Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thần, Kiếm đạo chi thần.
Lúc trước hắn tuy rằng có thể lý giải Kiếm Thần cảnh giới, hay chính là đối với kiếm có một loại chấp niệm, vô ngã vô kiếm, nhưng vẻn vẻn chỉ có một tia thể ngộ về tinh thần của kiếm!
Ngay lúc trên trăm thanh Truyền Kỳ cấp đối với hắn phát ra sát ý, cổ sát ý ẩn hàm ý niệm được ngưng tụ kia, rốt cục cũng làm cho hắn cảm thụ được chân chính cái gì mới gọi là tinh thần của kiếm.
Tình thần của kiếm, hay chính là Kiếm Linh, là ý thức của Kiếm Linh, là linh hồn của kiếm!
Kiếm Linh, bản thân cũng là một linh loại! Linh tính thì giống như bản thể của nhân loại, còn ý thức của Kiếm Linh, thì tương đương với ý thức của nhân loại, linh hồn của kiếm, lại tương đương với linh hồn của nhân loại, mà tinh thần của kiếm, kỳ thực chính là tinh thần của nhân loại.
Người, lấy tinh thần của mình mà dưỡng kiếm hồn, làm cho kiếm hồn sung mãn linh tính, bản thân kiếm hồn thì làm sao có thể tự hình thành linh tính được?
Thông qua việc không ngừng dùng ý niệm của bản thân đối với đạo ý thức bên trong kiếm hồn tiến hành giáo dục, ảnh hưởng, tạo điều kiện cho đạo đạo ý thức kia có thể chuyển hóa từ "Nhân chi ý thức" sang "Kiếm chi ý thức", cuối cùng trở thành Kiếm Linh chân chính.
Đến khi kiếm hồn đại thành, chuyển biến thành "Kiếm chi ý thức", cũng là thời kỳ trưởng thành của Kiếm Linh, lúc đó sẽ có được cơ hội để tiến hành đột phá cảnh giới Kiếm Thần!
Trong quá trình dung hợp này, hai thứ nhất định phải đạt được trạng thái cân bằng tuyệt đối. Nếu như trình độ lĩnh ngộ đối với kiếm đạo hoặc nhân đạo chưa đủ, khiến cho ý thức của một phương quá mạnh mẽ hoặc quá yếu, như thế này thì kết quả trực tiếp chính là dẫn đến quá trình dung hợp cuối cùng bị thất bại, một đời tu luyện mà thất bại trong gang tấc!
Hơn nữa, cảnh giới nếu theo không kịp, cho dù là một lần nữa lại bồi dưỡng ra một đạo kiếm hồn khác, lần thứ hai trùng kích cảnh giới Kiếm Thần, vẫn sẽ là tiếp tục thất bại.
Hoặc là nếu chỉ lĩnh ngộ được chân lý của kiếm đạo, nhân đạo một thứ, thì cũng sẽ vĩnh viễn dừng ở cảnh giới kiếm hồn đại thành, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Khi chân chính đạt tới cảnh giới kia, vô luận là Kiếm Linh Chuyển Luân, Kiếm Linh Tử Lâm, hay là chủ tể của khối tinh cầu này Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang... chỉ cần là mọi người đều sử dụng kiếm, thì cũng vô pháp đã thương được hắn.
Nhất pháp thông. Vạn pháp thông!
Hơn nữa, Kiếm Thần chân chính, là lấy bản thân mình làm linh, thiên địa làm kiếm, đem cả vũ trụ mà tế luyện!
...
Lăng Vân tuy rằng đã chạm tới thềm cửa của cảnh giới Kiếm Thần, đồng thời lĩnh ngộ được diệu dụng của Kiếm Thần nhất đạo, nhưng kiếm hồn còn chưa có đại thành, không thể chân chính tiến nhập cảnh giới Kiếm Thần. Đủ các chủng thần thông của Kiếm Thần nhất đạo tạm thời không đề cập tới.
Do đối với Kiếm Thần nhất đạo có lĩnh ngộ mới, khiến cho hắn có thể cảm ứng được linh tính của kiếm, tinh thần ba động của kiếm sinh ra cộng hưởng với tinh thần ba động của bản thân, hắn nhất thời đạt được khống chế đối với những Kiếm Linh hình thành bên trong thanh kiếm, do đó tạo thành một màn trước mắt.
