết, Dương Thanh Kỳ có thân phận là người của Sauro tộc, tuy rằng luật lệ không cấm Sauro tộc nhận truyền thừa ở Bạo quốc, nhưng nếu vin vào lý do đó để làm khó cũng không thành vấn đề.
Dù sao thì thực lực mới là tất cả, người ta là người phụ trách, muốn nói cái gì mà chả được chứ!
Nhưng mà việc bỏ độc này cũng không sao cả, chỉ cần bảo Trương Linh Tuyền để ý đến tên Trương Đàm Tú kia là được, tin rằng, nếu theo dõi hắn cẩn thận, chắc chắn có thể phát hiện ra điều bất thường do bị trúng độc.
Bọn người này đã chọc ngoáy vào căn viện của Trương Linh Tuyền mấy ngày, bọn chúng rút ra kết luận: không thể nào công phá!
Bằng sức của chúng thì đúng là không thể.
Bây giờ Dương Thanh Kỳ cứ ở trong viện đó, đến ngày truyền thừa thì bọn chúng lại càng không có cách nào tấn công. Dù sao thì nơi đó cũng có khá nhiều lão quái vật trấn giữ, làm sao mà bọn chúng thành công được. Mà kể cả có thành công thì cũng mất nửa cái mạng, làm gì còn đường về Bình quốc.
Cách tốt nhất chính là cho Dương Thanh Kỳ không tiếp nhận truyền thừa được nữa.
Mục tiêu của bọn chúng là đưa Kỳ trở về Bình quốc, hơn nữa còn không được làm tổn thương nàng.
Còn về việc không thể nhận truyền thừa thì không sao, về đến Bình quốc, chắc chắn “Chủ Thượng” sẽ cho nàng nhận truyền thừa lại. Với thân phận của người đó, còn cả thân phận của Kỳ nữa, chỉ cần một câu là không thành vấn đề.
Chỉ cần Kỳ không nhận truyền thừa được, bọn chúng có cả ngàn ngàn vạn vạn cơ hội ra tay. Dù gì thì Trương Linh Tuyền cũng không phải vạn năng, lúc nào cũng bảo vệ chu toàn cho cô học sinh bé bỏng kia được.
Trương Hải còn đang nghĩ miên man thì trên đầu hắn chợt xẹt qua một tia sáng.
Sao băng sao?
Trương Hải thầm nghĩ đến chuyện cầu nguyện với sao băng! Nghe có vẻ buồn cười nhỉ, nhưng loài người là như thế, có thêm vài phần niềm tin thì vẫn tốt hơn chứ! Thế là Trương Hải nhẹ nhàng nhìn lên trời, chuẩn bị cầu nguyện.
Nhưng hắn còn chưa kịp cầu cái gì thì đã có thêm vài tia sáng nữa xẹt qua, tất cả đều mang màu trắng, cả bầu trời đêm chợt trở nên rực rỡ, mỹ lệ đến khôn cùng. Trương Hải đứng đó ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Từng tia sáng thi nhau xuất hiện, có đến cả ngàn, cả vạn tia sáng như thế đã trôi qua bầu trời đêm.
Chợt, trong thành nổi lên từng đốm sáng, từng nhà từng nhà háo hức mở cửa, tiếng hoan hô rầm trời, người lớn nhất của từng nhà thì đang đứng trên mái nhà, sân thượng làm cái lễ gì đó. Mặc dù họ tuổi già nhưng đều đã luyện tập ít nhiều, làm những chuyện này cũng không nặng nhọc gì.
Trương Hải sực nhớ ra một chuyện.
Chẳng phải đây là hình tượng khi những chiếc chìa khóa thần điện bị thất lạc trở về hay sao?
Bạo quốc có tất cả bốn bộ chìa khóa, mỗi một bộ có khoảng ba triệu chiếc chìa khóa, phân phát thành số hiệu cho học sinh trên tất cả nước mỗi năm.
Tất nhiên, không thể nào có chuyện cả ba triệu học sinh đều được nhận truyền thừa, như đã nói, số người đạt tiêu chuẩn chỉ có khoảng năm vạn mà thôi.
Hơn nữa, số người được vào không gian truyền thừa là năm vạn, nhưng thử thách trong đó cũng không phải đơn giản, có người chết, có người thì không đến được thần điện để tự tay đặt chìa khóa lên cánh cổng khổng lồ đó, cuối cùng chỉ có một bộ phận người thành công mà thôi.
Vậy thì số chìa khóa của những người thất bại thì sao?
Tất nhiên là thất lạc trên khắp mọi nơi!
Nhưng cánh cổng đó vẫn cần đủ chìa khóa để mở ra.
May mắn, thần điện có một năng lực đặc biệt, đó là tự động triệu hồi tất cả chìa khóa lại vào thời điểm cần mở cửa. Vì thế, khung cảnh “triệu khóa quy môn” thế này, cũng là báo hiệu thời gian truyền thừa của lớp học sinh bốn năm trước đã đến, cũng có nghĩa, sắp có một lớp nhân tài xuất hiện, phục vụ cho Bạo quốc quê hương.
