Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương thị cùng với nhị phu nhân đi tới trong viện tứ phu nhân, tứ phu nhân thập phần thích hoa sơn trà, cho nên lão gia tặng Thấm Hương uyển này cho nàng cư trú, lại vì nàng mang thai nên trong viện mua thêm không ít đồ vật, lúc này hoa sơn trà trong viện đã nở, khí thế hừng hực, cùng tâm tình của chủ nhân thật là vừa vặn giống nhau.
Vừa tới trước cửa phòng chính, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc la tê tâm liệt phế, loáng thoáng tiếng có tiếng không liền biết đã khóc không chỉ một hồi.
Dương thị liếc nhìn nhị phu nhân, nhị phu nhân gật đầu tự mình đẩy cửa ra, quả nhiên Bàng quốc công ngồi ở bên cạnh giường, tứ phu nhân khóc như ruột gan đứt từng khúc.
Nghĩ đến cũng đúng, ở trong nhà này người cùng nàng giao hảo tốt nhất lại hại chết hài tử của nàng, chính mình xuất thân là ca vũ, không có chỗ nương tựa mặc dù đã dùng gia pháp xử trí tam phu nhân,nhưng nàng cảm thấy vẫn chưa hết giận, nàng hận xuất thân của nàng, thể thể vì hài nhi đã mất mà báo thù. Hai tay nắm thật chặt ga giường, hằng lên dấu vết thật sâu như vậy làm mọi người nhìn thấy mà giật mình.
Dương thị tiến lên trấn an nói: “Tứ muội, ngươi bớt giận một chút đi, có lẽ duyên phận của đứa nhỏ quá cạn với ngươi, điều dưỡng thân thể thật tốt mới là trọng yếu nhất, đứa nhỏ còn có thể tìm lại được.”
Nhị phu nhân cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, tứ muội, thân thể của mình mới là trọng yếu nhất.”
Dương Dĩnh lộ vẻ sầu thảm cười: “Con của ta, con của ta đã không có, các ngươi cũng rất cao hứng đi, ta biết các ngươi không quen thấy lão gia sủng ái ta, cho nên trăm kế ngàn phương hại con của ta.” Nói xong trợn mắt nhìn.
Lúc này Bàng quốc công cũng có chút không nhịn được, vốn vì tứ phu nhân mất đi đứa nhỏ, chính mình cũng cảm thông với nàng, mình cũng đã xử trí tam phu nhân, thế nhưng nàng như cũ nhất quyết không tha, nửa điểm quy củ cũng không hiểu, ông vì chuyện nàymà kết tội oan cho phu nhân, bây giờ còn nhắc lại chuyện cũ.
"Đủ rồi." Giọng nói Bàng quốc công tức giận làm cho trong lòng mọi người ở đây chấn động, "Dĩnh nhi nàng bảo dưỡng thân thể thật tốt đi, ta đã xử trí tam phu nhân, chuyện này cứ giải quyết như vậy, nếu nàng nửa điểm quy củ vẫn không hiểu, vậy đến ngôi nhà cũ ở ngoại thành điều dưỡng đi.”
Tứ phu nhân nghe thấy thế trong lòng cả kinh: ‘Đến ngôi nhà cũ ở ngoại thành, đi còn có thể trở về sao, lão gia a lão gia, Dĩnh nhi hầu hạ người lâu như vậy, nhưng không nghĩ tới tình cảm của người lại ác như vậy.’ Nàng ở nơi này lâu nay, giỏi nhất là tùy mặt gởi lời, biết mình ở đây náo loạn sẽ chỉ làm lão gia phiền chán, ngẩng đầu nói: “Là dĩnh nhi thương tâm hồ đồ mới có thể hồ ngôn loạn ngữ, l.q.d mong nhị vị tỷ tỷ chớ nên trách tội.” Lại nhìn về phía Bàng quốc công nói: “Thiếp thân biết không còn cách nào để thay đổi tâm ý của lão gia, nếu người đã quyết định, Dĩnh nhi nhất định vâng theo.” Nói xong, chảy xuống hai hàng lệ.
