Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Là quy thuận lòng quân, binh tướng trong quân, trong tiềm thức sẽ còn có tính sở hữu. Ví dụ như điện hạ là Tiết độ sứ quân Ninh Quốc, vậy điện hạ xem như là không thống soái thực tế quân Ninh Quốc, nhưng trong tiềm thức của binh tướng quân Ninh Quốc cũng vẫn xem điện hạ là chủ soái tối cao.
Thái phó đáp.
Thái tử lắc đầu nói:
- Tiềm thức của tướng sỹ chẳng có ý nghĩa gì.
- Có sự tồn tại uy lực của Bệ hạ, đương nhiên là vô dụng rồi.
Thái phó thản nhiên đáp.
Thái tử sững người nhìn Thái phó. Thái phó lại nghiêm mặt nói:
- Điện hạ không nên hiểu lầm ý của lão thần. Ý của lão thần là tướng sỹ của phủ Công chúa sau này, trong tiềm thức sẽ tự cho là quyền ở hữu của phủ Công chúa, Bệ hạ phân công quan tướng nắm quyền có thể đạt được quyền binh của quân phủ Công chúa. Tuy nhiên, uy phong của Bệ hạ một khi không còn nữa, như vậy sẽ dễ dàng đoạt được quyền binh phủ Công chúa nhất, có lẽ là Lục Thiên Phong.
Thái tử nghe mà chau mày, suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Nếu quan tướng là phụ hoàng đảm nhiệm, vậy sau này Lục Thiên Phong đó cũng không thể đoạt được quyền binh.
- Ý của lão thần là nói, sau này Lục Thiên Phong lấy được dụ lệnh của điện hạ, thì có thể cướp được binh quyền của phủ Công chúa. Đó có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản.
Thái phó kiên nhẫn nói.
Thái tử suy nghĩ một hồi, nói:
- Lời của Thái phó bổn cung đã hiểu rồi. Nếu có ngày đó, quan tướng của phủ Công chúa tự nhiên sẽ nghe theo lệnh của bổn cung rồi.
Thái phó lắc đầu, bác bỏ:
- Điện hạ nghĩ đơn giản rồi, chủ tướng của phủ Công chúa sau này chắc chắn sẽ về tay điện hạ ư? Lẽ nào không thể bị Anh Vương hay Ung Vương, thậm chí là thế gia bụng dạ khó lường trong dân thu mua sao? Một khi có ngày đó, 500 binh sỹ sẽ tạo phản, đều khiến cho điện hạ rơi vào nguy hiểm.
Thái tử im lặng không nói, lát sau, Thái phó lại nhấn mạnh:
- Điện hạ, nếu tới ngày đó, rất nhiều đại thần và quan tướng đều xem chừng thái độ. Nếu thế lực của Anh Vương hoặc Ung Vương mạnh hơn điện hạ, như vậy sẽ tạp thành hậu quả lật đổ điện hạ. Đó là đạo lý kẻ mạnh cường bạo.
Thái tử gật đầu, đáp:
- Thái phó nói phải, chỉ là binh quyền của phủ Công chúa, bổn cung không dám ủng hộ Lục Thiên Phong đi tranh giành.
- Điện hạ, minh tranh thì không thành, lại có thể ngầm tranh một chút. Sau này điện hạ có thể tìm một vài cơ hội, để Lục Thiên Phong cầm một ít binh sỹ phủ Công chúa, ngẫu nhiên làm hộ vệ, cũng có thể trực tiếp dụ lệnh cho Công chúa Ngô Thành. Yêu cầu phủ Công chúa cho mượn binh hộ. Nếu chỉ mượn mấy chục binh, chủ tướng phủ Công chúa sau này sẽ không dám không tuân theo, chỉ cần mở miệng binh tùy tướng chuyển, sau này Lục Thiên Phong dưới sự ủng hộ của điện hạ sẽ nắm được binh quyền của phủ Công chúa là điều không khó.
Thái phó dạy bảo.
Thái tử gật đầu, Thái phó tiếp tục nói:
- Sau này, chỉ cần điện hạ nhận được sự ủng hộ của quân phủ Công chúa, mới có thể từng bước ổn định thế cục của kinh thành được. Lòng người khó đoán, sau này điện hạ không được cả tin chư quân kinh thành, phải phòng bị sách lược đảo tâm đâm vương.
