Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Giờ đây bệ hạ có thể để ta có quyền tự chủ trong phủ đã là ban ân rất lớn rồi.
Sau khi nghe xong những lời trêu đùa, Tiểu Phức lại dịu dàng nói sự thật, nàng ta rõ ràng có được tâm trạng thoải mái.
- Ban ân? Nếu như không phải là Công chúa đã có chuẩn bị thì bệ hạ sẽ không nhượng bộ đâu. Nếu như bệ hạ bức ép bác bỏ sắp xếp đó với Công chúa thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của bệ hạ.
Thanh Văn nhỏ giọng bác bỏ.
Tiểu Phức cười yếu ớt lắc đầu, dịu dàng nói:
- Biết đủ thôi! Trước đây, khi chưa trở thành Công chúa thì ta không có gì cả, tất cả chỉ là danh nghĩa Thạch Thiền Huyện Chủ nhưng ta không có quyền can thiệp.
Thanh Văn im lặng gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức nhỏ giọng nói:
- Ngày mai hãy để Ngọc Trúc đi một chuyến, gọi bốn tên truyền lệnh binh của Phò mã đến.
- Không có thông báo của Phò mã, bọn họ không hẳn đã dám đến!
Thanh Văn nhỏ giọng đáp lại.
- Bảo Ngọc Trúc nói là thị thiếp của Phò mã thì bọn họ chắc chắn sẽ đến thôi!
Tiểu Phức dịu dàng nói.
Thanh Văn gật đầu, lại nhỏ giọng nói:
- Năm mươi hai tên Dực Vệ, nhất thời thật khó chiêu mộ được.
- Thà ít mà tốt còn hơn! Bệ hạ chịu cho nhiều Dực Vệ như vậy, dụng ý là không muốn ta lại xảy ra chuyện nữa, chúng ta chỉ có thể lấy sự trung thành tin cậy để chiêu mộ.
Tiểu Phức ôn hòa nói.
- Chiêu mộ những tướng sĩ trung thành là rất khó mà quân nhu tương ứng cũng cần chi phí lớn. Nô tì cảm thấy, quân nhu của Dực Vệ trong phủ, trông cậy vào Binh bộ cấp cho vũ khí thì tám phần là không có.
Thanh Văn nhỏ giọng nói.
- Trước tiên hãy làm gấp mười bộ vũ khí, sau đó đặt mua những cái khác cũng được.
Tiểu Phức dịu dàng nói.
- Công chúa! Vũ khí rất đắt, nếu là mười bộ thì cũng phải mất hàng vạn lượng bạc. Khôi giáp của Dực Vệ cũng không thể sơ sài được, nếu dùng sơ sài thì chi bằng mặc quan phục.
Thanh Văn nhỏ giọng nói.
- Vậy thì mặc quan phục đi! Tài lực của chúng ta chính là dùng cho quân lương và quân y ngoài phủ, quân y chúng ta chỉ có thể trông cậy vào Tú trang mở rộng buôn bán mà làm thôi, hơn nữa nhất định phải làm tốt. Thấp nhất cũng không được giả hoặc kém hơn vệ quân trong hoàng cung, chúng ta không được để quân ngoài phủ sinh lòng oán giận.
Tiểu Phức dịu dàng nói.
Thanh Văn gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Ở huyện Thạch Đại, Phò mã có một thị thiếp tên là Tân Cầm Nhi, là người con gái rất giỏi việc buôn bán, sau này ta sẽ mời nàng ta đến đây giúp chúng ta quản lý chuyện nội phủ.
- Nếu đã là thiếp thị của Phò mã thì Công chúa nói một lời là có thể lệnh nàng ta đến được mà.
Thanh Văn nhỏ giọng nói.
- Không thể nói như vậy được! Sau này chúng ta nhất định phải tôn trọng thê thiếp của Phò mã ở huyện Thạch Đại. Nếu như chúng ta không tôn trọng thì chỉ làm cho Phò mã tức giận. Phò mã là người rất niệm tình thân, chàng đối với từng người phụ nữ của mình đều là sự tôn trọng yêu thương.
Tiểu Phức dịu dàng nói.
Thanh Văn gật đầu, tiếp đó ba cô gái lại bàn luận về kế hoạch chi tiêu cho quân y, chuyện gánh nặng trong Công Chúa phủ đã khiến các nàng rầu rĩ vì tài lực không đủ.
*****
Sáng sớm hôm sau, Lục Thất dẫn theo Tư Trúc, Tư Ngọc, Uyển Ngọc và Băng Nhi cùng về Tú trang. Hắn ta phải quay về để đợi mệnh lệnh, còn bốn cô gái quay về may quần áo, còn về may quần áo như nào thì Lục Thất không quan tâm hỏi nhiều. Nhưng trên gương mặt xinh đẹp của Tư Trúc lại hiện ra nụ cười kỳ quái, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn hắn.