Sát khí của nghìn thanh kiếm tề tụ, hơn nữa những thanh binh khí này đa số là Truyền kỳ cấp, Sử thi cấp, mà những đại kiếm sư kia thì chỉ có hai bàn tay trần, đành phải vận khởi đấu khí, đấu khí khải giáp để ngăn chặn, nhất thời đều vị vây ở thế hạ phong, vô số kiếm khí cuồn cuộn không dứt xông tới các đại kiếm sư, đấu khí khải giáp đều bị phá toái, sau đó tùy cho các thanh bảo kiếm quán xuyên, thân tử đương tràng, cho dù là đạt đến thánh kiếm sư cảnh giới như Vương Phó, giờ phút này cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ chính bản thân mình, đối với những kẻ phụ cận thì cũng là hữu tâm vô lực.
Không hề động dụng thần phạt, chỉ vẻn vẹn dựa vào một người, mà có có đem bọn họ áp chế nặng nề!
Nhìn các đại kiếm sư tương lai sẽ trở thành trụ cột của đế quốc thân vẫn, Vương Phó trong lòng rất đỗi lo lắng, nhìn Lăng Vân yên lặng đứng ở một bên, hắn nhất thời cảm giác được mình chính là then chốt để giải quyết hiện trạng trước mắt, bất chấp việc cứu trợ mọi người bên cạnh, hắn hét lớn một tiếng: "Tự bảo hộ bản thân!" Bên ngoài cơ thể trước tiên hiện ra một tầng đấu khí khải giáp thực chất hóa, sau đó xuất ra một quyền, đem ba thanh bảo kiếm Truyền kỳ cấp đang đánh tới chấn thành mảnh vụn, cả người hung hãn sát ra, hướng Lăng Vân đánh tới.
Bất quá hắn còn chưa kịp tới gần, dưới sự điều động của thánh kiếm, từ trong Kiếm chi Long quyển trong nháy mắt bay ra trên trăm thanh bảo kiếm, hướng một mình Vương Phó mà lao tới.
Vương Phó dựa vào sự chắc chắn của đấu khí khải giáp, chính diện đối kháng với trùng kích của một số thanh bảo kiếm Truyền kỳ cấp, tay chân cũng được sử dụng đồng thời, cường hoành đấu khí phóng ra, đem những thanh binh khí Sử thi cấp đánh bay, cấp tốc rút ngắn cự ly với Lăng Vân.
Chẳng qua là, những thanh bảo kiếm này được Lăng Vân khống chế tuy rằng không thể đưa hắn ngăn lại, nhưng cũng thoáng làm ngưng trệ thế công của hắn một phen!
Ngay khi hắn cách Lăng Vân không tới ba mươi thước, chỉ cần có thể thêm chút nữa là có thể hạ thủ, thì thanh Thông linh Thánh kiếm của hắn lại nhanh như thiểm điện gào thét phóng tới, mang theo âm thanh phá không sắc bén, bắn tới trước người. Sự sắc bén khủng bố của Thánh khí, cùng với kiếm thế thuần túy phát ra từ thánh khí trong tay Lăng Vân, hình thành hai tầng đả kích, trùng trùng điệp điệp phủ xuống trên người Vương Phó.
Dựa vào lực lượng thánh kiếm sư, Vương Phó trước tiên đem cổ kiếm thế thuần túy chấn tán, bất quá đó cũng là lúc hắn đối mặt với thánh khí của bản thân mình, hắn đúng là phản ứng không kịp, đành trừng mắt nhìn lực lượng của thánh kiếm trùng kích trên đấu khí khải giáp, đem khải giáp triệt để chấn liệt.
Nhờ vào đấu khí khải giáp ngăn trở, hắn vốn là có cơ hội lập tức rút lui, tạm lánh đi mũi nhọn. Thế nhưng chỉ vừa thối lui một bước, hơn mười thanh binh khí Sử thi cấp lần nữa tiếp cận, lần tới nếu muốn tiếp cận Lăng Vân như lần này, thì chắc chắn là sẽ khó khăn hơn vạn phần.
