Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quản gia thở hổn hển chạy tới, một bên thở dốc, một bên đứt quãng nói: “Lão gia, tứ phu nhân, tứ phu nhân….”
Trong lòng Bàng quốc công như muốn nhảy dựng, chặn lại nói: “Tứ phu nhân bị làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Quản gia thở mạnh một hơi, vẫy tay với Bàng quốc công, làm cho mọi người chung quanh đều khẩn trương: “Tứ phu nhân tỉnh lại, chỉ là nghe nha hoàn bên người tứ phu nhân đến báo, l.q.d tứ phu nhân biết được đứa nhỏ của mình không còn, bây giờ khóc náo không ngừng, bọn nha hoàn đều ngăn không được, lão gia ngài mau đến đó xem một chút đi.”
Bàng quốc công nhíu nhíu mày, mặc dù biết tứ phu nhân tỉnh lại khẳng định sẽ không tiếp nhận được chuyện này, thế nhưng cũng không ngờ sẽ náo thành cái dạng này. Hiện tại đang định đi đến chỗ lão phu nhân, vậy phải làm sao bây giờ.
Dương thị nói: “Lão gia trước tiên đi an ủi tứ muội muội một chút, ta cùng nhị muội muội mang theo bọn nhỏ đi thỉnh an lão phu nhân trước, để tránh lão phu nhân sốt ruột chờ.”
Nhị phu nhân cũng nói: “Đúng vậy, lão gia, chắc hẳn tứ muội muội hiện tại thật khổ sở, không thể không đến chỗ lão thái thái, mà bây giờ tứ muội muội đang náo loạn, l.q.d hay là lão gia đi tới đó, để tránh quấy nhiễu lão thái thái, vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo.”
Bàng quốc công gật gật đầu.
Tuy trong lòng Nhị phu nhân không cam lòng, mặc dù rất muốn xem tứ di nương tỉnh lại cực kỳ bi thương, thế nhưng cũng không thể không theo Dương thị đến Hà Hương viện.
Trong Hà Hương viện, lão thái thái tà tà dựa lưng vào gối Phúc Tử ở sau người, bên cạnh có Vương ma ma bưng ly trà hầu hạ kế bên người, nhỏ giọng nói nói. Thấy phu nhân tiến vào lập tức ngừng miệng.
Dương thị ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương ma ma, lại rất nhanh quay đầu hướng lão phu nhân.
Dương thị cười nói: “Tham kiến lão phu nhân, hôm nay khí sắc mẫu thân trái lại nhìn tốt hơn nhiều, chắc hẳn mấy ngày nay tĩnh dưỡng cũng có một chút hiệu quả.”
Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Băng cũng cung kính hành lễ nói: “Tham kiến tổ mẫu.”
Nhị phu nhân cũng đứng ở một bên hành lễ.
Lão phu nhân giương mắt nói: “Đều đã tới, ta tĩnh dưỡng mấy ngày nay trong nhà trái lại náo nhiệt, làm cho ta chỉ chốc lát không được an bình.”
Dương thị vội vàng nói: “Đều là lỗi của con dâu, không quản thúc tốt các muội muội, nên tam muội muội mới có thể phạm sai lầm như vậy, chắc hẳn tam muội muội cũng biết sai rồi, cũng không phải cố ý. Hiện tại tứ muội muội đã mất đi đứa nhỏ, l.q.d lão gia cũng rất thương tâm, vừa nãy quản gia nói tứ muội muội đã tỉnh, lão gia cũng rất lo lắng, cho nên đã đi xem trước.”
Lão phu nhân cầm trong tay một chuỗi lần tràng hạt chậm rãi đếm, trong phòng trong nháy mắt vắng vẻ im lặng, chỉ có tiếng va chạm giữa lần tràng hạt.
Rất lâu sau lão thái thái mới ngẩng đầu nói: “Việc này tam phu nhân cũng đã bị trừng phạt, tứ phu nhân cũng là không có phúc. Mấy năm nay dưới gối lão gia cũng không được gì, cũng là do các ngươi chưa thành tâm hầu hạ.”