Thời khắc này được tôn vinh là thời khắc thiên liêng nhất trong năm, là minh chứng cho việc thần linh không bỏ rơi con cháu của họ, là lúc mà các vị thần triển hiện thần tích, ban sức mạnh cho con cháu.
Thật đẹp!
Trương Hải thầm cảm thán.
“Thần linh? Không biết họ đang ở đâu? Không biết có cơ may được thấy hay không?” Trương Hải thầm nghĩ trong lòng. Hắn không nhận ra, sự nghi hoặc về thần tiên trước đó của mình đã hoàn toàn tan biến, bây giờ, câu hỏi mà hắn nghi hoặc đó là “họ ở đâu”, chứ không phải là “tồn tại hay không” nữa.
Mà Trương Hải lại càng không biết, tuy rằng mình chưa gặp được một vị thần linh nào, nhưng có một tán tiên, chỉ cần một bước nữa là thành tiên chính thức, thế mà nàng lại bị hắn khinh bạc cho không chịu nổi, hơn nữa còn làm cho tâm trạng của nàng rối tung cả lên.
Đó chính là Liên Hương Nhu.
Nàng chỉ cần một chút nữa là sẽ thành tiên, cũng có nghĩa, tu vi của nàng ngang với cấp bậc Hóa Long đỉnh phong. Cũng là tồn tại thần thánh siêu nhiên trong mắt vạn chúng sinh trên đại lục.
…
Khung cảnh mỹ lệ cũng chỉ duy trì trong nửa tiếng. Đêm nay coi như một đêm hội, mọi người ăn uống hát ca, giống như đây là một ngày lễ tết vậy.
Trương Hải vẫn lặng lẽ, ẩn trong bóng đêm. Khẽ tiến về phía căn viện của Trương Linh Tuyền. Sau đó viết một dòng chữ, cố tình làm cho nó nghuệch ngoạc đi, ném vào bên trong.
…
Ba ngày sau.
Truyền thừa chính thức bắt đầu.
Trên một ngọn núi phía đông của kinh đô, nơi đây đã tụ tập hàng vạn người, xếp hàng đông như kiến, phủ màu lên cả ngọn núi vốn vẫn luôn luôn hoang vắng.
Nhưng không một ai dám làm náo loạn, dù có nói chuyện cũng chỉ dám thì thà thì thầm. Tất cả mọi người đều là thiếu niên chừng mười ba tuổi đến mười bảy tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn non nớt của họ phát ra thần sắc kích động, háo hức, nhưng cũng có không ít người lo lắng, ánh mắt chột dạ.
Ở dưới chân núi và nhưng vùng phụ cận xung quanh cũng đông nghìn nghịt, không ít “phụ huynh” vì lo lắng cho con mình mà cũng đến đây. Chỉ tiếc là họ không được phép lên núi, số học sinh đã quá đông rồi, nếu còn lên núi nữa thì loạn mất. Những phụ huynh này cũng biết đây là quy định truyền đời, không có nói gì cả mà chỉ ngồi trong mấy lữ quán xung quanh, chờ đợi tiểu nhị mang thông báo trở về.
Còn việc đây là thông báo gì thì cũng không khó trả lời. Chẳng phải trước khi vào truyền thừa vẫn còn một vòng loại trực tiếp hay sao? Trong cả chục vạn học sinh trên núi thì cũng có gần một nửa bị loại, những người ngồi đây đều là phụ huynh, lẽ nào không quan tâm đến con mình chứ!
Cứ khoảng một giờ là ở trên núi sẽ truyền tin xuống về những cuộc đấu mới có kết quả, những tiểu nhị này chạy đi xem, sau đó thì chép về để bàn giao cho mấy vị phụ huynh đang sốt ruột kia.
Còn về Trương Hải, lúc này hắn đang hờ hững đứng trên núi. Vì để kiểm tra thân phận, chắc chắn hắn phải đưa số hiệu ra cho người ta xem. Nếu thế thì Trương Linh Tuyền rất có thể cho người canh giữ các cổng, chỉ đợi người mang số hiệu 4196 đi vào.
Vì vậy, Trương Hải lại phải dùng một ít tiểu xảo.
Tay của hắn đã khéo léo che đi một vài chỗ trên số hiệu, lại sử dụng sức mạnh ngụy trang thủy hệ học của Đỗ Kim Hoa bao phủ lên đó, sửa số 4196 thành 2188, mấy tên canh gác dưới chân núi cũng chỉ là bọn lâu la, không thể nào nhận ra được nên đã cho hắn đi lên mà không cần suy nghĩ.
Trương Hải cũng đã tính kỹ rồi mới sửa thành 2188, số này là của một tên bạn quen biết không sâu lắm trong trường (không phải Phạm Đức Huy đâu nhé), sau này tên đó đã bị loại ngay trong vòng tập huấn của Trương Linh Tuyền, vì thế mà giả trang số của hắn thì không lo bị lộ.