Ý niệm vừa hiện, trong mắt Vương Phó hiện lên vẻ tàn nhẫn, run sợ đưa tay đem thánh kiếm phóng tới kia bắt được, không thèm chú ý thánh kiếm giãy dụa đối với hữu thủ tạo thành thương tổn kịch liệt, bỗng nhiên đánh về phía Lăng Vân, trên tay ngưng tụ ra một đạo đấu khí mạnh mẽ mang theo phong áp mãnh liệt, khiến cho ngay cả lớp da trên người hắn cũng nứt nẻ ra! Giống như một con dã thú bị vây trong tử cảnh giãy dụa rít gào, gây cho con người một loại áp bách hít thở không thông.
Đối với một kích uẩn hàm đấu khí cường liệt này, Lăng Vân phảng phất như không có cảm giác về uy lực của nó, tay phải nắm chặt thánh kiếm, lấy một tốc độ nhanh bất khả tư nghị đối với hư không họa xuất ra một đạo quỹ tích hoàn mỹ!
Hư không!
Trong lúc quỹ tích của thanh kiếm này nhắm vào hư không, Vương Phó vẫn còn cách xa nửa thước.
"Trảm hướng hư không?" (không phải chém gió như mấy lão lắm chuyện của 4vn đâu nhá - DG)
Vương Phó còn không kịp ngẫm nghĩ xem Lăng Vân trảm xuất ra một kiếm này đến tột cùng là vì dụng ý gì, thì đã cảm ứng được một đạo năng lượng với tốc độ ánh sáng trong nháy mắt xâm nhập linh thức của hắn!
"Hưu!"
Một đạo cực quang, trong nháy mắt xuyên qua thế công hung dũng của Vương Phó.
Tại thời khắc mấu chốt, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn trăm năm của thánh kiếm sư Vương Phó toàn bộ bạo phát, hắn thi triển ra một loại biến huyễn góc độ của thân hình kì diệu, nhằm bảo vệ chỗ yếu hại trong gan tấc.
"Cực quang!? Đây là một kiện thánh giai đạo cụ!"
Bất quá, hắn còn không kịp vui mừng cho vận khí của mình khi thoát chết từ trong một kích của thánh giai đạo cụ kia, thì tức khắc hiểu ra được, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà Lăng Vân lại trảm một kiếm hướng hư không.
Cực quang đang trùng kích tới nguyên bản tốc độ đã rất nhanh rồi, đột nhiên lại bộc phát tốc độ thêm lần nữa thành gấp bội!
Chính vì sự gấp bội này, nguyên bản một kiếm kia sắp sửa trảm xuống hư không lại nhắm trúng mục tiêu vô cùng chuẩn xác, cả thân hình của Vương Phó đều bị lực lượng trùng kích của cực quang bao phủ trong quỹ tích của một kiếm này!
"Xuy!"
Thánh kiếm trong tay của Lăng Vân dễ dàng vạch một đường trên cơ thể của Vương Phó đã bị thánh kiếm chấn liệt đấu khí khải giáp, trực tiếp ngay tại chỗ ngực của hắn trảm thành hai đoạn... Từng phiến tiên huyết lớn nương theo vết thương chỗ bị cắt thành hai đoạn tán lạc trong trường không...
...
Đây tuyệt đối không phải là sự phối hợp hoàn mỹ vô khuyết, mà là sự tính toán tinh chuẩn đến cực hạn...
Hoặc, thẳng thắn mà nói, là dự tri!
Dự tri!
Đồng tử của Vương Phó dần dần co lại! (die - DG)
Lực lượng dự tri là không cùng một cấp bậc với những kiếm kỹ khác, thông qua tu luyện là có thể đạt được. Trong lý giải của mọi người, lực lượng dự tri nói là một loại năng lực còn không bằng nói một loại thiên phú. Thế giới này theo như bọn họ biết được, chân chính nắm giữ lực lượng dự tri chỉ có một!
Lăng Vân!
...
Lăng Vân tay cầm thánh khí hướng về phía Lâm Tuyết giữa hư không gật đầu, đem kiếm thế của thánh kiếm toàn diện phóng thích, đồng thời toàn lực khống chế Thiên kiếm kiếm trận, đối với những đại kiếm sư còn sót lại tiến hành giảo sát.
Lâm Tuyết có phần ngạc nhiên mà nhìn Vương Phó bỗng nhiên bị trảm thành hai đoạn, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng kịp.
