Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Nhân Triệu lắc đầu mà rằng:
- Thời điểm Tây bộ của Sở quốc gặp thiên tai mà đi tấn công Đường quốc thì đúng là một quyết định ngu ngốc. Tây Bộ gặp thiên tai thì chỉ có thể thuận lợi cho việc tiến quân thôi chứ sau khi chiếm được rồi thì lấy gì mà nuôi quân. Nếu như không có sự xuất hiện của Tấn quốc thì Sở quốc có thể chiếm cứ Tây bộ lâu dài, nhưng chính sự xuất hiện của Tấn quốc đã khiến cho Sở quốc lâm vào hoàn cảnh hai mặt thụ địch. Mặt khác, Tấn quốc xuất hiện một cách dũng mãnh như vậy, sự bành trướng của quân đội cũng khiến người ta phải kinh ngạc. Nếu như cho Tấn quốc thời gian bình định khoảng vài năm, đối với Đường quốc mà nói, Tấn quốc sẽ trở thành một kẻ địch nguy hiểm hơn cả Chu quốc.
Lục Thất gật đầu tán thành:
- Cho nên, đại nhân muốn tấn công Tấn quốc.
Lâm Nhân Triệu gật đầu mà rằng:
- Hiện giờ, đối mặt với sự quật khởi của Tấn quốc, Sở quốc đã rất hoang mang rồi, chính vì vậy họ mới phải chon cách rút binh, và tạm dừng kế hoạch tấn công Nam Xương Phủ. Nếu như chúng ta chia quân đi tấn công Tấn quốc thì Sở quốc cũng sẽ làm như vậy. Tấn quốc dù sao cũng chỉ là nước mới thành lập, lòng dân và lòng quân vẫn chưa ổn định, một khi bị nước khác tấn công với quy mô lớn nhất định sẽ thất bại nhanh chóng.
Lục Thất tỏ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu tán thành, Lâm Nhân Triệu nói tiếp:
- Mấy ngày trước, một vạn mộ binh Nhiêu Châu đã đến đây, bản tướng quân sẽ phân chia đều vào ba cánh quân. Ngài đã từng đến Nhiêu Châu giúp dân chống thiên tai, nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ của mộ binh Nhiêu Châu.
Lục Thất hơi bất ngờ trước những lời này, vội hỏi lại:
- Hóa ra sự thiếu hụt binh lính của Hưng Hóa quân vẫn chưa được bổ sung hay sao?
- Quan trọng là không có nguồn binh lính có thể chiêu mộ, chỉ có một vạn mộ binh của Nhiêu Châu, vẫn là nhờ có sự ủng hộ của Mạnh thứ sử thì mới có thể chiêu mộ được.
Lâm Nhân Triệu bình thản đáp lại.
Lục Thất gật đầu, hắn liền nhớ tới chuyện Quan Xung muốn đến Nam Xương Phủ. Liên quan đến chuyện này, Vương Trọng Lương cũng đã ghi chép lại, nghe đâu đã quy thuộc về Trấn Nam quân.
- Đại nhân, hạ quan nghe nói, chủ soái Quan Xung của Ninh Quốc quân cũng tới Nam Xương Phủ, không biết ông ta sẽ được phân công về đâu?
Lục Thất có ý thăm dò.
- Quan Xung? Ồ, Quan Xung đã không còn là chủ soái nữa rồi, trên đường đi, ông ta đã bị mấy vạn đại quân của Tấn quốc phục kích, kết quả là một vạn quân chỉ có vài trăm người may mắn sống sót và đến được Nam Xương Phủ. Tiết độ sứ của Trấn Nam Quân không đồng ý cho ông ta giữ chức chủ soái trong quân doanh, cho nên bản tướng quân đã cho ông ta giữ chức doanh tướng của Nam Đô Tây Kỳ quân. Nghe nói Quan Xung ở Ninh Quốc quân tự xưng là một mãnh tướng, ta còn nghe nói Lục đại nhân và ông ta đã từng tỷ thí.
Lâm Nhân Triệu bình thản nói.
Lục Thất ngạc nhiên nhìn Lâm Nhân Triệu và nói:
- Bị mấy vạn quân Tấn tấn công, chuyện này là thật sao?
- Quan Xung nói là đó là quân mai phục của Việt quốc nhưng Việt quốc sớm đã đã bị Tấn quốc tấn công nên đương nhiên là không còn tâm trí đâu mà đến biên giới huyện Hấp tấn công Ninh Quốc quân ngang qua. Chính vì vậy chỉ có thể khẳng định lần tấn công đó là của quân Tấn quốc.
Lâm Nhân Triệu chắc như định đóng cột.
Lục Thấy gật đầu nhưng lại nghi ngờ hỏi:
- Tấn quốc vì sao lại đến biên giới huyện Hấp, rồi tấn công Ninh Quốc quân qua đường?
