Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng tiền đề quan trọng khi muốn xuất binh chiếm Thường Châu, là tình hình Tấn quốc phải ổn định, bằng không sẽ rơi vào tình thế khổ chiến, kết quả là mất nhiều hơn được.
Về việc dâng thư thỉnh cầu “Mở phủ quân chính”, nhất định phải nắm lấy thời cơ, hiện giờ các quan trong triều, cầm đầu là Ti nông tự khanh (1) Phan Hữu, đã nhiều lần dâng thư cho Lý quốc chủ, phê phán “quan áp ngân khế” (2) là mối họa đối với đất nước, khuyên Lý quốc chủ hủy bỏ càng sớm càng tốt, giao Thường Châu về triều đình quản lý, thực hiện phủ quân điền chế (3).
Tiêu Tri Lễ mỉa mai Phan Hữu là một con mọt sách hồ đồ, căn bản không biết nguyên do hiện trạng thối nát của Đường quốc, chỉ một lòng trông mong vào Lý quốc chủ, có thể thay đổi chế độ ruộng đất để khiến quốc gia hùng mạnh, Lý quốc chủ là một ông vua có bản tính cầu an, không dám quyết đoán tuyên chiến với những đại địa chủ.
Tiêu Tri Lễ nói, thời cơ là lúc Phan Hữu lại dâng thư, lúc đó Tiểu Phức cũng sẽ dâng thư cho Lý quốc chủ và Chính Sự đường (4), thỉnh cầu phong tước, nhất định phải nắm chắc lời chỉ trích “mối họa quốc gia” của Phan Hữu, tìm một kẻ gánh tội thay cho cuộc binh biến Thường Châu về sau.
Tiểu Phức vui vẻ nghe theo chỉ bảo của Tiêu Tri Lễ, im lặng chờ đợi thời cơ, nàng cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi sự việc ở Thường Châu. Việc một nửa số lương thực thu hoạch được ở Thường Châu, được âm thầm chở tới Tô Châu, nàng đã biết, hôm nay kho lương thực đã hao tổn rất nhiều, hai vạn Trung phủ dũng cũng không chiếm ưu thế só với quân Tô Châu, bởi vậy tạm thời bỏ đi là sáng suốt, trên thực tế, tướng sĩ Ninh Quốc quân chiếm hầu hết quân điền của Thường Châu.
Dưới sự chỉ huy của Quý Ngũ thúc, tám trăm Nam Ưng vệ hộ vệ Vân Khê quận chúa lên đường rời khỏi Giang Ninh. Tiểu Phức không đi tiễn, trước đó nàng đến gặp Vân Khê quận chúa, chúc mừng theo lễ tiết, nàng không nói sự thật cho Vân Khê quận chúa biết, chỉ an ủi nàng Quận chúa bé nhỏ đang sợ hãi rơi lệ vài câu.
Người đưa tiễn Vân Khê quận chúa xuất giá rất ít, chỉ có hơn mười phụ nữ là người thân thuộc của gia tộc, Vân Khê quận chúa xuất thân từ phủ Quận công, là hậu duệ của huynh đệ của Thái tổ, hiện nay đã sa sút, trở thành hạng quý tộc có địa vị thấp kém trong giới quyền quý Giang Ninh, hôm nay đột nhiên được tứ phong hòa thân, khiến phủ Quận công trở nên nổi tiếng, nhưng số quan viên theo đóm ăn tàn vẫn rất ít.
Lục Thất đang ở Nhiêu Châu, nhận được mật thư do kỵ mã đưa tới, mật thư có hai phong, một là của Tiểu Phức, một là của Ngư Hoa Hiên, hắn xem thư của Ngư Hoa Hiên trước.
Lời lẽ kính cẩn, Ngư Hoa Hiên bẩm báo về tình hình đi sứ, cũng nói về ý nghĩa quan trọng của việc Lý quốc chủ tứ phong hòa thân, Lục Thất rất bất ngờ, nhưng hắn liền hiểu ý của Lý quốc chủ, hiểu lý do vì sao ông ta đột nhiên coi trọng Tấn quốc.
Thư của Tiểu Phức thì ngoài quan tâm ân cần thăm hỏi, còn giải thích ý nghĩa việc phong cho hậu cung, đề nghị Lâm Tiểu Điệp làm Quý Phi, Tân Vận Nhi làm Đông vương phi, còn Tây vương phi sẽ định sau. Nàng rất ngạc nhiên vì đã sai người tìm Lâm Tiểu Điệp, cũng đén tiêu cục dò hỏi, nhưng vẫn không tìm được Lâm Tiểu Điệp, người của tiêu cục nói, Lâm Tiểu Điệp rời khỏi Giang Ninh, đi đâu không rõ.
Tiểu Phức còn kể lại những kiến nghị của Tiêu Tri Lễ, nêu rõ Lục Thất có thể trở lại Tấn quốc, đó là nhờ công lao kiến nghị của Tiêu Tri Lễ, còn nói nhóm thứ hai những người tài năng am hiểu về kỹ thuật, quân khí và nông nghiệp, sẽ nhanh chóng đến Tô Châu, rồi đến Tấn quốc.
