Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Qua thời gian một nén nhang thì con trai của Hàn tướng gia mới đi ra nhìn lục thất và nói:
- Làm phiền tướng quân đợi lâu rồi, phụ thân vừa mới nôn ra, mời tướng quân vào ạ.
Lục Thất bình tĩnh gật đầu, cất bước vào phòng, vừa vào cửa mùi thuốc bắc kèm thoang thoảng mùi hương thảo đã xông vào mũi. Trong thư phòng bài bố nơi trong cùng là một chiếc giường cao cho một vị lão nhân gia nằm, đứng hầu bên cạnh giường là bốn tỳ nữ ăn vận váy vóc xinh đẹp.
Lục Thất được lão nhân gia mời, đi tới trước giường, hắn làm lễ bái nói:
- Hạ quan tới bái kiến Hữu tướng đại nhân.
- Dẫn chỗ cho Lục tướng quân ngồi.
Trên giường, Hữu tướng nhẹ giọng phân phó. Rồi có nữ nhân đưa ghế đến cho Lục Thất. Lục Thất sau khi ngồi xuống, ánh mắt hướng về phía giường Hữu tướng. Hữu tướng có dáng vẻ một ông lão khuôn mặt gầy yếu, hốc mắt sâu hút, rõ ràng gần đất xa trời, nhưng mà đôi mắt thì rất thanh minh cũng quay nhìn Lục Thất.
- Lão già vẫn luôn muốn gặp ngươi một chút, hôm nay, vậy là đạt được ước muốn rồi.
Hữu tướng hạ giọng nói.
- Hại quan chỉ là một kẻ võ phu, có thể được tướng quân muốn gặp thật là vinh hạnh.
Lục Thất nhã nhặn đáp lại, biểu hiện rất bình tĩnh giống như đang đối mặt với một người bình thường.
Khóe miệng Hàn tướng thản nhiên nụ cười, hạ giọng nói:
- Phong thái Lục tướng quân quả giống như Tiết Độ Sứ.
Lục Thất khẽ gật đầu, hòa nhã đáp lại:
- Hạ quan đã từng là Thống soái đội quân chinh chiến lớn, tự thấy trước đây có gì không đúng, mạo phạm xin đại nhân khoan dung.
Hữu tướng gật đầu, nhẹ giọng nói :
- Người đứng cao rồi sẽ có thay đổi, lão già làm quan mấy chục năm lên lên xuống xuống trải qua rất nhiều, bây giờ nghĩ lại thoáng như Hoàng Lương mộng.
- Linh nghiệm của đại nhân thật đích xác, rồi sẽ lưu danh sử sách.
Lục Thất bình thản nói.
- Ồ, ha ha, không lưu tiếng xấu thì tốt rồi.
Hữu tướng mỉn cười đáp
- Đại nhân dốc sức phục vụ cho tam triều nhà Đường là công lao rất cao, nhất định sẽ được lưu danh sử sách.
Lục thất hơi nịnh nói.
Ngược lại, Hữu tướng nghe xong vẻ mặt lại ảm đạm rồi hạ giọng nói:
- Công lao tam triều ư, hiện giờ nhà Đường đang từ từ suy thoái, lão già rồi cũng là quá khứ.
- Tự trách của Đại nhân, hạ quan không thể chấp nhận, nếu là quốc chủ bệ hạ có thể nghe được đại nhân góp lời, nhà Đường gì nào đến nỗi này.
Lục Thất bình thản phản bác.
Hữu tướng nhìn Lục Thất mấy giậy rồi chợt mỉm cười nói:
- Nghe nói Lục Tướng quân ở Hấp Châu có năm vạn binh lực.
Lục Thất ngẩn người, gật đầu nói:
- Vâng, đúng vậy, năm vạn quân đó đều là quân tinh nhuệ.
- Cho dù là quân tinh nhụê, nếu Lục Tướng quân có lòng, cũng có thể phân chia đội quân thuộc về nhà Đường chứ. - Hữu tướng nhìn Lục Thất hạ giọng nói.
- Đại nhân nói đơn giản rồi, đến Lâm Nhân Triệu đại nhân cũng không có năng lực phân chia quân tinh nhuệ yên ổn. Quân tinh nhuệ là một đoàn quân lực, một khi bị chia rẽ, sẽ rất dễ phát sinh binh biến. Đại nhân cho rằng có thể phân chia, làm cho hạ quan không hiểu, hạ quan vẫn cho rằng triều đình thấu hiểu quân sự đấy, kể cả là đại nhân.
Lục Thất bình thản phản bác, lời nói ngữ nghĩa cũng không khách khí hàm châm chọc.
