Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giao Thương Thành đã khác xưa nhiều, những khu xa xỉ phát triển rầm rộ, nhiều hàng quán, tửu lâu, thanh lâu chen chúc nằm kề bên nhau. Thành bây giờ đã mất đi những nét kiến trúc cổ xưa mà được xây dựng làm mới lại đi rất nhiều, Tiểu Nguyệt và Tiểu Vũ đi hàng giờ rồi mà vẫn không thấy sự quen thuộc, tất cả dường như lạ lẫm như lần đầu tiên được đến nơi này.
Viên Mãn Lâu, 1 tửu lâu mới xuất hiện cách đây vài năm, bây giờ là nơi nổi tiếng nhất ở thương thành này, bất kể khách từ xa đến, nếu là hạng giàu đều đến dùng bữa.
Cả 2 người đang đứng trước Viên Mãn Lâu, Tiểu Vũ bảo cậu vào chọn đồ ăn, còn hắn ta đi dò la tin tức.
Tiểu Nguyệt bước vào, tửu lâu này đúng là rất đông khách, mọi người tấp nập, rôm rã bàn tán xôn xao. Cậu đi vào 1 góc khuất, nơi gần phía hiên cửa sổ có thể nhìn qua bên ngoài và bắt đầu gọi món ăn, bỗng từ phía bàn đối diện, 1 cô nương mặc bộ trang phục màu đen, dường như bằng tơ lụa thượng hạng, dưới ánh sáng còn óng lên những vệt vân đỏ như máu, nàng ta che kín 1 nửa khuôn mặt bằng 1 chiếc màn lụa mỏng, nghe giọng nói và hình dáng thì dường như còn trẻ lắm, khoảng 17, 18 gì đó; đang hét lớn vào tên tiểu nhị.
- Mi có biết bổn cô nương là ai không? Ai cho mi nhìn ta như thế, tin ta móc mắt mi ra không?
Tên tiểu nhị sợ hãi, vội vàng van xin.
- Xin lỗi, xin lỗi…xin tiểu thư bớt giận, tôi…tôi không có ý gì đâu ạ!
- Không có ý là không có ý gì? Dám thái độ với ta chỉ có con đường chết.
Cô ta trừng mắt nhìn tên tiểu nhị rồi ra hiệu cho người đi cùng, đi cùng nàng là 1 người cũng diện toàn hắc phục, người này đội 1 mũ trùm che toàn bộ khuôn mặt. Như được lệnh, lập tức 1 chưởng phóng tới tên tiểu nhị, nội lực hùng hậu như muốn lấy mạng người này.
Tiểu Nguyệt thấy chuyện bất bình không thể không can thiệp, vội rút thanh thiết kiếm, 1 đạo phi thân phóng thanh kiếm đâm thẳng về phía chưởng lực đó, hắc nhân kia lấy kiếm vội rút chưởng lại, lúc này Tiểu Nguyệt đã đứng chắn trước mặt tên tiểu nhị, cậu nói.
- Vị tiểu nhị này đã xin lỗi, thật tình cũng không có ý gì, xin hãy tha cho 1 mạng.
Không để lời nói cậu vào tai, hắc y nhân rút thanh kiếm vắt bên mình ra, 1 đạo xông tới, chém bổ xuống người cậu, Tiểu Nguyệt không vừa, thấy nguy không biến sắc, thân pháp nhanh lẹ né qua 1 bên rồi thuận thế phát thêm 1 kiếm chém ngang tạt qua phía tay cầm kiếm của hắc nhân, tên đó không phải hạng thường vội 1 kiếm bẻ ngang đỡ 1 kiếm. Tiểu Nguyệt đã lâu không dụng kiếm, cao hứng phóng tác 1 bài kiếm thi.
Phong chuyển vân hành hoa vũ bay
Vạn kiếm ẩn mình ai có hay
Một chiêu phát ra như lửa cháy
Phong vân hoa vũ hiển lộ bày…
Lập tức cậu thay đổi bộ pháp, bắt đầu di chuyển như biến ảo, thoắt ẩn thoắt hiện, kiếm chiêu xoay vòng vòng khiến hắc nhân hoa cả mắt, không biết nơi nào mà đánh trả, kiếm bay như hoa vũ loạn thiên không, lập tức trong 1 chớp mắt bao kiếm thâu lại còn 1 đạo quang duy nhất phóng thẳng tới như hỏa sơn phun trào, hắc y nhân bừng tỉnh chỉ thấy 1 kiếm của cậu tạt qua bàn tay đang cầm kiếm vạch một đường sau đó liền chuyển hướng kề ngay cổ, ngay lập tức đánh rớt kiếm và dồn hắn vào thế bị động.
Liền ngay lúc đó Tiểu Nguyệt thâu kiếm lại, 2 tay chấp lại, thủ lễ.
- Thất lễ, tại hạ không cố ý đã thương, chỉ là mong bỏ qua cho.
Lúc này hắc y nhân kia có vẻ giận lắm, người run lên, 2 tay từ từ thâu lại như vận lực, 1 đạo xích quang phát tỏa lên dữ dội, quyết ăn thua đủ với cậu thì đột ngột.
- Dừng tay lại.
Cô nương kia bỗng hét lên, hắc y nhân như bừng tỉnh, vội thâu chưởng lực lại rồi quay đầu về phía cô ta, cung kính.
- Hôm nay như thế chưa đủ mất mặt hay sao.
Tên hắc y sợ hãi càng lúc càng cuối người thấp hơn.
- Xin tiểu chủ nhân bớt giận, là lỗi của ta, ta xin chịu hình phạt.
Cô nàng ta như phớt lờ, chỉ chăm chăm nhìn Tiểu Nguyệt, đúng là chưa bao giờ thấy qua nam tử mỹ tú như vậy, còn trẻ mà năng lực không hề tầm thường, đúng là thiên hạ vạn người hiếm gặp. Cô ta có vẻ thích thú.
- Được, ta nể mi, tha cho tên cẩu nô tài 1 mạng, coi như mi nợ ta 1 lần, sau này sẽ phải làm cho ta 1 việc.
Tiểu Nguyệt sững sờ.
- Cô nương thứ lỗi, làm gì có chuyện kì lạ như vậy, tại sao ta phải nợ cô.
- Không nói nhiều, ta tên Tiểu My, Lâm Tiểu My, mi hãy nhớ cho kĩ.
Nói rồi quay mặt, đanh đá bước ra ngoài, tên hắc y nhân khúm núm, sợ sệt bước theo sau.
Tiểu Nguyệt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ lắc đầu rồi quay trở về bàn, lúc này tên tiểu nhị kia chạy tới cảm ơn rối rít và quyết hậu tạ cậu bằng buổi ăn ngày hôm nay, hắn ta mang lên hết những món đặc sản thơm ngon của quán, vừa xong thì Tiểu Vũ cũng quay trở về.