Dương thị cùng nhị phu nhân vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
“Đứng lên đi, còn có đứa nhỏ ở đây, ra bộ dáng gì nữa, việc này sau này hãy nói, hôm nay gọi các ngươi qua đây cũng là bởi vì Sách ca đi du học mấy ngày nữa sẽ trở về, đi qua không ít nơi, vài ngày trước gởi tới một ít gấm vóc hiếm lạ, hôm nay cho các ngươi qua đây lựa chọn.”
“Đa tạ lão phu nhân.”
Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn mắt Vương ma ma, Vương ma ma ngầm hiểu vỗ vỗ tay liền có nha đầu mỗi người ôm một cuộn tiến vào, có chừng hơn mười cuộn, mỗi loại đều vô cùng hoa mỹ.
Dù là Dương thị xuất thân Dương quốc công phủ, nhưng vải vóc tinh xảo như vậy cũng không có biện pháp ngắm nhìn không thôi.
Trên mặt Lão phu nhân lúc này cũng lộ ra nụ cười: “Sách ca thật có ý, mamg đến nhiều vải vóc như vậy, chỉ là màu sắc quá mức diễm lệ, không thích hợp cho bà gia như ta, vừa lúc cho các ngươi làm y phục.”
Bàng Lạc Tuyết thấy Bàng Lạc Vũ sờ lên một cuộn phượng hoàng hỏa, sắc vải đỏ rực, kim tuyến tinh tế kết vòng quanh thân phượng hoàng. Xem ra trong lòng Bàng Lạc Vũ vẫn thích nhất là màu đỏ, mặc dù lão phu nhân không thích thứ xuất mặc màu đỏ, l.q.d thế nhưng vẫn nhịn không được sờ một cái, trong mắt Bàng Lạc Vũ thoáng qua vẻ cô đơn, lại dời sang một cuộn vải hoa, màu sắc tương đối đẹp, nháy mắt ý bảo với nha hàng, nha đầu liền mang vải vóc đến giao cho nha đầu của Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng cúi đầu đứng ở một bên cũng không có tham gia lựa chọn.
Lão phu nhân cũng ngẩng đầu chú ý tới chỗ này, Bàng Lạc Băng mặc một bộ y sam cũ kỷ, trên mặt vẻ mặt cô đơn cùng tuổi của nàng không tương xứng.
“Vì sao Băng nhi không đến chọn, nhìn y phục trên người ngươi cũng đều đã cũ, tiểu thư nhà cao quý sao lại mặc y phục như vậy, thực sự làm mất thể diện.” Lão phu nhân không vui nói.
Bàng Lạc Băng bên cạnh rơi lệ không nói gì, Tiểu Ngọc đứng bên cạnh lên tiếng: “Hồi lão phu nhân, y phục trên người tam tiểu thư luôn luôn đều là tam phu nhân sắp xếp, lần này tam tiểu thư đến ở trong viện đại phu nhân, tam phu nhân lại đang bị phạt, cho nên tiểu thư không mang theo y phục.”
Chân mày Lão phu nhân nhăn sâu hơn, nhìn về phía Dương thị.
“Con dâu đã cho người lấy y phục lúc trước của Tuyết nhi tới cho Băng nhi mặc, vừa lúc hôm nay đến chọn vải vóc, sẽ may cho Băng nhi thêm nhiều bộ xiêm y. Cũng là thiếp thân lo chưa tới, đêm hôm qua Băng nhi vừa đến, thiếp thân sợ nàng nghỉ ngơi không tốt nên chưa cho người may y phục, tam muội muội còn đang bị phạt nên có chỗ suy nghĩ không chu toàn.”
Lão phu nhân gật gật đầu, ánh mắt Dương thị không vui nhìn về phía Bàng Lạc Băng, thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này, tâm cơ lại thâm trầm như vậy. Việc này nhất định là tam phu nhân ở một bên khuyến khích.
Bàng Lạc Băng ở một bên cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của Dương thị, hôm nay sáng sớm tam di nương phân phó Tiểu Ngọc an bài một màn này, cũng may Dương thị cẩn thận, mới không bị bắt lỗi.
Lão thái thái nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: “Tuyết nhi vì sao không chọn? Nhìn không thích hay sao?”
Bàng Lạc Tuyết đi đến phía trước, lướt mắt nhìn vải vóc qua một cái nói: “Tuyết nhi cảm thấy ánh mắt của ca ca vô cùng tốt, mỗi loại đều đẹp, Tuyết nhi chỉ sợ bị lòng tham chi phối, cho nên không dám chọn.”
