Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hỏa Quốc.
Tại một căn phòng bên trong Hoàng cung, Một nam nhân tuấn tú mặc hoàng y ngồi chiễm chệ trên ghế, ánh mắt như muốn giết người nhìn vị thái y đang quỳ bên dưới, tức giận hỏi:
- Ngươi nói xem, tại sao đến bây giờ nàng vẫn chưa tỉnh?
Hỏa Liệt Thương như muốn bốc hỏa. Từ khi hắn cứu tiểu mỹ nhân thoát khỏi đám cháy thì nàng đã ngủ liên miên bốn, năm ngày chưa tỉnh. Hắn đã điều cả Thái y viện đến nhưng không một ai có thể đánh thức được nàng.
Vị thái y kia quá sợ hãi không dám ngẩng đầu lên, run rẩy đáp:
- Bẩm...bẩm Thái tử điện hạ! Cô nương đó là do..do không quen với thời tiết thay đổi lại thêm hít phải quá nhiều khói nên...nên mới lâm vào hôn mê sâu.
Hắn nổi nóng, đập mạnh tay lên bàn quát:
- Vô dụng! Chỉ có như vậy mà cũng không làm gì được. Đúng là một lũ vô tích sự!
- Thái tử điện hạ xin bớt giận, có thể một, hai ngày nữa cô nương đó sẽ tỉnh. Xin người hãy kiên nhẫn chờ thêm một thời gian nữa!
- Hảo! Nhưng nhớ cho kĩ, nếu trong hai ngày nữa mà nàng không tỉnh lại thì ta sẽ cho chặt đầu cả Thái y viện rồi đem cho chó ăn. Ngươi đã hiểu chưa?
- Thần đã hiểu thưa Thái tử điện hạ. Thần xin phép cáo lui!
Vị thái y ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài như chỉ cần ở lại thêm một chút nữa thôi ông ta sẽ chết vì lên cơn đau tim.
Hỏa Liệt Thương bước về phía giường, nơi có một vị mỹ nhân đang say giấc. Nàng như một tinh linh thuần khiết không thuộc về nhân gian khi khoác trên mình bộ bạch y mỏng manh. Khi ngủ nàng trông thật mong manh, yếu đuối chọc người muốn bảo vệ.
Hắn đưa tay chạm vào đường nét trên khuôn mặt nàng. Từ đôi mày thanh mảnh đến hàng lông mi dài rồi chiếc mũi nhỏ nhắn, lướt sang đôi má hồng và cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng.
Không ngờ nàng lại xinh đẹp như vậy! Ngoài sức tưởng tượng của hắn. Khi nhìn thấy nàng một mình đứng bên hồ, hắn đã bị phong thái bí ẩn và khí chất như thần của nàng thu hút.
Dù không nhìn được gương mặt của nàng nhưng hắn vẫn không khống chế được mà yêu thích nàng, bây giờ nhìn thấy dung mạo của nàng thì hắn dám chắc trái tim hắn đã bị nàng cướp đi mất rồi. Nàng thuộc về hắn và chỉ mình hắn mà thôi!
Từ từ cúi xuống chạm nhẹ và đôi môi xinh xắn đó. Mềm mại thật! Rồi một nụ hôn nữa rơi trên trán nàng, hắn kề sát môi bên tai nàng, thì thầm:
- Mau tỉnh dậy đi! Ta chờ nàng!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hai ngày sau, Khuyết Thu Nguyệt tỉnh lại thì thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ được bố trí rất trang trọng nhưng hiện tại không phải lúc để bình phẩm về căn phòng. Thật may nàng đã tỉnh lại đúng lúc nếu không nàng sẽ gián tiếp hại vô số người vô tội.
Không thấy ai xung quanh, nàng tự ngồi dậy bước xuống giường, bụng sôi ùng ục như bị bỏ đói cả tuần, nàng lết từng bước chân mệt mỏi ra cửa. Ngay lúc nàng chạm tay vào cánh cửa thì có người đẩy cửa bước vào. Nàng há hốc mồm, không tin vào mắt mình, hô to:
- A! Tên hái hoa tặc lần trước!