Dương thị nói: “Biết muội muội thương tâm hồ đồ, ta cùng với nhị muội muội sẽ không để ở trong lòng, ngươi cứ dưỡng thân thể cho khỏe, sau này đứa nhỏ còn có thể có lại. Lão gia cũng có nổi khổ của lão gia, mong rằng muội muội có thể thông cảm.”
Tứ phu nhân gật gật đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.
Trong lòng nhị phu nhân thật đắc ý, lần này chèn ép được tam phu nhân, lại bởi vì vậy mà tứ phu nhân lại bị thất sủng, trên mặt cũng lộ ra biểu tình thân thiết: “Tứ muội muội yên tâm, bây giờ tỷ tỷ giúp đỡ phu nhân quản lý gia sự, ngươi cần cái gì cứ mở miệng. Hôm nay lão phu nhân thưởng hai cuộn vải cho ngươi, l.q.d mong rằng ngươi thích. Lại nói tam muội muội chắc hẳn cũng không phải cố ý, hiện tại Băng nhi cũng ở nơi đây, để Băng nhi tự mình lấy đồ vật tới xem như là thay tam muội muội bồi tội cho ngươi.”
Nhị phu nhân nói xong lời này, trong lòng Bàng Lạc Băng cả kinh, chính mình vốn định núp ở phía sau nhị vị tỷ tỷ, lúc này cũng không thể không đi nhận lấy hai cuộn vải tự mình ôm lên.
Vốn tứ phu nhân một thân nóng giận, lại thấy nhi tử của cừu nhân ở trước mắt, chính nàng tự mình đưa tới vòng cổ làm hại mình mất đi đứa nhỏ, nhưng lại phải ở trước mặt mọi người ẩn nhẫn, môi tái nhợt đã sớm bị cắn đến xuất huyết , trong lòng mắng nhị phu nhân một trăm tám mươi lần, tiểu nhân đắc chí, tới nơi này khoe khoang, sớm muộn có một ngày ngươi phải trả giá thật lớn. Dùng sức bài ra một mặt tươi cười: “Ta biết việc này cùng tam tiểu thư không có quan hệ, sao lại có thể giận chó đánh mèo với nàng, tam tỷ cũng xuất phát từ vô ý, ta đương nhiên sẽ không ghi hận, làm cho lão gia khó xử.”
Bàng quốc công hài lòng gật gật đầu: “Nàng chịu nghĩ như vậy là tốt rồi, hôm nay nàng nghỉ ngơi thật tốt, nàng còn trẻ, đứa nhỏ còn khả năng có lại, ta còn muốn xử lý công vụ, đi trước, buổi tối sẽ trở lại thăm nàng.”
Dương thị cũng nói: “Vậy lão gia đi mau một chút, nơi này có thiếp cùng nhị muội muội rồi.”
Bàng quốc công gật gật đầu, cùng quản gia rời đi.
Trong phòng mọi người đều ôm tâm tư.
Vẻ mặt tứ phu nhân suy yếu, dù cho thiên hận vạn hận tam phu nhân, cũng lo lắng chống không lại địa vị của lão gia, nhà cao cửa rộng này luôn đầy những loại tính toán, làm cho nàng cảm giác mình giống như con rối, một ngày kia dây thừng bị cắt đứt, tính mạng của mình cũng sẽ kết thúc.
Bàng Lạc Tuyết ở một bên nhìn thấy vẻ mặt tứ phu nhân tuyệt vọng tự giễu, nghĩ tới mình cũng chưa sinh ra được đứa nhỏ, bản thân tuyệt vọng không thua tứ di nương, nàng một lòng cho đi, cũng không mong lấy lại thứ gì. Nàng đối với hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa, cuối cùng đổi lấy chẳng qua chỉ là một nắm tro tàn dư thừa.
