Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiển nhiên Bàng Lạc Vũ vừa trang điểm lại, không hiểu vì sao trên người Bàng Lạc Vũ giống như là thay đổi một loại tư vị, nếu nói trước đây chỉ là dối trá, làm ra vẻ hiền diệu, như vậy thì tâm tư độc ác của nàng cũng đã được che giấu, nhưng bây giờ không biết vì sao, Bàng Lạc Tuyết thế nhưng có thể cảm nhận được Bàng Lạc Vũ không có ý tốt, quả nhiên là kỳ quái.
Bàng Lạc Vũ nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết cùng các quý nữ kia ở chung cực kỳ hòa hợp, trong lòng liền đố kị không thôi.
Bàng Lạc Tuyết cười nói: “Tỷ tỷ dẫn Tấn vương đi đến yến hội cũng thực có chút chậm, muội muội ở nơi này đợi tỷ rất lâu rồi.”
Bàng Lạc Vũ nghe nói như thế cho là Bàng Lạc Tuyết kỳ thực cũng có tình ý với Tấn vương gia, bản thân nàng đang rất ghen tỵ. Thế là ngẩng đầu nói: “Vương gia chẳng qua là muốn nhìn ngắm cảnh tượng trong phủ chúng ta một chút, ta đương nhiên là phải đi cùng.”
Hôm nay tâm tình của Bàng Lạc Tuyết cực kỳ tốt nên cũng không muốn tính toán so đo cùng Bàng Lạc Vũ. Chỉ nói: “Vị này chính là Trường Lạc công chúa” Rồi nhìn công chúa nói: “Trường Lạc, vị này là thứ tỷ Bàng Lạc Vũ của ta.”
Bàng Lạc Vũ hành lễ nói: "Tham kiến công chúa."
Trường Lạc gật đầu nói: “Bàng đại tiểu thư không cần đa lễ.”
Bàng Lạc Vũ đương nhiên đã gặp cháu gái của Dương thị, cho nên Bàng Lạc Tuyết cũng không cần giới thiệu.
Bàng Lạc Vũ nói: “Vị cô nương này trái lại nhìn lạ mắt, không biết là nữ nhi nhà ai.”
Thích Dao thản nhiên nói: "Tiểu nữ tử xuất thân nghèo hèn, sợ làm bẩn tai đại tiểu thư."
Bàng Lạc Vũ nhíu mày.
Bàng Lạc Tuyết nói: “Tỷ tỷ, vị này là lâu chủ Thúy Vi lâu, Dao lâu chủ.”
Bàng Lạc Vũ bất mãn với bộ dạng trong trẻo nhưng biểu tình lạnh nhạt của Thích Dao, vẻ mặt xem thường, chẳng qua xuất thân chỉ là lâu chủ, nửa điểm không đúng đắn lại làm ra vẻ thanh cao, l.q.d cho nên trong giọng nói cũng nhiều hơn ba phần không thích. Nói với Bàng Lạc Tuyết: “Muội muội, muội dù gì cũng là nữ nhi Bàng quốc công phủ, làm sao lại có giao tình cùng người không đứng đắn, nếu như phụ thân mẫu thân biết, hôm nay muội mời lâu chủ của Thúy Vi lâu này, không biết người khác sẽ nói gì muội đây.”
Bên cạnh Lạc Tuyết nhíu mày nói: “Không biết sẽ ý kiến thế nào?”
Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ như vì Bàng Lạc Tuyết mà suy nghĩ, nói: “Nói dễ nghe là muội muội kết giao bạn bè rộng rãi, nói khó nghe là …..”
"Tỷ tỷ nói xem có cái gì không xuôi tai, muội muội ở đây mở mang kiến thức."
Bàng Lạc Vũ nói: "Muội muội a, tỷ tỷ cũng là vì muốn tốt cho muội, Dao lâu chủ dù sao cũng là lâu chủ của một Thúy Vi lâu, muội là một cô nương thuần khiết, tốt nhất vẫn là không nên tiếp cận nhiều, để tránh làm phá hủy thanh danh của muội muội, làm cho Quốc công quý phủ phải hổ thẹn.”