Hữu tướng nhíu mày một chút, hạ giọng nói:
- Lão hủ chưa thật sự chân chính thống lĩnh quân đội.
Lục Thất ngẩn ra, cười cười im lặng, không ngờ Hữu tướng lại nói:
- Tuy nhiên lão hủ hiểu được, nếu là điều quân của một doanh thì có thể phân chia được.
Lục Thất hơi nhíu hạ lông mày, không ngờ hữu tướng muốn cho hắn phân chia quân lực Hấp Châu, quả nhiên là gặp lão không có chuyện gì tốt.
Hắn nhìn hữu tướng, bình thản nói:
- Đại nhân, hạ quan nghe một vị danh tướng nói, trong mắt triều đình quân sự chính là toàn cục chỉ có hai quân đen trắng ẩu đả, xem quân lực như là từng quân cờ, muốn an bài như thế nào liền an bài như thế ấy, cũng không suy xét đến cái gì là quân tâm và chiến lực, cho nên quân đội chiến lực Đường quốc không bằng Việt quốc, lại càng không bằng Chu quốc. Nguyên nhân là cái gì, chính là quân tâm giống như vụn cát, khiến cho quân Đường đa số là đám ô hợp.
Ánh mắt Hữu tướng lạnh lùng, hạ giọng nói:
- Ngươi như vậy là ủng binh tự trọng sao.
- Hạ quan nào dám ủng binh tự trọng, hạ quan là không muốn Đường quốc bị một đám hạng người Triệu Quát lấy đi, năm vạn quân của hạ quan chính là đại quân thiện chiến dũng mãnh, có thể bảo vệ phía tây cửa chính Đường quốc, nếu quân Hấp Châu giao cho quân Triệu Quát ở kinh thành, thì Đường quốc nguy rồi.
Lục Thất không khách khí thản nhiên đáp lại.
Hữu tướng lạnh lùng nhìn Lục Thất không nói gì, Lục Thất cũng lạnh lùng nhìn lại và nói:
- Đại nhân, hạ quan nói đều thật, nếu quốc chủ bệ hạ không nghi kỵ Lâm Nhân Triệu đại nhân, khiến cho Lâm đại nhân ở Tây Bộ không có danh tiếng, không có quyền nắm binh, chiến sự Tây Bộ đã sớm có kết quả đại thắng, bây giờ nếu hạ quan nói đến bài bố của triều đình thì Đường quốc thật sự hết thuốc chữa.
- Ngươi ủng binh tự trong, dĩ nhiên là nghịch thần.
Hữu tướng buồn bực trách mắng, chỉ có điều thanh âm không lớn, sắc mặt rõ ràng thấy tái nhợt.
- Nếu hạ quan là nghịch thần, thì đã sớm cho đại quân đánh tới kinh thành, chỉ dựa vào đám lão gia binh tại kinh thành kia căn bản cũng không thể chống đỡ. Dù là Đông Ngô quân có thể coi là dũng mãnh. Chỉ có điều đáng tiếc, cũng là triều đình bất công làm cho quân tâm mê muội. Hơn nữa tướng soái trong Đông Ngô quân phần đa là liên quan tới Vũ Văn thị và Vinh thị. Nếu Giang Ninh có lâm nguy Đông Ngô quân cũng chỉ biết ngồi xem.
Lục Thất lạnh lùng nói.
Hữu tướng thở dốc một hơi, hạ giọng nói:
- Ngươi đúng là dám làm.
- Hạ quan nói đều là sự thật, lời thật khó nghe, đại nhân có lẽ là không thích. - Lục Thất lạnh nhạt nói.
- Lời hay, vậy đại quân của ngươi đánh tới thử xem, xem xem kết quả như thế nào?
Hữu tướng lạnh lùng nhìn Lục Thất, thấp giọng khiêu khích nói.
Lục Thất nhìn hữu tướng, chợt cười cười, nói:
- Hạ quan vốn cũng không muốn làm phản, chỉ là bởi vì việc ở Thường Châu, dĩ nhiên làm quốc chủ bệ hạ thất vọng, cho nên, hạ quan nhất định phải nắm giữ năm vạn quân lực, bởi vì đó là hy vọng sống còn của bộ tộc hạ quan.
- Ngươi vẫn nên thừa nhận là ủng binh tự trong đi.
Hữu tướng lạnh nhạt nói.