Buổi sáng, bốn tên truyền lệnh binh vẫn luôn ở kinh thành với tâm trạng nghi ngờ kinh ngạc, họ đi theo Ngọc Trúc đến Công Chúa phủ. Mấy ngày này, bọn họ ở kinh thành, từ tâm trạng hưng phấn trở nên khổ não. Lục Thất chần chừ không đến đưa bọn họ quay về, còn bọn họ cũng biết huyện Thạch Đại đã xảy ra chuyện xấu gì? Bọn họ cũng không biết tình hình hiện giờ như thế nào rồi? Muốn quay về nhưng lại không dám, Vương Nhị phu nhân cũng không dám để bọn họ quay về bảo vệ.
Bốn tên truyền lệnh binh có thể đi theo Ngọc Trúc, một là không chịu nổi những ngày tháng khổ não, vừa nghe thấy tên của Lục Thiên Phong liền thấy động lòng, hai là vừa nhìn thấy Ngọc Trúc xinh đẹp, không đáng tin cũng cảm thấy đáng tin. Một đại mỹ nhân như này, không thể chạy đến lừa bọn họ được.
Vừa mới đến nơi thì bọn họ đã nhìn thấy một mỹ nhân mặc váy xanh gọi Ngọc Trúc lại, mỹ nhân đưa bọn họ đến bảo họ chờ một lát liền vội vàng đến trước cửa đại sảnh. Bốn tên truyền lệnh binh lo lắng nhìn nhau, đều cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.
Ngọc Trúc vào thư phòng đã thấy các nữ quan đến đông đủ cả rồi. Nàng cung kính thi lễ với Tiểu Phức, Tiểu Phức nhìn nàng, dịu dàng nói:
- Bốn lính truyền lệnh binh đến rồi sao?
- Đến rồi ạ! Bọn họ đang ở bên ngoài!
Ngọc Trúc dịu dàng trả lời.
Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Trước đó trong cung có truyền đến khẩu dụ, nói đến quân chế trong Công Chúa phủ. Nói chư quan trong phủ đều do ta làm chủ, cũng nói lệnh Công chúa và Lục sự cũng quy về nội phủ. Nhưng chi phí dùng của chư quan trong phủ cũng có thể tự cấp, thông báo là ta không cần đến quan nha lấy nữa.
Ngọc Trúc gật đầu, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:
- Hiện giờ có một chuyện, giải thích của mọi người đều khác nhau. Chính là chủ quan Dực Vệ trong phủ lại là phó điển quân thống lĩnh hạng ngũ phẩm và Công chúa úy phụ lĩnh hạng lục phẩm. Đến nay vẫn đang thương lượng, có phải là để Phò mã kiêm nhiệm thì sẽ tốt hơn không?
Ngọc Trúc ngẩn người ra, dịu dàng nói:
- Nếu là quan ngũ phẩm thì vẫn cao hơn chức Đô úy Phò mã một bậc!
Tiểu Phức gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ta cũng không ngờ đến, bệ hạ có thể cho chức quan lớn như vậy, dường như là để cho Phò mã kiêm nhiệm. Nếu như không để Phò mã kiêm nhiệm, vậy thì sau này có thể xảy ra những hậu quả khôn lường không?
Ngọc Trúc gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Thanh Văn, dịu dàng nói:
- Công chúa điện hạ! Thanh Văn nghĩ thế nào?
- Ý của Thanh Văn là không nên để Phò mã kiêm nhiệm, có khả năng ảnh hưởng đến quan đồ sau này của Phò mã. Còn Kim Trúc cảm thấy nên để Phò mã kiêm nhiệm, dù sao Phò mã cũng là nam chủ trong Công Chúa phủ, sau này không được bằng khi ở quân chức thì sẽ cảm thấy xấu hổ, Vân Nga cũng nghĩ như vậy.
Tiểu Phức dịu dàng nói.
Ngọc Trúc gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô tì cảm thấy, Phò mã không nên kiêm nhiệm quân chức nội phủ của Công Chúa phủ, có hư chức Đô úy Phò mã là được rồi. Chúng ta không thể để tương lai của Phò mã rơi vào tình cảnh bị kìm hãm, chức quan của Người nên để Đường Hoàng ban cho, không nên để Công chúa ban cho.
Tiểu Phức gật gật đầu, quay đầu dịu dàng nói:
- Vân Nga! Ta hiểu tâm tư của các em! Các em muốn để Phò mã có quan đồ bình an, nhưng chàng sẽ không thích bị gò bó. Một khi Phò mã kiêm nhiệm quân chức trong phủ, lâu ngày không đạt được tín nhiệm thăng quan thì chàng sẽ trách chúng ta lắm chuyện. Như vậy sẽ dẫn đến việc Công Chúa phủ sẽ không có ngày yên ổn, không khí cũng nặng nề hơn.
Đám thị nữ gật đầu, Tiểu Phức cười nhẹ nói:
- Chức quan phó điển quân ngũ phẩm đó, ta sẽ ban cho phụ thân của Đỗ Lan Nhi đảm nhiệm. Đỗ Lan Nhi sắp gả cho huynh trưởng của Phò mã để làm chính thiếp, sau này tính ra, Đỗ lão đại nhân cũng là trưởng bối của chúng ta. Chức quan của trưởng bối cao hơn của Phò mã thì sẽ không có gì là không hợp lẽ thường nữa.
