Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bọn họ đến quảng trường, những tượng kim loại kia lập tức tự động vận chuyển, một đám phảng phất như sống lại, ra quyền bổ chưởng, kình phong gào thét, phảng phất như biến thành Luyện Võ Trường nghìn vạn người, vô cùng náo nhiệt.
Quả nhiên theo như lời bốn người, trọng lực nơi này trọng lực cường đại, hạn chế thân pháp cực lớn, chỉ có thể liều mạng cùng tượng người kim loại, không cách nào nhảy qua từ bên trên.
Năm người đột tiến, tượng kim loại trước mặt sớm bị đánh ngã, nhưng rất nhanh bọn họ đã gặp phải công kích của tượng người kim loại Ích Địa Cảnh, sau đó là Khai Thiên Cảnh, áp lực bạo tăng, một phần năm đoạn đường cuối cùng còn lại là Sơn Hà Cảnh, lực lượng xa xa vượt ra khỏi cực hạn của 5 người, trong nháy mắt đã đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, chỉ có thể lui trở lại.
- Như thế nào làm, căn bản không có hy vọng thông qua!
Tứ đại lão tổ Khai Thiên Cảnh cũng là nhíu mày.
Chẳng lẽ, truyền thừa này chỉ có Sơn Hà Cảnh mới có thể có?
Ùng ùng, qua một lúc thật dài, tất cả người kim loại ngưng vận chuyển, biến trở về bộ dáng nguyên lai, không nhúc nhích giống như tượng đá.
Chu Hằng đột nhiên tiến tới một bước, tiến vào quảng trường, nhất thời, tất cả người kim loại lập tức động, thanh thế lớn.
- Tiểu tử, ngươi làm cái gì?
Bốn lão tổ Khai Thiên Cảnh cũng là giận dữ mắng mỏ lớn.
Chu Hằng liếc mắt quét bọn họ một cái, lạnh lùng nói:
- Ngu xuẩn!
- Cái gì?
Bốn lão tổ thiếu chút nữa cũng là giận điên lên, tiểu tử này lại dám nhục mạ bọn họ là ngu xuẩn, thật cho là có thể miễn cưỡng chống đở cùng bọn họ là có thể cưỡi trên đầu bọn họ sao?
Chu Hằng căn bản mặc kệ bọn họ, chẳng qua là lẳng lặng đợi chờ.
- Lão phu muốn xé nát ngươi!
Lỗ gia lão tổ tính tình nóng nảy, lập tức xuất chưởng đánh Chu Hằng.
- Đừng có nằm mộng! Còn nữa, ta khuyên ngươi vẫn là lặng yên chờ, nếu không nhất định phải hối hận!
Chu Hằng bình tĩnh nói.
- Lỗ huynh, trước hết chờ một chút!
Triệu gia lão tổ xuất thủ ngăn trở Lỗ gia lão tổ, lắc đầu, mặc dù hắn cực hận Chu Hằng, nhưng cũng biết tiểu tử này có bản lãnh rất thần kỳ.
Lỗ gia lão tổ miễn cưỡng ngăn chận hỏa khí, hận hận hừ một tiếng.
Ùng ùng, lại là một trận đại động tĩnh, tất cả người kim loại ngừng lại lần nữa.
Chu Hằng nhấc chân lên, rơi xuống, đi ra một bước.
Không hề có động tĩnh gì!
Thật giống như cơ quan mất đi hiệu lực, trận pháp phá hư, không có một pho tượng người kim loại nào tiếp tục chuyển động.
Bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư, Chu Hằng sải bước đi tới, như giẫm trên đất bằng.
Ánh mắt của bốn người Triệu gia lão tổ cũng trợn mắt nhìn, cái này đã phá giải? Bọn họ vội vàng đi theo, nhưng tất cả người kim loại vận chuyển lần nữa.
Thì ra là như vậy!
Tứ đại lão tổ Khai Thiên Cảnh dù sao không phải là người ngu, bằng không bọn họ cũng không thể đi tới một bước này, rối rít dừng lại bất động, đứng ở dọc theo quảng trường, nhưng cũng không có rời đi quảng trường. Giống nhw Chu Hằng lúc trước, lẳng lặng đợi chờ.
Cửa ải này nói khó khăn thì rất khó, nhưng nói đơn giản cũng đơn giản tới dọa người.
Mỗi lần có người vào trận, người kim loại cũng sẽ chuyển động, nhưng chỉ cần một thời gian ngắn không có phát sinh chiến đấu. Sẽ tự động ngừng vận chuyển, như vậy đi qua nữa cũng sẽ không kích động trận pháp.
Dĩ nhiên, nếu là có người kích hoạt trận pháp một lần nữa, sẽ tái khởi chiến đấu.
Cho nên chỉ cần làm được một chút là đủ rồi.
Muốn Chu Hằng nói, đây căn bản không phải quan tạp gì!
Bắt đầu từ khi tiến vào nơi này, cũng không tồn tại bất kỳ khảo nghiệm, Hắc Xà của tầng thứ hai chỉ do ngoài ý muốn, vì vậy tầng thứ ba cũng sẽ không có khảo nghiệm gì. Trận người kim loại này, chỉ sợ là Mã Bộ Tiền cho đồ đệ của mình thiết kế, dùng để luyện tập.