Lục Thất lắc đầu, bình thản nói:
- Đại nhân chắc hẳn sẽ hiểu quốc chủ bệ hạ hơn hạ quan, hạ quan ở Tây Bộ cùng với Lâm đại nhân làm loạn, đã là tội tru di tam tộc. Lâm đại nhân có danh vọng chống đỡ, tạm thời sẽ không bị giết, còn hạ quan, bệ hạ là sẽ không tha, hạ quan nếu muốn sống sót ắt phải ủng binh tự trọng.
Hữu tướng buông mi mắt xuống im lặng, Lục Thất lại lạnh nhạt nói:
- Đại nhân đoán rằng hạ quan không dám tấn công Giang Ninh, suy nghĩ của đại nhân thật là sai lầm. Có lẽ Hứa đại nhân là đang dựa vào Vương Văn Hòa đại nhân của Đông Ngô quân, có thể xuất quân đối phó hạ quan, nhưng trên thực tế, ảnh hưởng của Vương Văn Hòa đại nhân tới Đông Ngô quân đã không lớn như lúc trước. Bởi vì Vương Văn Hòa đại nhân từng từ bỏ Hưng Hóa quân, khiến cho Hưng Hóa quân quân sụp đổ. Cho nên nếu như hạ quan đánh Giang Ninh, Vương Văn Hòa đại nhân ra quân lệnh chưa hẳn là hữu dụng đấy.
Hữu tướng mở to mắt ra nhìn chằm chằm Lục Thất, lạnh nhạt nói:
- Không ngờ ngươi cũng đã tìm hiểu Đông Ngô quân.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Đại nhân hiểu lầm hạ quan rồi, ta không hề có chủ ý thâu tóm Đông Ngô quân. Đó là một sự thật, trên thực tế, Đông Ngô quân trú đóng quân ở huyện Cú Dung là vì trước kia huyện Cú Dung có chiến sự, có sự kính trọng đối với hạ quan, đồng thời cũng biết, tướng sĩ Đông Ngô quân hiện giờ đối với vị Vương Văn Hòa đại nhân giống như vật bài trí, dĩ nhiên không tôn trọng như vậy.
Hữu tướng lạnh nhạt nói:
- Ngươi đang khiêu khích sao.
Lục Thất mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Khiêu khích, còn cần hạ quan châm ngòi ư, triều đình luôn luôn tự cho là có mưu kế, dĩ nhiên bỏ qua quân tâm của các tướng sĩ. Kỳ thật đại nhân hết lòng tiến cử Vương Văn Hòa đại nhân, vậy là thất sách lớn. Vương Văn Hòa đại nhân không ra, sẽ vẫn duy trì sùng kính uy vọng của Hưng Hóa quân, hiện giờ Vương Văn Hòa đại nhân đã trở thành một vật bài trí trong quân, dĩ nhiên là uy vọng tổn hao nhiều. Triều đình tín nhiệm Vương Văn Hòa đại nhân tuyệt đối, càng làm cho các tướng sĩ ly tâm.
Hữu tướng lạnh lẽo nhìn Lục Thất, im lặng không nói, Lục Thất lại bình thản nói:
- Đại nhân mời hạ quan tới đây, chính là muốn hạ quan từ bỏ binh quyền sao?
- Thân là thần, ngươi không nên có lòng bất phục. - Hữu tướng lạnh nhạt nói.
- Thân là quân, cũng không nên một mặt nghi kỵ võ thần. Chẳng lẽ các tướng sĩ ra sức vì nước, ở trong mắt đại nhân, chỉ là một mảnh đao có thể cắt cỏ cây sao? Đương thời hai vị chủ soái Trấn Hải quân có tội không? Vương Văn Hòa đại nhân có tội không? Lòng trung thành của Lâm Nhân Triệu đại nhân được tán thành không? Nhưng tại hạ quả quyết Lâm đại nhân không ở được bao lâu, liền điều Lâm đại nhân rời khỏi Trì Châu, quốc chủ bệ hạ làm vậy chính là vì giết đại nhân. Chỉ có điều đáng tiếc Lâm đại nhân không nghe khuyến cáo của tại hạ, nhất định không chịu tự xin lui, quả thực là tự tìm đường chết.
Lục Thất vừa oán giận vừa phản bác.
Hữu tướng nhíu mày mí mắt hạ xuống, lại nghe Lục Thất nói:
- Nhất tướng bất tài mệt ngàn quân, tướng gia dù có là Gia Cát tái sinh, cũng là hữu tâm vô lực. Đương kim quốc chủ bệ hạ, nhìn thì nguyện ý tiếp nhận lời nhân quân, kì thực vô cùng bảo thủ, chỉ cần là nghĩ được nước cờ thì nhất định sẽ đi. Trong mắt bệ hạ chỉ là đang dùng bàn cờ trị quốc.