Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý do tại sao khi mình hỏi về Âm Sơn mình sẽ chết chứ.
Còn về chuyện Bạch Sơn tiểu thư bảo mình lấy nàng ta, theo bản năng Kim Tượng Đế cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Cuối cùng Kim Tượng Đế không đồng ý chuyện này, mặc dù sau đó nàng còn hứa hẹn cho hắn nhiều thứ tốt khác, chẳng hạn như sẽ dạy cho hắn pháp thuật của Bạch Sơn, pháp thuật Bạch Sơn rất mạnh mẽ bá đạo, nhất là pháp ấn cương mãnh, nếu pháp ấn này có thể cùng pháp chú của hắn thi triển ra một lúc, chắc chắn sẽ sinh ra nhiều điều tuyệt diệu khác.
Nhưng thân là đệ tử của Phương Thốn Sơn, hắn không bị pháp ấn của Bạch Sơn hấp dẫn.
Ngay khi Bạch Sơn tiểu thư Kỳ Thủy Dao rời đi, Tây Hải thái tử Ngao Tây Bá liền tới tìm hắn, mục đích Kim Tượng Đế tới nơi đây không phải để kết thù, hơn nữa cũng chẳng có ý cùng bọn họ tranh giành vị Bạch Sơn tiểu thư kia, cho nên hắn liền mời Ngao Tây Bá vào trong phòng.
Nhưng mà Ngao Tây Bá cũng không đi vào, mà chỉ đứng trong viện nhìn chằm chằm vào Kim Tượng Đế.
"Bạch Sơn tiểu thư đã nói gì với ngươi?"
"Không có gì, chẳng qua là nói chuyện một chút mà thôi." Kim Tượng Đế nói. Hắn thấy đối phương không bước và phòng nên cũng không cần quá khách khí.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên tham gia vào việc hôn sự của Bạch Sơn tiểu thư sắp tới." Ngao Tây Bá lạnh lùng nói.
Xem ra hôn sự này của Bạch Sơn tiểu thư không hề đơn giản như vậy, Kim Tượng Đế thầm nghĩ.
"Nếu như ngươi tới đây chỉ để nói những lời này, vậy thì mời quay về đi." Kim Tượng Đế nói.
"Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận về việc ngày hôm nay." Ngao Tây Bá cười lạnh.
Kim Tượng Đế nhìn Ngao Tây Bá rời đi, đồng thời trong mắt hiện lên một tia âm lãnh như yêu xà, lạnh lùng mà không tà dị.
Bạch Sơn phủ tiếp tục có người đến, những người được ở lại trong Bạch Sơn phủ không có người nào đơn giản, hắn vẫn ở đây chờ Bạch Sơn Quân về.
...
Trong mắt những Quỷ Linh ở khu vực xung quanh Bạch Sơn thì ngọn núi này cứ như một bức tranh màu xám trắng, đã từng có Quỷ Linh muốn tới gần ngọn Bạch Sơn để leo lên đó nhưng bất luận như thế nào cũng không thể tới gần, dường như ngọn Bạch Sơn này không hề tồn tại.
Nhưng mà ai cũng biết một điều là Bạch Sơn Quân sống trên Bạch Sơn.
Trên Bạch Sơn có một tòa cung điện, trong cung điện lúc này đang có bảy người ở đây.
"Lần này chúng ta nhất định phải cứu đại ca ra."
"Đúng vậy, hiện tại ai nấy đều chú ý tới việc nhị ca chọn rễ, không ai nghĩ tới chúng ta sẽ cứu đại ca đâu."
"Vì một chuyện mà chúng ta đã mưu đồ mấy chục năm, thành bại chỉ trong lần này, mười tám tầng địa ngục của Diêm La Vương, chúng ta sẽ xông vào một lần."
Một vị trung niên mặc áo trắng nói, nếu có người biết hắn sẽ lập tức nhận ra đây chính là Bạch Sơn Quân.
...
Thanh Y vẫn còn trong núi Linh Sơn, nàng mỗi năm đều một lần nhìn thấy tòa núi giống như đúc Linh Sơn kia, nhưng mà bất kể làm gì cũng không thể tới gần, cứ như tòa núi kia chỉ như cái bóng của Linh Sơn.
Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, sư phụ nàng cũng đã truyền cho nàng Đại Từ Đại Bi Chú, thời gian dần qua, khi nàng niệm kinh dưới núi cũng đã có nhiều người vây quanh mà lắng nghe, sau đó sư phụ Tịch Diệt đi đâu cũng nói nàng biết một tiếng, trước đó vài ngày Vương Mẫu nương nương có mời sư phụ đi tới chỗ bà một lần, về sau lúc sư phụ trở về liền suy tư về vấn đề nào đó.
Cho đến một ngày sư phụ nàng nói muốn cùng nàng rời Linh Sơn đi tới Nam Hải Triều Âm Động, Thanh Y không biết Triều Âm Động là chỗ nào, nhưng mà nàng đã nghe qua Nam Hải.
Chẳng qua là khi nàng còn đang cực kỳ vui mừng vì sắp đi khỏi Linh Sơn, đột nhiên sư phụ nàng lại bị người khác mời đi, khi trở lại thì cầm trong tay Ngọc Tịnh Bình.
"Sư phụ, người chuẩn bị đi đâu vậy?" Thanh Y hỏi.
"Có yêu ma muốn từ Âm Sơn xâm nhập địa ngục nhằm thả ra tội hồn ở đó, Địa Tạng Vương Bồ Tát sợ đối phó không nổi, gọi ta tới hỗ trợ."
"Vậy sư phụ cần phải mang theo đệ tử đi, địa ngục toàn là ác quỷ, đệ tử sẽ dùng Đại Từ Đại Bi Chú độ hóa bọn chúng." Thanh Y nói.
Tịch Diệt đạo nhân thoáng suy tư trong chốc lát, cuối cùng nhẹ gật đầu, nói: "Cũng tốt, lúc vào trong đó ngươi cứ sử dụng Đại Từ Đại Bi Chú trấn trụ tội hồn phòng ngừa bọn chúng làm loạn."
"Dạ, sư phụ." Thanh Y lớn tiếng nói.
Nàng rất cao hứng vì cuối cùng cũng được đi khỏi Linh Sơn rồi, mặc kệ là đi nơi nào, chỉ cần ra khỏi Linh Sơn là tốt rồi, qua nhiều năm như vậy, nhìn xem nàng cũng đã trở thành một sa di* có lục căn thanh tịnh, nhưng chỉ có nàng rõ ràng nhất, ý muốn rời khỏi Linh Sơn chưa bao giờ mất, hiện tại cơ hội ấy rốt cuộc đã tới rồi.
(*: hòa thượng nhập môn đã thụ 10 giới)
Nàng đi bên cạnh sư phụ Tịch Diệt của mình xuống núi, đi tới chân núi, dường như không ai nhận ra sự có mặt của họ.
Thanh Y chứng kiến linh quang trên người sư phụ mình sinh ra, bước ra một bước, trong hư không im ắng chợt có từng đợt rung động, Thanh Y theo sát sư phụ mình tiến vào trong đó.
Sau khi hai người biến mất trong nháy mắt, trong dòng người trên đường phố, đột nhiên xuất hiện một gương mặt băng hàn nhìn hướng họ biến mất, sau đó hướng phía Linh Sơn mà đi.
Người nọ dưới chân núi Linh Sơn không ngờ chính là hòa thượng mặc áo xám, sau đó hắn đi vào trong miếu Đại Từ Đại Bi, liếc nhìn về phía một con viên hầu to lớn dưới chân tượng Phật Quan Âm Đại Sĩ.
Hắn có chút kiên kỵ nên đứng đó nhìn chăm chú một lúc, lại thấy con viên hầu không nhúc nhích, sau đó hắn đi tới phía tượng Phật Quan Âm Đại Sĩ, vung tay lên một cái, tức thì trong hư không xuất hiện một chén máu màu nâu đen, trong tay lại có thêm một cây phù bút, sau khi cho phù bút thấm vào máu đen trong chén hắn đưa tay bắt đầu viết chữ lên tượng Phật Quan Âm Đại Sĩ.
Một nhóm chú văn vô cùng tà dị xuất hiện trên lưng tượng Quan Âm Đại Sĩ, nhưng vừa xuất hiện liền nhanh chóng biến mất.
Chẳng qua là hắn còn chưa viết xong thì sắc mặt chợt biến đổi, tiếp theo thân hình hắn cũng biến mất trong hư không.
Tịch Diệt đạo nhân vội vàng trở về, trong nháy mắt khi bà xuất hiện, bên trên tượng Phật Quan Âm Đại Sĩ tản mát ra vạn trượng Phật quang, đồng thời bên trong Phật quang còn có tiếng ngâm xướng, tuy nhiên trong tiếng ngâm xướng này có lẫn lộn một ít tiếng pháp chú vang lên.
