Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong đình.
- Lãnh công tử, ngươi rốt cuộc có chịu dạy Tiểu Thần võ công không?
Nàng trừng mắt nhìn tên mặt quan tài đang ung dung ngồi uống trà trước mặt, khí huyết dâng trào.
- Cơ thể nó còn quá yếu, không thể học võ công được.
- Có nghĩ là sau khi cơ thể Tiểu Thần hồi phục thì ngươi sẽ dạy nó.
- Đứa bé đó lai lịch chưa rõ ràng, dạy nó võ công không phải là một ý kiến hay.
- Ta cam đoan với ngươi, Tiểu Thần là một đứa trẻ tốt, ngươi sẽ không hối hận khi nhận nó làm đồ đệ đâu.
Hắn buông ly trà xuống, nhướng mày nhìn nàng.
- Ta cảm thấy rất lạ.
- Chuyện gì?
Nàng nghi hoặc.
- Từ khi ta mang đứa bé về, nàng luôn ở bên chăm sóc nó như mẫu thân chăm sóc nhi tử của mình vậy. Ta thắc mắc không biết nó có phải là con rơi của nàng ở bên ngoài không.
- Ngươi...
Nàng tức giận, chỉ tay vào mặt hắn, nghiến răng ken két.
- Sao vậy? Bị ta nói trúng tim đen rồi sao?
Hắn nhếch môi nhìn nàng. Nàng cảm thấy hôm nay hắn rất khác.
Lúc đầu cứ nghĩ hắn là một tên nam nhân vô cảm, không ngờ hắn còn vô sỉ không kém cái tên Mặc Lai Hy kia.
- Ngươi nghĩ sao thì tùy, ta vẫn mong ngươi đồng ý trở thành sư phụ của Tiểu Thần.
Vì tương lai sau này của Tiểu Thần, nàng sẽ không đôi co với hắn nữa.
- Thôi được rồi, ta đồng ý với nàng.
- Thật sao?
Nàng mừng rỡ chưa được bao lâu thì bị câu nói sau của hắn đánh rớt xuống vực.
- Nhưng ta có một vài điều kiện.
- Điều kiện gì? Trong khả nàng thì ta sẽ làm.
- Thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay nàng phải gọi ta là Dạ. Thứ hai, nàng phải may cho ta một bộ y phục như nàng may cho Tiểu Thần. Thứ ba, nàng hãy ở lại đây thềm một thời gian nữa.
Những điều kiện này rất bình thường, nàng có thể thực hiện được.
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Những điều kiện khác khi nào nghĩ ra ta sẽ nói.
- Được! Ta đồng ý!
- Vậy ngày mai nàng hãy mang Tiểu Thần đến.
- Đa tạ Lãnh công tử!
Hắn bỗng nở một nụ cười nham hiểm, nắm lấy tay nàng.
- Điều kiện thứ nhất.
Nàng ngơ ngác nhìn động tác hắn, có đôi chút xấu hổ. Khó khăn lắm mới nặn ra được một câu.
- Đa tạ ngươi, Dạ!
Hắn cười đầy hài lòng. Nàng thì không nhìn thẳng vào hắn. Phải công nhận tên mặt quan tài này khi cười lên thật đẹp.
Đột nhiên một giọng giận dữ cất lên.
- Hai người đang làm cái gì vậy?
Nàng giật mình quay sang nơi phát ra tiếng nói thì thấy Mặc Lai Hy đứng đó, khuôn mặt đen kịt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau.
Nàng vội rút tay lại, Lãnh Dạ vẫn bộ mặt lạnh lùng không thay đổi, ánh mắt có chút khiêu khích nhìn Mặc Lai Hy đang tiến lại gần.
Mặc Lai Hy cầm lấy tay nàng kéo mạnh về phía hắn, ngay lập tức một cú đấm với lực cực mạnh giáng xuống mặt của Lãnh Dạ khiến hắn hơi chao đảo.
Lãnh Dạ cố đứng vững lại, lấy tay quệt đi vết máu trên khóe môi. Hắn không hề đánh trả lại.
- Ngươi không sao chứ!
Nàng lo lắng hỏi. Lãnh Dạ bắn cho nàng một ánh mắt trấn an, ý nói hắn không sao.