Đỗ Lan Nhi cũng ở trong thư phòng, nghe thấy liền vội vàng lên trước quỳ xuống, cung kính nói:
- Nô tì thay mặt gia phụ tạ ơn Công chúa điện hạ.
- Đứng lên đi! Em hãy đến nhà trước thông báo cho Đỗ đại nhân và mọi người. Nói cho họ biết, hiện giờ Công Chúa phủ đang thiếu bạc, chỉ có thể làm quan phục cho bọn họ, vũ khí thì sau này sẽ bổ sung thêm.
Tiểu Phức dịu dàng dặn dò.
- Nô tì hiểu, nô tì xin cáo lui!
Đỗ Lan Nhi vui mừng cung kính nói, phụ thân và huynh trưởng có thể được làm quan, vậy thì đến kinh thành cũng chỉ là chuyện trong nay mai thôi. Nàng đứng dậy đi báo tin vui cho phụ thân.
- Ngọc Trúc! Em đến Tú trang một chuyến. Nói cho Phò mã, ngày mai phải đến hoàng cung diện kiến vua để Phò mã chuẩn bị trước tâm lý.
Tiểu Phức dịu dàng căn dặn.
- Công chúa điện hạ! Là Đường Hoàng bệ hạ muốn triệu kiến Phò mã sao?
Ngọc Trúc giật mình hỏi lại.
- Nghe đại nhân đến truyền khẩu dụ nói, ngày mai người mà bệ hạ muốn gặp là quan tướng diệt thổ phỉ.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời, Ngọc Trúc nghe xong liền gật đầu.
Lúc xế chiều, Lục Thất ngồi xe đến cửa ngoài Công Chúa phủ. Lúc xuống xe thì nhìn thấy cửa lầu ngoài xưa nay vốn không có người, giờ đây lại có bốn người đàn ông mặc quần áo cũ kỹ đứng đó, Lục Thất liền tươi cười bước lại.
- Đại nhân!
Bốn tên truyền lệnh binh dường như cùng lúc vui mừng hô lên. Nhìn thấy Lục Thất, trong lòng bọn họ mới cảm thấy có chỗ dựa, bọn họ đến đây, sau khi được căn dặn một hồi thì liền trở thành người gác cửa phủ.
Lục Thất ngây người ra, căn bản không biết mình đã đến nhà rồi, cũng khó trách hắn không nhận ra. Suy nghĩ của hắn bị chính nhận thức của hắn hạn chế, luôn nghĩ đây là nhà của Tiêu phủ Thiếu phu nhân. Hắn có một niềm tin mù quáng với Tiểu Phức, trong sự tín nhiệm có quá ít sự nhạy cảm hoài nghi.
- Đại nhân! Chúng thuộc hạ có thể nhìn thấy đại nhân rồi.
Truyền lệnh binh Trịnh Tân kích động nói.
Lục Thất nghe xong lại có chút hổ thẹn, hắn mỉm cười gật đầu, nói:
- Gần đây ta có quá nhiều việc phải giải quyết nên không có thời gian đi thăm các huynh đệ.
- Đại nhân! Không phải là thuộc hạ có ý trách đại nhân, chỉ là đã lâu không gặp đại nhân, chúng thuộc hạ rất mong nhớ!
Trịnh Tân vội giải thích.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vẫn làm các huynh đệ vất vả rồi, canh gác ở đây thêm mấy ngày nữa!
Đám lính truyền binh gật đầu, Hồ Ngạn thận trọng hỏi:
- Đại nhân! Ngài đã là Phò mã rồi sao?
Lục Thất ngẩn người ra, gật đầu cười nhẹ nói:
- Là Phò mã! Các ngươi biết rồi sao?
- Chúng thuộc hạ biết rồi!
Bốn tên truyền lệnh binh đồng loạt gật đầu đáp nhưng lại làm cho Lục Thất sửng sốt. Hắn lập tức cười, nói:
- Trước tiên các ngươi cứ ở đây, sau này ta sẽ nghĩ cách bố trí cho các ngươi.
- Vâng! Tạ ơn đại nhân cất nhắc!
Hồ Ngạn cung kính đáp lại, ba người khác cũng gật đầu.
Lục Thất lại cảm thấy kỳ quặc, hắn cũng không nghĩ nhiều, gật đầu rồi bước vào trong phủ. Hắn phải hỏi kỹ một chút, chuyện gặp vua ngày mai, có phải là Hình đại nhân đến truyền khẩu dụ không, có lẽ là Ngọc Văn có thể biết được gì đó.
- Tốt lắm! Các ngươi không nhiều lời!
Ngọc Trúc ở phía sau Lục Thất đi lại, dịu dàng nói.
Bốn tên truyền lệnh binh thi lễ quân đội, đợi đám người Ngọc Trúc vào phủ mới nhìn nhau với vẻ mặt ngạc nhiên. Bọn họ cảm thấy kinh ngạc, đại nhân thân làm Phò mã mà thật sự không biết đây là Công Chúa phủ sao?