Bàng Lạc Tuyết là thật tâm thích Thích Dao, Thích Dao vì báo thù cái gì cũng đáp ứng, đối với nàng cũng yêu mến như người thân trong nhà, chính mình không tiện ra mặt việc làm. Thích Dao cũng không nghĩ ngợi đến danh tiếng của mình mà ra mặt làm, phần tình nghĩa này mặc dù không nói, nhưng Bàng Lạc Tuyết hiểu rất rõ. Bây giờ một người đã không sạch sẽ lại ở đây dõng dạt nói nàng làm cho Bàng quốc công phủ hổ thẹn đã hoàn toàn chọc giận Bàng Lạc Tuyết.
Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Vũ giống như là nhìn một món đồ dơ bẩn không được vệ sinh, miệng cười chế nhạo nói: "Có phải tỷ tỷ suy nghĩ nhiều quá rồi không, Dao lâu chủ là người như thế nào, muội muội ta đương nhiên biết rõ ràng, chỉ là không đáng để tỷ tỷ ở nơi này nói ra những lời không sạch sẽ này, nói ra chỉ sợ người khác nói tỷ tỷ ba hoa.”
Bàng Lạc Vũ tức giận muốn thổ huyết, nha đầu chết tiệt này trái lại bản lĩnh lại lớn như vậy: "Tỷ tỷ cũng là lo lắng sợ muội muội lầm đường lạc lối, lời này của muội muội thật là làm cho ta thật đau lòng.” Nói xong bày ra vẻ mặt lã chã chực khóc.
Vốn Bàng Lạc Tuyết không muốn chấp nhặt cùng Bàng Lạc Vũ, thấy nàng làm ra vẻ đến làm ra vẻ đi, thật muốn đi tới đánh cho vài bạt tay, "Muội muội ta cũng là có sao nói vậy, Dao lâu chủ là người tính tình thẳng thắn, là người làm việc quang minh lỗi lạc, tiếng lành đồn xa trong kinh thành. Còn tỷ tỷ đã cập kê , hay là nghe lời phụ thân cùng di nương đi, tìm một người chồng môn đăng hậu đối mới là trọng yếu nhất, còn những chuyện khác tỷ tỷ không nên nói bậy, miễn cho phá hủy thanh danh của tỷ tỷ.”
An Ngọc Yến cũng nói: “Đại tiểu thư dù sao cũng là thứ xuất, bị lây tật của di nương cũng đúng, chắc hẳn Dao lâu chủ cũng sẽ không tính toán cùng tỷ, tỷ nên giữ lại khí lực để tiếp đón Tấn vương gia là được rồi, nói không chừng còn có thể lên làm trắc phi nha.”
“Ngươi là được An quốc công phu nhân dạy dỗ sao, An đại tiểu thư còn chưa cập kê đã không thể chờ đợi được muốn lập gia đình như thế. Truyền đi không biết sẽ làm cho nhiều người ngạc nhiên lắm đây.” Bàng Lạc Vũ cũng không chịu tỏ ra yếu kém.
An Ngọc Tình nhìn tỷ tỷ bị chịu thiệt muốn lên tiếng.
Thích Dao thản nhiên nói: “Cùng Bàng đại tiểu thư tranh luận nhiều như vậy làm gì, thanh giả tự thanh, giống như Bàng đại tiểu thư đây, nhìn thuần khiết như vậy, có lẽ nội tâm cũng như thế, hôm nay Tuyết nhi mời ta tới, chuyện gia đình mọi người ta không dám xem vào, bất quá ta cũng biết, đích thứ tôn ti trên dưới có phân biệt, đại tiểu thư nên thận trọng từ lời nói đến việc làm cho thật tốt.”