Thái tử hiểu gật đầu, Thái bác nói tiếp:
- Bây giờ điện hạ có chút thế lực rồi, có thể kết hợp với các thế lực lớn trong và ngoài. Thế lực quân bên ngoài sau này, quân Giang Âm và quân Ninh Đức đều sẽ ủng hộ điện hạ.
Thái tử giật mình, lát sau thở dài nói:
- Phụ hoàng chính là không chịu cho phép, bổn cung hợp hôn với Nhược Lan.
- Bệ hạ không đồng ý, có lẽ là vì không muốn điện hạ quá gần gũi với Trương Thị Tẩu. Điện hạ muốn lấy đại cục làm trọng, không thể nghi ngờ điện hạ vô căn cứ được.
Thái phó khuyên dạy.
Thái tử im lặng, lát sau liền nói:
- Thái phó, bổn cung nghe nói, bệ hạ có ý dời đô?
Thái phó mỉm cười nói:
- Nếu dời đô, sẽ có lợi cho điện hạ, khi đó việc canh gác Giang Ninh chắc chắn là Anh Vương, còn Mãnh Thạch hiện đang đi Nhiêu Châu. Nếu có thể lấy được Kiến Thụ, thế lực Nhiêu Châu sẽ được sử dụng vì điện hạ.
Thái tử gật đầu, nói:
- Bổn cung tin Mạnh Thạch, nhất định sẽ có Kiến Thụ.
Thái phó mỉm cười, ôn tồn nói:
- Điện hạ, phải về rồi.
**************
Lục Thất lên xe trở về Tú trang, vừa gặp Thái tử đối với hắn mà nói chẳng có thu hoạch gì lớn. Hắn vốn muốn hỏi Thái tử để tìm hiểu một chút về vị công chúa đó, nhưng sau khi suy nghĩ lại đã từ bỏ ý định đó. Hắn không muốn để lộ nỗi sợ hãi trong lòng, cũng băn khoăn sau này Thái tử sẽ nói gì với vị công chúa đó, từ đó sẽ ảnh hưởng tới cách nhìn của công chúa về hắn.
Một ngày trôi qua trong yên lặng, không khí của Tú trang có chút nặng nề, Lục Thất cũng không có cách nào xử lý thích đáng, chỉ có gặp vị công chúa đó một lần mới có thể biết được tốn xấu tương lai.
Buổi sáng hôm sau, Tú trang bống có một thanh niên trang phục tuấn tú lãng tử tới cầu kiến Lục Thất, báo tên là Đỗ Lương, là anh trai cả của Đỗ Lan Nhi. Lần này tới là phụng mệnh gửi lời nhắn, nói Tiêu phủ thiếu phu nhân muốn gặp Lục Thất, sẽ chờ ở quán trà Di Tâm.
Lục Thất vừa nghe xong mừng rỡ, hắn rất muốn gặp thiếu phu nhân Tiêu phủ. Hắn liền quay về nhà sau thông báo một câu và rời khỏi Tú trang, vội vàng lên xe theo Đỗ Lương đi tới quán trà Di Tâm.
Lục Thất vừa đi, bên ngoài Tú trang lại có hai chiếc xe tới. Từ trên xe bước xuống là hai người phụ nữ xinh đẹp. Họ mặc váy ngắn thiêu hình màu xanh ngọc, sau khi bước vào Tú trang tự xưng là người của phủ Công chúa, phụng mệnh Công chúa tới đón các tùy thiếp của Phò mã.
Trước sự triệu kiến bất ngờ của Công chúa, sau khi những người phụ nữ nhà sau bàn bạc, cuối cùng đã quyết định đi gặp, hậu quả chủ yếu là Ngọc Văn Trần không đi, hơn nữa cũng đã nhận ra hai người tới, mặc quần áo trong cung.
Lúc này Liễu Kình Vũ đã tới quán trà Di Tâm rồi. Việc kinh doanh của quán trà vẫn bình thường. Trước khi hắn bước vào cửa, tiểu nhị đã nhìn thấy hắn liền cúi đầu khom lưng bái kiến. Hắn gật đầu, đi thẳng lên lầu, chỉ thấy bên ngoài của căn phòng tao nhã trên lầu có 6 người đàn ông lực lưỡng đang đứng.
Vừa thấy Lục Thất đi tới, 6 người đàn ông liền cúi thấp đầu khoanh tay ngang hành lễ. Lục Thất liền gật đầu theo quán tính, bái kiến quân lễ. Hắn nghĩ những người này là vệ sỹ của Ung Vương phủ.