Hỏa Liệt Thương hôm nay đến thăm nàng, vừa mở của đã thấy nàng tỉnh dậy đứng trước mặt thì hắn rất đỗi là vui mừng. Chưa kịp mở miệng đã bị câu nói của nàng làm cho vừa hạnh phúc vừa buồn cười. Hạnh phúc là vì nàng không quên hắn, buồn cười là vì hắn lại có thêm một cái tên mới.
- Tiểu mỹ nhân, nàng tỉnh lại rồi!
Hắn lại giở giọng đùa cợt, một phen ôm lấy nàng bao trong ngực. Nàng sững sờ, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không có sức, tức giận mắng:
- Ngươi...Tên hái hoa tặc nhà ngươi lại dám đụng chạm ta! Nếu không phải là ta không có sức thì ngươi đã về chầu ông bà rồi!
- Tiểu mỹ nhân của ta khi tức giận hảo khả ái! Bảo sao ta có thể không yêu nàng cơ chứ!
Lại nữa! Nói hắn như vậy mà hắn không những không tức giận, lại còn nói nàng đáng yêu. Không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì nữa!
- Tiểu mỹ nhân của ngươi? Khi nào mà ta trở thành của ngươi? Gặp lại mà da mặt của ngươi lại dày hơn rồi.
Nàng hoàn toàn bị tên điên này làm cho quay vòng vòng, quên không hỏi đây là đâu. Nhìn mỹ nhân trong lòng vì nóng giận mà mặt đỏ hết lên, nhăn lại, đôi môi chu ra, hắn chỉ hận không thể ngay lúc này ăn sạch nàng. Nhưng hắn phải có kìm chế vì nàng vừa tỉnh dậy vẫn còn rất yếu nên không thể làm làm gì quá sức.
- Rồi rồi, da mặt ta rất dày, nàng đừng nóng giận để ảnh hưởng đến sức khỏe.
Hắn ôm nàng ngồi lên giường, gọi một cung nữ đến rồi ngồi xuống bên cạnh ngắm nàng. Nàng để cho hắn nhìn, dù sao nàng cũng không mất miếng thịt nào.
Một lúc sau, một cung nữ tầm mười lăm tuổi bước vào, quỳ xuống cung kính:
- Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ!
- Đứng lên đi! Kể từ ngày hôm nay ngươi sẽ ở lên cạnh chắm sóc cho Thái tử phi tương lai tại Họa Đơn cung này. Xảy ra chuyện nhất định phải báo ngay cho ta.
- Vâng.
Khuyết Thu Nguyệt ngồi trên giường nhìn Hỏa Liệt Thương như người từ trên trời rớt xuống, miệng lắp bắp:
- Ngươi...là Thái tử? Mà khoan, Thái tử phi là ý nói ta sao?
Hắn mỉm cười sáng lạng, xoa đầu nàng.
- Đương nhiên rồi! Thái tử phi tương lai của Hỏa Quốc chỉ có thể là nàng, không ai có thể thay thế.
Nàng thấy nụ cười của hắn thật khó coi. Sao hắn có thể tự ý quyết định mọi chuyện như vậy? Nàng hất bàn ta đang xoa đầu nàng ra, bắn cho hắn một ánh mát sắc lạnh.
- Ai cho ngươi cái quyền tự quyết đấy? Muốn ta làm ta liền sẽ làm hay sao?
- Không cần biết nàng nghĩ sao, ta đã quyết nàng chính là chân mệnh thiên tử của ta thì nàng chính là như vậy.
Hỏa Liệt Thương bá đạo tuyên bố, trong mắt tràn đầy sự chiếm hữu mãnh liệt.
Thiên a, tại sao lại nỡ đối sử với tôi như vậy? Đẹp đâu phải là một cái tội!