Bàng Lạc Vũ nghe trong lòng cả kinh, trong lời nói của Thích Dao như là còn có ý tứ gì khác, Lâm Giang lâu cùng Vọng Giang lâu gần như vậy, Vọng Giang lâu là sản nghiệp của Thúy Vi lâu, chẳng lẽ nàng đã nhìn thấy cái gì, tinh thần Bàng Lạc Vũ bất ổn. Sẽ không, nhất định sẽ không.
Bàng Lạc Vũ trấn định tinh thần nói: “Hôm nay là ta lắm miệng, muội muội ngươi cũng không nên trách móc, ngươi cũng biết tỷ tỷ ta luôn luôn hiểu rõ muội nhất, cái gọi là quá quan tâm sẽ bị hồ đồ.”
Bàng Lạc Tuyết cười cười, ngươi thật sự rất quan tâm ta nha, không quan tâm thì thế nào hại ta, thế nào hại chết ta.
"Chắc hẳn hôm nay tỷ tỷ dạo chơi công viên cũng mệt mỏi rồi, không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát, thân thể tỷ tỷ đang bị thương, đương nhiên sẽ yếu một chút, muội muội cũng là quan tâm tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không không cảm kích đi?”
Bàng Lạc Vũ đang muốn duy trì hình tượng đại tiểu thư của nàng đành phải nói: “Sao có thể, ta hôm nay cũng có chút không thoải mái, cho nên nói chuyện có chút quá đáng, mong rằng các vị không trách ta.”
Nói xong nhẹ nhàng thi lễ cáo lui.
Bàng Lạc Vũ ngồi ở yến hội trước bàn lấy thất ly rượu uống một hơi cạn sạch, nắm cái chén tay, khớp xương cũng ẩn ẩn có chút trở nên trắng.
Bàng Lạc Vũ đi rồi, bầu không khí có chút lúng túng, Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Thích Dao trong ánh mắt tràn đầy áy náy.
Thích Dao nhéo nhéo mặt của nàng nói: “Muội là muốn để chúng ta đứng ở chỗ này hóng gió sao, thân là chủ nhân, một ly rượu cũng không có, nha đầu này cũng quá keo kiệt.”
Lúc này Bàng Lạc Tuyết mới yên tâm nói: “Sao có thể, rượu hôm nay đều là lấy được từ chỗ của tỷ, đợi lát nữa bọn tỷ muội cũng phải uống nhiều vài chén, đừng nên để mất cơ hội tốt, rượu Thúy Vi lâu thế nhưng rất nổi danh rất.”
Mấy vị đều là mười ba mười bốn tuổi cười cười nói nói cũng đều lờ Bàng Lạc Vũ kia qua một bên, cười cười nói nói hỏi Thích Dao cách làm rượu.
Bàng Lạc Tuyết thở phào nhẹ nhõm dẫn bọn họ ngồi vào phòng yến hội.
Thích Dao ngồi bên cạnh Bàng Lạc Tuyết nói: “Vị đại tiểu thư nhà muội thật là không giống bình thường, nói chuyện quá hung hãn, còn muốn làm bộ suy nghĩ cho muội, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.”
"Làm sao tỷ ấy có thể quan tâm muội, chỉ sợ là muốn lấy mạng của muội, hai mẹ con này tâm tư độc ác, cũng không phải là người tốt lành gì."
"Nó như vậy, ta thấy mẹ của muội vẻ mặt dịu dàng bộ dạng từ mẫu, nhị phu nhân này sợ là cũng muốn soán vị đi?”
"Nếu như bà ta muốn tìm cái chết, muội cũng ngăn không được a, chỉ hi vọng đến lúc đó tâm tình của muội tốt một chút, để bà ta được toàn thây mà thôi."
"Tâm tình của Tuyết nhi nhà ta làm sao không tốt. Tuyết nhi muội thấy Tấn vương kia có phải đang nhìn muội hay không?”
Theo lời nói của Thích Dao, Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau cùng Tấn vương, một người ánh mắt tràn đầy hâm mộ, còn người kia lại là ánh mắt lạnh lùng.