Bởi vì Mã Bộ Tiền thủy chung không có thu đồ đệ, bọn họ có thể là lần đầu nếm trải tư vị này.
Bốn người Triệu gia lão tổ vào trước là chủ, tầng thứ nhất chiến Chu Hằng, tầng thứ hai xông qua Hắc Xà, vì vậy bọn họ cho là tầng thứ ba này phải xông qua, căn bản không có nghĩ qua khả năng thứ hai.
Nhưng Chu Hằng bất đồng, hắn có suy nghĩ lạc quan, hơn nữa sức quan sát tỉ mỉ, rất nhanh thì đã làm ra phán đoán chính xác.
Một lát sau, tất cả tượng người kim loại ngưng động tác lần nữa, quy về tĩnh mịch.
Năm người vội vàng đi nhanh về trước, rất nhanh thì đã thông qua tầng này, tiến vào một lối đi hướng lên hình dáng đinh ốc.
Mỗi người cũng là yên lặng mà đi, cũng không ai biết người nào suy nghĩ cái gì, đừng nói Chu Hằng chẳng qua là tạm thời lá mặt lá trái cùng tứ đại lão tổ, chính là giữa bốn người Triệu gia lão tổ cũng tràn đầy lục đục với nhau.
Chỉ cần truyền thừa xuất hiện, kèm theo sẽ là tranh đoạt tàn khốc, vì truyền thừa Linh Hải Cảnh mỗi người bọn họ cũng sẽ liều mạng.
Chu Hằng cũng là rụt rè cẩn thận, tùy thời có thể triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hoặc là dứt khoát tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, để cho bọn họ đánh thống khoái trước, cuối cùng hắn đi ra thu thập tàn cuộc.
Một lúc sau, bọn họ đi tới tầng thứ tư của động phủ.
Cái rương!
Đâu đâu cũng thấy cái rương, trên mặt đất, trên bàn, trên kệ, khắp nơi đều là cái rương, chiều rộng dài một thước, nửa thước, cao chừng nửa thước, toàn bộ đều là giống nhau, màu sắc giống nhau.
Mỗi cái rương đều đã khóa lại, nhưng trên mặt cái rương có chìa khóa, về phần đúng chìa hay không cũng không biết.
Hưu, quang ảnh chớp động ở lối vào, hiện ra hư ảnh của một lão giả.
- Lão phu Mã Bộ Tiền, hậu nhân, khi các ngươi thấy cái này, lão phu cũng không biết đã chết đi bao nhiêu năm! Đừng sợ, lão phu cũng không phải là quỷ, mà là một đạo bóng dáng lưu lại thông qua trận pháp, một cái thanh âm, lập tức sẽ tan thành mây khói!
Lão giả này rất là thon gầy, cho dù chỉ là một hư ảnh đều có thể nhìn thấy khí huyết suy bại của hắn, hiển nhiên thời gian không nhiều, sắp tới tử vong.
- Lão phu cả đời không có truyền nhân, trước khi chết đột nhiên thầm nghĩ, để cho sở học cả đời của lão phu cùng nhau tiến vào phần mộ theo lão phu có phải thật là đáng tiếc hay không, vì vậy mới không có phá hủy động phủ ta ở khi còn sống này, để lại truyền thừa của lão phu, coi như là hồi báo hậu nhân! Bất quá, muốn có được truyền thừa của lão phu cũng không có dễ dàng như vậy! Lão phu cả đời chưa bao giờ gặp một đồ đệ nào vào mắt, hiện tại không thể tự mình chọn lựa, vậy thì giao cho trời cao quyết định, xem vận khí của các ngươi có đủ hay không! Nơi này tổng cộng có 13002 cái rương, truyền thừa của lão phu ở một cái trong đó! Đừng nóng vội, đừng nóng vội, trước không nên cử động, nghe lão phu nói cho hết lời! Ngươi chỉ có nửa giờ, lựa ra truyền thừa của lão phu trong những cái rương này! Cái rương đã bị khóa, nhưng bên cạnh đã có chìa, mở ra là được, nhưng là phải đích thân mở ra, nếu là dùng lực mạnh để đập vỡ, như vậy đồ vật bên trong cũng xong đời! Trong rương kia trừ có môn công pháp Thiên cấp thượng phẩm Lạc Tuyết Chân Kinh lão phu lấy được từ một tòa cổ địa, còn có một chút đan dược, đủ để cho ngươi dễ dàng vượt qua tất cả cửa ải khó từ Tụ Linh đến Sơn Hà! Hết thảy đều nhìn vận khí của ngươi! Sau nửa giờ, tất cả cái rương cũng sẽ tự động phá hủy, cho nên cũng đừng nghĩ từ từ sẽ đến! Như vậy, bắt đầu đi!
Quang ảnh run lên, hư ảnh của lão giả kia nhất thời hóa thành vô số hạt, biến mất.