- Ngươi điên rồi sao? Tại sao lại đánh người ta như vậy?
Nàng quay sang Mặc Lai Hy trách mắng. Hắn chỉ tức giận nói.
- Còn nàng và hắn thì sao? Vừa rồi hai người đã làm cái gì?
- Ta chỉ nhờ hắn dạy Tiểu Thần võ công thôi, sao ngươi lúc nào cũng chuyện bé xé ra to vậy?
- Nhờ sao? Chỉ nhờ mà cũng phải nắm tay sao?
Mặc Lai Hy đã bị cơn ghen đánh át đi lý trí, tay hắn siết chặt lấy cánh tay nàng khiến nàng cảm tưởng như nghe thấy tiếng xương gãy. Nàng giãy dụa kêu lên.
- Đau quá! Ngươi mau buông ra! Mặc Lai Hy chết tiệt mau thả ra!
Hắn như không nghe thấy tiếng nàng, càng lúc càng siết chặt hơn. Lãnh Dạ nhìn không mặt nhăn nhó đau đớn của nàng thì vội vã chạy tới kéo nàng ra khỏi Mặc Lai Hy, đem nàng bảo hộ trong lòng.
Mặc Lai Hy lúc này mới lấy lại được ý thức, nhìn cánh tay hằn đỏ lên và đôi mắt như sắp khóc của nàng thì hoảng sợ. Hắn lại một lần nữa...
- Thu Nguyệt...
- Nàng trở về phòng trước đi!
Lãnh Dạ cắt ngang lời Mặc Lai Hy. Nàng không nói gì chạy về phòng, đi ngang qua Mặc Lai Hy còn không quên để lại một cái liếc mắt đầy tức giận.
Mặc Lai Hy muốn chạy theo nhưng nhanh chóng bị Lãnh Dạ cản lại.
- Ta khuyên ngươi đừng đuổi theo nếu không muốn bị ghét thêm.
- Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi muốn làm gì. Nghe cho rõ đây, nàng là nữ nhân của một mình Mặc Lai Hy ta, những kẻ nhòm ngó nàng dù là ân nhân của ta thì ta cũng sẽ giết.
Mặc Lai Hy mặt đối mặt với Lãnh Dạ, gắn từng câu từng chữ thật rõ ràng. Nhưng đáp lại hắn là một cái nhếch môi khinh bỉ của Lãnh Dạ.
- Nữ nhân của ngươi? Thật là nực cười! Mọi chuyện về nàng ta đã cho người điều tra hết rồi, ngay cả việc nàng từng là Thái tử phi của Hỏa Quốc ta cũng biết hết rồi.
Mặc Lai Hy giật thót mình nhìn Lãnh Dạ.
- Chính ngươi đã ép nàng, ngươi chỉ nghĩ đến bản thân ngươi, hoàn toàn vứt cảm nhận của nàng sang một bên. Ngươi gọi đó là yêu nàng sao? Ngươi còn không có tư cách nói lời yêu nàng.
Lãnh Dạ xông tới túm lấy cổ áo Mặc Lai Hy, đây là lần đầu tiên trong đời hắn kích động như vậy.
Mặc Lai Hy đứng hình. Đúng vậy! hắn không có tư cách đó! Hắn lúc đó chưa từng suy nghĩ đến cảm nhân của nàng, bây giờ ngoài việc vô cớ tức giận với nàng, hắn chưa làm được gì cho nàng cả.
- Ta sẽ chính thức theo đuổi nàng kể từ ngày hôm nay.
Lãnh Dạ nói ra suy nghĩ lúc này của hắn. Hắn đã xác nhận được tình cảm của mình, Mặc Lai Hy không thể cho nàng hạnh phúc thì hắn sẽ làm.
- Ta không cho phép. Nàng là nữ nhân ta nguyện dùng cả đời để yêu, ta sẽ thay đổi, sẽ đem hạnh phúc đến cho nàng.
- Vậy hãy cạnh tranh công bằng.
- Được!
Hai nam nhân nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa, bầu trời mây đen ùn ùn kéo đến.
Nàng ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Xem ra sắp có bão lớn rồi!