- Thiếu phu nhân, Lục Thất tới rồi.
Dừng lại trước cả gian phòng, Lục Thất lễ phép báo danh.
- Vào đi.
Trong căn phòng trang nhã truyền ra giọng của người phụ nữ dịu dàng, Lục Thất đưa tay vén mành bước vào.
6 người đàn ông lực lưỡng bên ngoài, phần lớn đều nhìn nhau nghi ngờ. Một người đàn ông trung niên thấy Đỗ Lương đứng im lặng bên ngoài, liền hỏi nhỏ:
- Vị này không phải là Phò mã ư?
- Chú Trần, chuyện của tiểu thư chúng ta không nên nói nhiều.
Đỗ Lương nhỏ giọng đáp, lặng lẽ gật đầu trước câu hỏi của người đàn ông trung niên.
Lục Thất bước vào trong căn phòng trang nhã, nhìn thấy ba người phụ nữ đẹp, là thiếu phu nhân Tiêu phủ, Đỗ Lan Nhi và Kim Trúc. Thiếu phu nhân Tiêu phủ ngồi bên cạnh bàn trà đẹp, Đỗ Lan Nhi và Kim Trúc ngồi đối diện bàn trà.
- Lại đây đi.
Thiếu phu nhân Tiêu phủ dịu dàng nói, tự nhiên như đang gọi người thân.
Lục Thất cũng không khách khí, gật đầu bước vào ngồi bên cạnh giữa ba người phụ nữ, sau đó bình tĩnh nhìn thiếu phu nhân Tiêu phủ. Thiếu phu nhân Tiêu phủ cũng nhìn hắn dịu dàng, ánh mắt hai người gặp nhau, Lục Thất bỗng thấy tim đập mạnh, bất giác thân hình có chút tự chủ khác thường, theo bản năng hắn quay đầu lại nhìn kỹ.
- Có lẽ ngươi cũng rất muốn gặp ta.
Thiếu phu nhân Tiêu phủ dịu dàng nói.
Lục Thất liền gật đầu nói:
- Ta là muốn gặp phu nhân.
- Là vì chuyện của Công chúa Ngô Thành ư?
Thiếu phu nhân Tiêu phủ dịu dàng hỏi.
- Đúng vậy, ta muốn hỏi phu nhân, chủ yếu là muốn hỏi.
Lục Thất thẳng thẳn trả lời.
- Việc phong Công chúa Ngô Thành là Bệ hạ ban ơn, là chuyện ngoài ý muốn của tất cả mọi người.
Thiếu phu nhân Tiêu phủ dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu đáp:
- Là ngoài ý muốn, tôi biết hiện giờ còn nghĩ liệu có phải đang mơ không?
Thiếu phu nhân Tiêu phủ cười cười nhìn hắn, thấy vài giây lại dịu dàng trở lại:
- Nghe nói, ngươi đã từng từ chối duyên phận với Lý Đơn Nhi, vì sao lại từ chối? Hay là không muốn kết đảng với Ung Vương phủ?
Lục Thất hơi sững người nhìn thiếu phu nhân Tiêu phủ. Trên thực tế, sở sĩ trong lòng hắn bàng hoàng, bất an, chính là vì trước đây đã từ chối nhân duyên. Hắn lo lắng sẽ thành Lý Hận Nhi, ghi nhớ để gia quyến trả thù cho đám thiếp tỳ của hắn nữa.
- Nguyên nhân từ chối của ta rất đơn giản, chính là không muốn cưới một người phụ nữ mà mình không yêu.
Lục Thất bình tĩnh trả lời.
- Lời ngươi nói là thật chứ?
Thiếu phu nhân Tiêu dịu dàng nói.
Lục Thất mỉm cười, nhìn thiếu phu nhân Tiêu phủ, trong long liền nghĩ:
- Tuyệt đối là thật, đặc biệt là thê thiếp. Đó là muốn tôn trọng lẫn nhau. Về phần nguyên nhân kết bạn bè không tính đổi. Về nguyên nhân của kết đảng, đối với hắn ta mà nói, không chiếm chủ đạo.
Thiếu phu nhân dịu dàng nói:
- Tối hôm qua ngươi khiến người ta tin vào lời truyền của Công chúa mà lại quan trọng vô cùng.