Bốn người Triệu gia lão tổ hai mặt nhìn nhau, đâu còn có rãnh rỗi xuất thủ với nhau, ai cũng rối rít đi mở cái rương.
Cái rương này phải dùng chìa khóa để mở ra, vì vậy tốc độ cũng không nhanh được, tối thiểu cũng phải mười giây đồng hồ mở ra một cái, trên lý luận, một phút đồng hồ chỉ có thể mở sáu cái, nửa giờ chính là 180 cái.
Năm người cùng nhau mới 900 cái!
Mà Mã Bộ Tiền đã nói, nơi này có tất cả hơn một vạn ba ngàn cái rương, như vậy muốn tìm được cái rương chứa truyền thừa, đan dược thực sự phải xem vận khí.
Lão đầu này thật đúng là rất có hứng thú!
Chu Hằng đứng nghiêm bất động, đụng vận khí căn bản là uổng phí khí lực, hắn phải nghĩ biện pháp khác.
Trên thực tế, hắn cũng không có ý nghĩ quá lớn đối với Lạc Tuyết Chân Kinh, đan dược trong đó mới là mục tiêu hàng đầu của hắn, cũng bởi vì có những đan dược này, mới để cho Chu Hằng có vận khí nếm thử.
Đó chính là dẫn động hắc kiếm đi tìm tòi.
Hắc kiếm là vật chết, tự nhiên không thể nào phân biệt phẩm cấp công pháp, với hắc kiếm thì công pháp chẳng khác nào giấy vụn. Nhưng đan dược bất đồng, tuyệt đối có thể làm cho hắc kiếm phản ứng, nếu như vị kiếm đại gia này không phải là khó chiều như vậy.
- Nếu là vật của ta, vậy sẽ phải cho ta sở dụng, nghe hiệu lệnh của ta!
Chu Hằng nói ở trong lòng, lúc bình thường hắn không biết nơi đó có bảo vật cũng là quên đi, nhưng nếu cái chỗ này, trong hơn vạn rương này quả thật có thứ tốt, như vậy thì cần phải buộc hắc kiếm nhúc nhích!
Hắn đứng nghiêm bất động, nhìn như thất thần, nhưng tâm linh cũng đang động đến hắc kiếm, phát ra ý chí của mình tới nó.
Hắc kiếm bất vi sở động, lẳng lặng huyền phù trong đan điền hắn, phảng phất không có cảm ứng được ý nghĩ của Chu Hằng.
Chu Hằng không tức giận chút nào, gia tăng áp lực, ý chí của hắn giống như sắt, không ngừng chồng lên phía trên hắc kiếm.
Một phút đồng hồ, năm phút đồng hồ, mười phút đồng hồ!
Sau 20', hắc kiếm tựa hồ chịu không được ý nghĩ của Chu Hằng, rốt cục rung động một chút, mũi kiếm gãy đoạn tà tà chỉ hướng về một nơi.
Chu Hằng mừng rỡ, vội vàng bay vút đi ra ngoài, hắc kiếm tiếp tục chỉ dẫn, hắn lập tức khóa ánh mắt ở một cái rương, vội vàng lấy cái chìa khóa ra để mở, hắn mở nắp hộp ra.
Có cái gì?
Bên trái cái rương này đặt một quyển sách thật mỏng, phía trên viết bốn chữ Lạc Tuyết Chân Kinh, dưới tựa hồ lại chèn một quyển sách khác, nhưng hiện tại còn không biết là cái gì, bên phải là vài bình thuốc.
- Truyền thừa ở trong tay tiểu tử kia!
Bốn người Triệu gia lão tổ thời khắc đều lưu ý người khác, nếu ai mở bảo rương ra, như vậy người còn lại chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn chúc phúc đưa cho người khác, mà là sẽ lập tức triển khai tranh đoạt.
Sưu sưu sưu, tứ đại lão tổ đồng thời bắn ra, đều tự đánh ra chiêu thuật mạnh nhất về phía Chu Hằng.
Bọn họ cũng đều biết thân pháp Chu Hằng rất nhanh, làm sao cho hắn cơ hội bỏ chạy, không tiếc trả giá hao tổn rất lớn linh lực để phong tỏa không gian, thậm chí liều mạng hao tổn rất lớn nguyên lực để thi triển một chút chiêu số cấm kỵ.
Nhất định phải chém giết Chu Hằng!
Tiểu tử này là nhân tố không xác định, thân pháp quá nhanh không người nào có thể ngăn chặn! Mà chỉ cần giết tiểu tử này, tranh đoạt ở giữa bốn người bọn họ sẽ tương đối công bình, ít nhất không phải ai muốn chạy thì người khác không có biện pháp nào!
Chu Hằng không tránh không né, chẳng qua là khẽ mỉm cười với bốn người.
Ầm!
Bốn đạo công kích cùng rơi xuống, bành bành bành, cái rương bốn phía bị sức lực va chạm nhất thời nổ tung, vụn gỗ bay tán loạn, sương mù xám lan tràn.
Đợi đến khi vụn gỗ tan hết, Chu Hằng cũng là không thấy bóng dáng.
Tiểu tử này đâu rồi?