Đây chính là thánh kiếm sư, cho dù là có thánh khí đi nữa, nàng cũng không cho rằng bản thân mình có năng lực mà trảm sát thánh kiếm sư. Có thể đem hắn bức lui là thập phần không tệ rồi. Dù sao, thánh khí phóng xuất ra cực quang, thì cũng cần có thời gian ngưng tụ, nó cũng đủ cho vị thánh kiếm sư kia phóng xuất ra kiếm thế đem bản thân mình vững vàng áp chế rồi.
Xảo hợp sao?
Tuyệt đối không phải là xảo hợp!
Trong lúc nhất thời, mục quang Lâm Tuyết nhìn về phía Lăng Vân lập tức trở nên bất đồng.
Bất quá trước mắt còn có nhiều như vậy đại kiếm sư ở nơi này, nàng lập tức hướng Lâm Thủy Lam gật đầu, hai người đồng thời liên thủ toàn lực phóng ra Nguyên khí phong bạo một lần! Lúc này đây Nguyên khí phong bạo không chỉ là ảnh hưởng đến việc phi hành trên thiên không của mọi người, mà khả năng vận khởi đấu khí để ngăn chặn bảo kiếm, cũng bị suy yếu đi, trong lúc nhất thời trận doanh của hơn mười vị đại kiếm sư trong hư không bị đại loạn.
Trong sát na sự hỗn loạn xuất hiện giữa mọi người, tốc độ rơi xuống, cùng với đủ các loại phản ứng tại giữa hư không, toàn bộ hiện lên bên trong não hải của Lăng Vân. Quỹ tích trùng kích của hơn một ngìn thanh bảo kiếm Truyền kỳ cấp, Sử thi cấp lập tức được thiết lập, trong nháy mắt mệnh lệnh được phát ra.
"Bành, bành!"
Từng phiến, từng phiến lớn huyết vụ tại giữa hư không cuồn cuộn phiêu phù.
Trong nháy mắt nguyên khí ở nơi này lập tức trở nên bạo loạn, ngoại trừ hơn mười vị ngũ giai đại kiếm sư cùng với vài vị lục giai đại kiếm sư ra, trên người của toàn bộ đại kiếm sư tóe ra một cổ huyết vụ nồng hậu, chí ít cũng phải trên mười thanh bảo kiếm từ bốn phương tám hướng lao vào mỗi người, thừa dịp bọn họ lộ ra kẻ hở trong nháy mắt, lấy một góc độ bất khả tư nghị trùng phá đấu khí khải giáp của bọn họ, lực lượng mạnh mẽ của từng kiếm từng kiếm một đem cơ thể bọn họ xuyên thủng hết lỗ này tới lỗ khác, vĩnh viễn mang đi sinh mệnh của bọn họ. Sau cuộc đồ sát, từng phiến lớn đại kiếm sư gục ngã xuống, giống như một màn diễn ra tại Phong Diệp Tinh - Mộc Linh phái.
Hơn mười vị ngũ, lục giai đại kiếm sư còn sót lại mắt thấy mọi người toàn bộ trận vong, nhất thời trở nên điên cuồng, không hề cố kỵ mà bạo phát ra toàn bộ lực lượng lục giai cường giả của bản thân, điên cuồng hướng kẻ mang đến đại họa tâm phúc là Lăng Vân mà phóng đi, còn chưa tới gần, vài vị ngũ giai cường giả đã thiêu đốt đấu khí trong thể nội bản thân mình, cư nhiên là thà thông qua công kích tự bạo, cũng phải đem Lăng Vân oanh sát.
Nếu như là lúc trước, bọn họ thông qua công kích tự bạo, tuyệt đối có thể đối với Lăng Vân tạo thành thương tổn, nhưng mà hiện tại...
Những đại kiếm sư khác vừa chết, toàn bộ hơn một nghìn bảo kiếm đang rảnh rỗi, tại giữa hư không tập trung lại, hình thành Kiếm chi Cự long, Cự long gầm lên từng trận thanh âm phá không cuộn trào mãnh liệt, đem mười mấy cái thân ảnh còn lại toàn bộ thôn phệ!
"Oanh long long long!"
Thanh âm của tử vong đinh tai nhức óc, triệt để quanh quẩn trong hư không của phương viên hơn mười dặm.
--------------------------