Sau cùng Tiểu Phức nói cho Lục Thất biết tin, Tiêu phi và Vinh phi đồng thời có thai, Vinh phi tên là Vinh Khánh Nhi, thuộc Vinh thị, được phong là Lệ phi, còn Tiêu phi được phong Quý phi.
Tuy nhiên nghe nói việc Vinh phi và Tiêu phi mang thai, Lý quốc chủ không vui, tỏ ra cáu kỉnh mấy ngày, cho rằng trong lúc đang có lắm chuyện phải lo, việc đó chỉ càng thêm rối.
Tuy nhiên chuyện hai hậu phi có mang, lại khiến Vinh thị hết sức vui mừng, mời rất nhiều đại thần tới uống rượu chúc mừng, những phụ nữ thân thuộc trong gia tộc cũng nhiều lần vào cung chúc mừng và ân cần thăm hỏi. Tiêu thị vốn lặng lẽ, nhưng sau khi Tiểu Phức bí mật cho họ biết chuyện, Tiêu thị cũng đột nhiên phấn khởi, tuy nhiên không tụ tập ăn mừng, chỉ có phụ nữ trong gia tộc vào cung chúc mừng, riêng Tiểu Phức không vội vã vào cung chúc mừng, bởi vì nàng sợ sau khi Lý quốc chủ biết, sẽ gây phiền phức.
Xem thư xong, Lục Thất cau mày, vậy là hắn đã thật sự gieo được giọt máu của mình, lên Tiêu phi và Vinh phi, khiến hắn hơi bất ngờ, Hình thái giám quả là gan bằng trời, tuy nhiên Lục Thất hiểu rõ, những phi tần cung nữ trong cung, không có cơ hội được gần gũi với Lý quốc chủ.
Lục Thất biết tin này trong lòng cũng hơi hổ thẹn, hắn “gieo giống” bừa bãi lại thành công, trong khi đối với Tân Vận Nhi và Tiểu Phức, dù hắn đã cố gắng, đến nay hai người vẫn chưa mang thai, xem ra hắn còn chưa cố gắng hết mình rồi.
Lục Thất bí mật báo cho bọn Tiểu Phức trở về, cũng chấp nhận kiến nghị của Tiêu Tri Lễ, mặt khác cũng gửi thư cho Tân Vận Nhi, nói hắn sẽ nhanh chóng trở về huyện Thạch Đại một chuyến.
Người đưa thư vừa đi, Lục Thất bắt đầu chuẩn bị trở về Tấn quốc, hắn đi gặp Vương Trọng Lương căn dặn một số việc. Không lâu sau, Tây bộ lưu truyền chuyện Quận chúa Đường quốc trở thành Hoàng phi Đại Tấn, Tấn quốc vừa mới được thành lập, đã nhận được sự tán thành của Lý quốc chủ, trở thành một quốc gia có thể sánh vai với Sở quốc.
Lục Thất dẫn theo hộ vệ âm thầm trở về huyện Thạch Đại, hắn cần tuyển mộ một số tướng sĩ ở đây, để tăng cường quân lực Tấn quốc, thành phần quân lực Tấn quốc quá phức tạp, ẩn dấu không ít người hai lòng, mà một khi hắn ở lại Tấn quốc lâu, lai lịch khó tránh khỏi bị tiết lộ và bị kẻ gian mật báo cho Đường quốc, do đó nguy hiểm cho người thân.
Các tướng sĩ tuyển mộ được ở huyện Thạch Đại, sẽ trở thành hộ vệ cho quân phủ Tấn vương, sẽ là lực lượng cách ly Lục Thất với ngoại quân, như vậy sẽ chỉ có một số ít tướng sĩ thân tín biết lai lịch thật sự của Lục Thất. Hắn đề phòng nhiều nhất đối với binh lính đầu hàng của Mân quốc và Thanh Nguyên quân, mà ngay cả binh lính Phủ Châu, hắn cũng không tín nhiệm nhiều, bởi vì trong số binh lính Phủ Châu, có binh lính đầu hàng của Chiêu Võ quân, đương nhiên cũng ẩn dấu những gián điệp do Chiêu Võ quân bố trí ở huyện Lâm Xuyên.
Sau khi tới huyện Thạch Đại, Lục Thất rất hài lòng đối với công việc của Đông huyện thừa và Lãnh Nhung, Lãnh Nhung lấy danh nghĩa tiễu phỉ, đã luân phiên chiêu mộ và huấn luyện năm nghìn binh lính, Lãnh Nhung nói, chủ yếu là những Kỳ lão ở các làng xã xung quanh hết sức ủng hộ, không chỉ tích cực cung cấp người, mà còn cung cấp cả lương thực và binh giáp.