Dương thị khe khẽ thở dài: “Tứ muọi nên thông suốt một chút, ta biết tứ muội muội có rất nhiều bất đắc dĩ, đời người chính là như thế, đâu có thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện đều hài lòng thuận ý. Lão gia cũng có khó xử của lão gia, việc này cũng đã kết thúc, ta hi vọng tứ muội muội thông suốt một chút, con đường sau này của ngươi còn rất dài. Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng mệt mỏi, tạm thời ngươi nghỉ ngơi thật tốt. Nhị muội muội cùng ta trở về Cẩm Tú các, ta giao công việc thu hoạch của điền trang, còn có chút việc nhỏ cho ngươi làm, mấy người các ngươi cùng tiểu thư đều trở lại nghỉ ngơi đi, hôm nay mọi người đều mệt mỏi, không cần phải đến Cẩm Tú các thỉnh an ta.”
“Dạ, đa tạ phu nhân.”
“Dạ, đa tạ mẫu thân.”
Dương thị cùng nhị phu nhân trở lại Cẩm Tú các, Bàng Lạc Băng đương nhiên phải đi theo, Bàng Lạc Vũ cũng là bệnh nặng mới khỏi, hôm nay bởi vì đố kỵ càng cảm thấy thân thể không còn chút sức lực nào, sớm đỡ tay Cúc Thanh trở lại Thính Vũ hiên. Chỉ có Bàng Lạc Tuyết còn ở trong phòng tứ di nương, nhìn tóc đen tán loạn trên giường, hai mắt sưng đỏ, nước mắt đầy hai má, trong hai mắt không thể tránh được khọng thương cảm tứ di nương.
"Nhị tiểu thư vì sao không quay về? Thiếp thân rất yếu, sợ là không thể nói chuyện cùng nhị tiểu thư." Tứ di nương nằm ở trên giường ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Bàng Lạc Tuyết cười nhạt một cái, phất tay để bọn nha hoàn đi xuống, đóng cửa lại: “Ta chỉ là thấy tứ di nương đáng thương, muốn nói chuyện cùng di nương mà thôi, phụ thân tuy không giỏi nói chuyện, nhưng cũng không phải loại người bạc tình vô nghĩa, chắc hẳn tứ di nương đã nhìn rõ lòng người ấm lạnh dễ thay đổi. Cũng sẽ không để ý thái độ của phụ thân đối với người.”
"Ha ha, đúng vậy, nhớ xuất thân của ta là cầm các, dù cho có mỹ mạo, nhưng không có bất kỳ ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào lão gia, tuy biết rõ lòng người biến hóa, nhưng đến phiên chính mình, các loại tư vị quả nhiên là chỉ có tự mình biết. Không biết nhị tiểu thư nói với ta những lời này là bởi vì nguyên do ta từng vu tội cho phu nhân hay sao?” Tứ di nương nghi ngờ hỏi.
"Di nương suy nghĩ nhiều rồi, ta không có ý tứ này, mẫu thân đương nhiên lại càng không có, nếu như mẫu thân ghen tị, sao có thể để các di nương sinh ra đứa nhỏ, mẫu thân chỉ là có hảo tâm đưa tới thuốc dưỡng thai, di nương không cảm kích là chuyện của mình. Chắc hẳn di nương thông tuệ, kết quả chuyện xạ hương xâm thể đương nhiên không cần Tuyết nhi nói, Tuyết nhi cũng có một câu nói gởi cho di nương, nếu như người muốn sinh tồn trong cái nơi ăn tươi nuốt sống này, nước mắt là không được. Chỉ có chính mình đủ cường đại, mới có thể bảo hộ được người bên cạnh, Tuyết nhi chỉ nói như thế, di nương nghỉ ngơi thật tốt. Tuyết nhi không quấy rầy.”
Nói xong, Bàng Lạc Tuyết xoay người rời khỏi Thấm Hương uyển.
Trong nháy mắt Tứ di nương đóng cửa lại, nước mắt cũng không ngừng được, ủy khuất của chính mình ai có thể hiểu, tâm tư của mình lại bị một cô bé xem thấu, nhị tiểu thư sợ là mặt ngoài thoạt nhìn không đơn giản như vậy, vươn tay sờ lên bụng đã bằng phẳng của mình, lấy mu bàn tay lau khô nước mắt, nếu không giữ được tình cảm của lão gia, chim khôn lựa cành mà đậu, chỉ có chính mình mới tạo ra lối thoát, mới có thể vì con của mình báo thù!