Cũng phải nói lại, trước khi nhận số hiệu thì mỗi một học sinh đều đã được dùng thủ thuật để nhận chủ, ngoài chủ nhân số hiệu thì không một kẻ nào khác có thể sử dụng được nó, vì vậy mà những người ở đây không bao giờ nghi ngờ việc có người đánh cướp số hiệu để trà trộn cả.
Hơn nữa, số hiệu của Trương Hải cũng là đồ thật, cũng qua được kiểm tra, chỉ là cái lớp đánh lừa thị giác trên đó đã thay đổi thân phận của hắn đi mà thôi.
Hắn đứng đó, nhìn chằm chằm lên trên đài.
Trận chiến kịch liệt bên trên cũng không làm hắn để ý lắm, hắn đang tập trung về một góc. Nơi đó có Trương Linh Tuyền cùng với sáu người bạn của mình, tất nhiên, cả Dương Thanh Kỳ yêu dấu cũng đứng ở đó.
Trương Linh Tuyền có vẻ khá sốt ruột, trong tay nắm một chiếc huy hiệu hình tròn, nếu nhìn kỹ thì trên đó cũng được khắc số 4196 rõ ràng. Đây chính là một nửa chìa khóa còn lại của Trương Hải, nếu Trương Hải có thể lấy được nó, kết hợp với số hiệu của mình thì sẽ được danh chính ngôn thuận mà bước vào trong không gian truyền thừa.
“Cái thằng nhãi chết tiệt kia! Đi đâu mà đến giờ này còn không tới? Không biết mình đã được thông qua rồi, không cần tham gia đấu loại hay sao?”
Còn Dương Thanh Kỳ thì vẫn đứng đó, ánh mắt hơi ngẩn ngơ. Lần này đi là phải bốn năm sau mới gặp lại, không biết hắn còn nhớ mình hay không nữa? Sau khi mình truyền thừa xong, liệu hắn có giữ lời hứa, dẫn mình đi tiêu dao bốn biển hay không?
Trước đó, Trương Linh Tuyền cũng đã nhận được thông báo của Trương Hải, cuối cùng phát hiện ra tên Trương Đàm Tú kia quả nhiên có vấn đề.
Thần tình ngơ ngác, nói không gãy gọn, đó là một điểm đáng nghi.
Sau khi theo dõi, nàng lại thấy hắn muốn bỏ độc chính bố đẻ của mình. Bố hắn là một trong những người giám sát truyền thừa lần này, vai trò cực kỳ quan trọng.
Không biết hắn làm thế làm gì, nhưng Trương Linh Tuyền cũng giam hắn lại, sau đó tra hỏi kỹ càng. Khổ nỗi dù làm gì thì tên này cũng trơ ra, thần tình ngơ ngơ ngẩn ngẩn, người không ra hồn người.
Trương Linh Tuyền cũng đã cho kiểm tra số độc mà hắn định bỏ vào, nhưng tới giờ cũng chưa có kết quả, dù sao thì thời gian ba ngày vẫn là quá ngắn.
Đến tận xế chiều, những trận đấu loại này cũng đã xong gần hết. Cả chục vạn người, tức là cũng có năm vạn trận đấu. Ở nơi này có khoảng hơn năm mươi võ đài, mỗi trận đấu được quy định thời gian một phút, nếu không K.O được thì sẽ có giám khảo chấm điểm xem cho ai qua. Vì thế mà các trận đấu trôi qua rất nhanh.
Lúc này, đột nhiên có một chỗ trở nên náo loạn, một người đàn ông trung niên, khuôn mặt trắng bóc, để râu kẽm đang kéo theo một tên thanh niên thân tàn ma dại, hùng hùng hổ hổ chạy lên đài trung tâm.
- Trương Linh Tuyền! Cô ra đây cho tôi! Thằng Tú không phải đồ nên thân gì, nhưng dù sao nó cũng là cháu họ cô, sao cô có thể ra tay độc ác như thế này, hả?
Người đến không ai khác, chính là cha của Trương Đàm Tú, cũng là người giám sát truyền thừa lần này, Trương Thái Biên. Trưa nay hắn đã về dòng họ vào giờ nghỉ trưa một chút, nhưng sau đó thì biến mất luôn làm cho người ta khó hiểu, bây giờ lại hùng hùng hổ hổ chạy đến làm cho mọi người nghi ngờ.
Trương Hải nhíu mày.
Chẳng phải bảo chị Tuyền kia phải cản Trương Đàm Tú hay sao? Tại sao tên Trương Thái Biên kia vẫn đứng ra gây rối? Lần này đến đây vốn tưởng xong rồi, hắn chỉ chờ đễ tiễn Dương Thanh Kỳ cùng năm người bạn kia mà thôi. Nhưng… dường như sự việc này vẫn tiến triển theo chiều hướng tiêu cực!