Lục Thất sai Lãnh Nhung chọn ra ba nghìn binh lính dũng mãnh nhất, sau đó bí mật tới biên giới Nhiêu Châu đóng quân chờ sẵn, sau đó hắn đến đó tiếp quản. Lãnh Nhung tuân lệnh dẫn quân đi, Lục Thất lại nói cho Đông huyện thừa biện pháp ứng đối khi có điều tra về việc ba nghìn quân rời đi, đó là do họ nghe nói ở Nhiêu Châu, khi gia nhập quân đội, sẽ được ban thưởng công điền, bởi vậy cho nên có rất nhiều người tự mình chạy tới Nhiêu Châu. Đông huyện thừa nghe vậy, tâm trạng mới buông lỏng, quả thật y đang lo lắng không biết nên ứng đối như thế nào trước việc ba nghìn quân thất thoát, chiêu này của Lục Thất đúng là rất cao tay.
Lục Thất bí mật mai phục ở Vọng Giang Bảo, đoàn tụ với Tân Vận Nhi và thân nhân một ngày một đêm. Sau cuộc ân ái mặn nồng, Lục Thất muốn Tân Vận Nhi đi Tấn quốc, nhưng nàng không chịu, nói ở huyện Thạch Đại còn rất nhiều việc cần nàng lo liệu, chẳng hạn như thành lập thư viện Thạch Thành, việc kinh doanh cửa hàng.
Quan trọng nhất là, danh tiếng của Lục Thất ở huyện Thạch Đại cần một người vợ như nàng xã giao giữ gìn, Công chúa Tiểu Phức đã bất chấp nguy hiểm ở lại kinh thành vì Lục thị, thì nàng cũng có thể ở lại đây để ra sức phục vụ cho Lục thị, Lục Thất nghe vậy rất cảm động.
Sáng sớm, Lục Thất bịn rịn rời khỏi Vọng Giang Bảo, dẫn hộ vệ đến biên giới Nhiêu Châu và Trì Châu, Lãnh Nhung đã đóng quân ở đó chờ hắn, hơn nữa, Lục Thất nói, cũng sẽ cho y đến Tấn quốc khiến Lãnh Nhung rất vui mừng.
Khi đến nơi, Lục Thất nhận thấy nơi trú quân của ba nghìn binh lính rất nghiêm chỉnh và quy củ, hoàn thành theo đúng phương pháp hành quân đóng quân, trong doanh có rất nhiều binh lính đứng canh trong các trạm canh gác, tác phong rất uy nghiêm.
Mới tới cửa doanh, Lãnh Nhung đã cùng mười mấy người ra đón, vừa thấy Lục Thất, y chấp tay chào theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Bái kiến tướng quân đại nhân!
- Bái kiến tướng quân đại nhân!
Các binh lính tướng sĩ cũng hô lên và chào theo nghi thức quân đội.
- Các vị miễn lễ.
Lục Thất bình thản đáp.
Tiếp đó, Lãnh Nhung mời Lục Thất vào trong doanh, doanh quân của ba nghìn quân không nhỏ, Lục Thất vừa đi vừa quan sát, thấy các tướng sĩ trong doanh rất ít người mặc giáp, mà đa số cũng chỉ mặc giáp ngắn, binh khí thì đa số là trường thương. Bọn lính đứng nghiêm, mắt hiếu kỳ nhìn Lục Thất, có người nhận ra Lục Thất, lập tức giật mình, nhưng không dám lên tiếng.
Lục Thất rất hài lòng đối với kỷ luật của các tướng sĩ, hắn cần những binh sĩ hộ vệ nghiêm cẩn. Khi tới doanh trướng, Lục Thất dừng lại, nhìn lướt qua mọi người:
- Bổn tướng là Lục Thiên Phong, hẳn là các vị đã biết.
Các tướng sĩ đều im lặng gật đầu, Lục Thất cũng gật đầu:
- Từ hôm nay, các người là Vân phủ vệ, là hộ quân của Vân Khê quận chúa.
(1) Ti nông Tự khanh: Ti nông là tên chức quan, có nhiệm vụ tích trữ lương thực, quản lý kho lẫm và cung cấp lương bổng cho các quan trong triều, còn gọi là Đại ti nông. Tự khanh là cách gọi ngắn gọn của Cửu tự đại khanh, tức chín chức quan, gồm: Thái thường, Quang lộc huân, Vệ úy, Thái phó, Đình úy, Đại hồng lư, Tông chính, Đại ti nông, Thiếu phủ.
(2) Quan áp ngân khế: Một loại khế ước nhà nước tính bằng giá trị thị trường của bạc, kiểu như công trái, trái phiếu nhà nước ngày nay.
(3) Phủ quân điền chế: tạm hiểu là chế độ phân chia ruộng đất cho phủ quân, lưu ý là từ “quân” (军) ở đây là quân đội, khác với “quân điền chế” (均田制) là chế độ phân chia ruộng đất đồng đều (“quân”:均 là đều, bằng nhau)
(4) Chính Sự đường: thường gọi Đô đường, Chính phủ, Đông phủ, là tên công sở nhà nước, được thiết lập thời Đường, Tống và dưới thời Trung Hoa Dân Quốc Viên Thế Khải