Lão thái thái nói: “Chuyện này có đáng gì, ngươi thích cái nào trực tiếp chọn là được, chẳng qua chỉ là vài cuộn vải, cùng lắm thì bảo ca ca ngươi mang về thêm vài cuộn.”
Lời của Lão thái thái làm Bàng Lạc Vũ cảm thấy không cam lòng: ‘Đều là nữ nhi của phụ thân, Bàng Lạc Tuyết có thể được Lão thái thái thiên vị, mà bản thân mình bởi vì là thứ xuất, bị Bàng Lạc Tuyết cướp đi tất cả yêu mến.’
Bàng Lạc Tuyết nói: “Vậy không bằng lão phu nhân chọn thay nữ nhi hai cuộn được không?”
Lão phu nhân cũng không từ chối: “Ta thấy phượng hoàng hỏa cũng không tệ, kim tuyến tinh tế trái lại rất hợp với Tuyết nhi. Mây mù tiêu cũng thật đẹp, Tuyết nhi nhìn thấy thế nào?”
Bàng Lạc Tuyết đương nhiên là thích: “Đa tạ lão tổ tông, nữ nhi cảm thấy ánh mắt tổ mẫu thật tốt, l.q.d hai cuộn này Tuyết nhi cực thích, bất quá Băng nhi muội muội vừa tới trong viện mẫu thân, chuẩn bị ít nhiều cũng có chút phiền toái, hay là đưa cuộn mây mù tiêu này cho tam muội muội, coi như vì tình cảm của tỷ muội chúng ta.”
Lão thái thái mặt mày rạng rỡ: “Cũng chỉ có nha đầu Tuyết nhi là biết chuyện thức thời, nha đầu ngươi đã nói vậy, tổ mẫu đương nhiên là bằng lòng. Còn lại để đại phu nhân chọn hai cuộn đưa đến chỗ tứ di nương, còn lại đại phu nhân tự tính toán. Tứ phu nhân đã tỉnh, các ngươi đi thăm nàng một chút đi, cũng miễn cho lão gia tự mình xử lý phiền phức.”
Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ phẫn uất nhìn Bàng Lạc Tuyết ôm cuộn phượng hoàng hỏa kia, ánh mắt rất nhanh bị đố kị xâm chiếm, mặc dù cuộn của mình cũng không tệ, thế nhưng so với cuộn kia liền phân rõ một trời một vực.
“Tỷ tỷ là thích thất cuộn vải này sao? Muội thấy tỷ tỷ nhìn rất lâu, nếu như tỷ tỷ thích, Tuyết nhi sẽ đưa cho tỷ tỷ.” Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết chân thành.
Bàng Lạc Vũ nhịn giãy giụa ở trong lòng, khóe miệng mỉm cười: “Muội muội nói sai rồi, tỷ tỷ chỉ là nhìn màu sắc này thật sáng rỡ, muội muội không cần bận tâm. Cuộn phượng hoàng hỏa này quả nhiên là không tầm thường, có thể thấy ánh mắt lão tổ tông vô cùng tốt.”
Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng, thầm nghĩ: ‘Nhìn vẻ mặt ngươi bị đố kị thiêu cháy. Không khó chịu mới là lạ, ngươi đã muốn chịu đựng, thì Bàng Lạc Vũ ngươi cần phải biết chịu đựng tốt một chút, l.q.d ta nhất định sẽ không nhân từ mà nương tay.’ Thế là cười nói: “Tỷ tỷ phong thái yểu điệu, mặc cái gì cũng đẹp, tỷ tỷ đã không nhận, vậy muội muội cũng không miễn cưỡng, dù sao đây cũng là tâm ý của lão tổ tông.”
Bàng Lạc Vũ trừ bỏ một tia ý cười miễn cưỡng thầm nghĩ: ‘Bàng Lạc Tuyết ngươi hãy chờ đó, ta nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết, tất cả của ngươi sẽ là của ta.’ Nghĩ rồi ngẩng đầu thân thân thiết thiết kéo cánh tay Bàng Lạc Tuyết cùng đi đến viện tứ di nương.