Bên trong Kim sắc Phật quang còn xuất hiện một tia hắc khí, Tịch Diệt đạo nhân sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
"Là ai đến đây hủy đạo hạnh của ta, phá tu hành của ta." Nội tâm Tịch Diệt đạo nhân thầm nghĩ như vậy liền bấm ngón tay tính toán, nhưng chỉ nhận được một mảnh mơ hồ, trong mơ hồ lại có huyết quang ngút trời.
Bà đứng trước miểu đi về phía chân Linh Sơn, chỉ thấy toàn chân núi Linh Sơn chẳng biết từ lúc nào đã có từng trận hắc khí tuôn ra.
"Tại sao có thể như vậy?" Tịch Diệt có chút không rõ, mới đây vẫn còn êm đẹp mà.
Bà nghĩ đến sự tình mà Vương Mẫu nương nương đã từng nói với mình, trong nội tâm lại thầm suy nghĩ.
"Có lẽ việc này đối với Linh Sơn cũng chưa hẳn không phải là một kiện việc thiện, Phật pháp vô biên, không chỉ ở Linh Sơn mà ở khắp trong trời đất, chỉ cần Phật pháp trong tâm thì đâu đâu cũng là Linh Sơn."
Bà quay đầu sang nhìn con viên hầu đang ngồi trong miếu, ánh mắt chớp động, nội tâm lâm vào suy nghĩ.
.....
Trong mắt Thanh Y là một không gian u ám âm trầm, trong lòng run sợ trước từng dãy nhà giam trước mặt nàng, ở một nhà giam đằng kia có nguyên một đám quỷ quái, trong đó có linh hồn, cũng có thân thể, thậm chí có một vài nhà giam chỉ giam cầm một cái đầu lâu, hoặc khóa một cánh tay, hoặc nửa thân thể.
Nhưng bất luận là thứ gì trong đó, lúc này cũng đang điên cuồng giãy giụa, dường như biết được đang có người tiến đánh vào đây.
"Tiểu sư phụ, ngươi nhanh một chút để cho bọn này yên tĩnh lại, với bộ dạng này sợ rằng trấn không được bọn yêu ma này rồi."
Một tên cai ngục khẩn trương nói.
Thanh Y lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng ngồi xuống tại cửa nhà lao, sau đó niệm lên Đại Từ Đại Bi Chú. Nàng cũng mặc kệ có tác dụng hay không, chỉ một mực tụng niệm, tuy trong lòng nàng không quan tâm bọn yêu ma này có trốn được hay không, nhưng nếu hiện tại bọn chúng trốn ra được, mình chắc chắn sẽ bị bọn này ăn thịt sạch sẽ, mà bên ngoài thì những Âm binh đang cùng đám yêu ma xâm phạm đánh nhau, nàng muốn chạy trốn cũng không được.
Trước tiên nàng niệm Đại Từ Đại Bi Chú, sau đó lại niệm Kim Cang Phục Ma Chú, trên người nàng xuất hiện từng trận Kim sắc Phật quang, âm thanh pháp chú vang vọng khắp nhà lao, nhưng mà những chú âm này vừa ra cứ như thêm dầu vào lửa, càng khiến đám yêu ma thêm bạo động, trong đó có một cây đằng* khô bị mấy trăm dây xích đen khóa lại bỗng nhiên sinh trưởng, một nhánh dây quỷ dị thò ra, lặng lẽ hướng phía ngoài cửa nơi Thanh Y đang niệm chú mà tới.
(*: loại cây dây leo)
Thanh Y cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng mở to hai mắt, chú âm theo đó cũng đình chỉ, sau đó hoảng sợ quát to một tiếng, liền bò dậy hướng phía cửa nhà giam chạy tới, nhưng cánh cửa lúc này đã bị đóng lại từ khi nào rồi, vị lính canh ngục còn đang đứng bên ngoài.
"Nhanh mở cửa cho ta."
"Nhà giam trọng địa, làm sao có thể tự ý mà mở được, càng huống chi lúc này yêu ma đang làm loạn, càng không thể mở ra được."
Bên ngoài truyền đến thanh âm của tên cai ngục, Thanh Y lại càng thêm sợ hãi, đột nhiên cổ bị xiết chặt bởi nhánh dây của cây đằng kia, nàng không có sức phản kháng liền bị nhánh dây kéo về chỗ sau bên trong nhà giam.