- Vấn đề này, chúng ta phải đi hỏi tướng soái Tấn quốc đóng quân ở Mục Châu. Nhưng bổn tướng quân cho rằng chuyện này là do Tấn quốc cố tình gây ra, muốn Ninh Quốc quân thù hận Việt quốc, khiến Ninh Quốc quân sẽ quay lại tấn công Y Cẩm quân để trả thù, sách lược này của Tấn quốc quả thực là rất cao minh.
Lâm Nhân Triệu đáp lại.
Lục Thất nghe xong không nói gì, bởi vì tin tức bế tắc, Lâm Triệu Nhân suy đoán như thế cũng không có gì là kỳ lạ cả, hoàn toàn có thể suy đoán sau đại thắng ở Mục Châu, Tấn quốc lại suất quân đến huyện Hấp tấn công một vạn Ninh Quốc quân, mục đích chính là muốn lợi dụng tiêu kỳ của Việt quốc rồi đổ tội lên đầu họ, mà Ninh Quốc quân, vì có sự xuất hiện của Dương Côn nên rất nhiều tin tức về trận chiến ở Mục Châu trên đường báo cáo đã bị thất lạc, về phía triều đình Đường quốc chỉ có thể dựa vào tấu sớ của Tiết độ sứ rồi đưa ra những phán đoán tương ứng. Còn Lâm Nhân Triệu cũng chỉ là nghe kể lại từ Quan Xung, cộng với tính hợp lý về tình thế mà đưa ra phán đoán của mình.
- Đại nhân, hạ quan và Quan Xung đúng là có chút thân quen, ngài xem có thể để ông ta gia nhập vào trong đội quân xuất kích không?
Lục Thất vội đưa ra một đề nghị
- Có thể, ừm, Quan Xung vốn là chủ soái của 3000 quân, bổn tướng quân cũng muốn dùng mộ binh Nhiêu Châu, vì ông ta đã bổ sung kịp 3000 quân, cho ông ta là trung hộ quân của ngài vậy.
Lâm Nhân Triệu hào phóng trả lời.
Lục Thất khá bất ngờ trước câu trả lời này, vị tướng quân Lâm Nhân Triệu này đúng là một người có lòng, tuy là có lúc có chút cố chấp đáng ghét, nhưng cũng có lúc cũng là một người hiểu lý lẽ, hắn cung kính đáp lại:
- Đa tạ đại nhân chiếu cố!
- Đây sao có thể gọi là chiếu cố cơ chứ, chuẩn bị binh khí cho mộ binh của Nhiêu Châu vẫn còn chưa đủ, gần như là chưa có gì, chỉ có thể biên chế ông ta trở thành trung hộ quân của ngài, mới có thể phát huy hết khả năng của mình trên chiến trường.
Lâm Nhân Triệu thẳng thắn đáp lại.
Lục Thất lại được một lần bất ngờ nữa, hắn đánh phải cười trừ đáp lại, rồi hắn chợt nhớ đến trận tiêu phỉ lần trước, thật không ngờ đến hôm nay hắn lại có thể một lần nữa thống lĩnh một đội quân “ăn mày” .
- Tốt lắm, Lục đại nhân hãy về quân nha nghỉ ngơi đi, ngay mai hãy đến tham gia vào cuộc tuyển binh.
Lâm Nhân Triệu bình thản nói.
- Vâng, hạ quan xin cáo lui!
Lục Thất đứng dậy hành lễ, rồi được một vị tướng quân tiễn ra ngoài.
Một lát sau, vị tướng quân này trở vào trong sảnh, đi đến trước mặt Lâm Nhân Triệu bẩm báo:
- Đại nhân, những lời vừa rồi của Lục Thiên Phong quả là có lý.
Lâm Nhân Triệu lạnh lùng đáp lại:
- Cái đạo lý chết tiệt đó, mười phần là vì chút mưu đồ tư lợi cho bản thân.
Vị tướng quân này nghe xong muốn nói gì nhưng lại thôi, cuối cũng ông ta đã lấy hết dũng khí để lên tiếng:
- Đại nhân, Quốc chủ bệ hạ nghi kỵ đại nhân là chuyện hoàn toàn có thật, sự gian xảo của Lục Thiên Phong chắc chắn là do Quốc chủ bệ hạ rèn luyện cho.
Lâm Nhân Triệu lạnh lùng nhìn người này một cái, rồi nhắm mắt lại một lúc sau đó mới thản nhiên đáp lại:
- Sau chiến sự tây bộ lần này, bổn tướng quân sẽ từ chức.
Vị tướng này ồ lên một tiếng rồi gật đầu tán thành:
- Đại nhân định làm gì với Lục Thiên Phong để thực hiên kế hoạch này.
- Chỉ có hắn là người thích hợp nhất, hắn là Trấn phủ sứ của triều đình, lại là tướng quân Thiên Ngưu Vệ, một danh tướng dũng mãnh, từ chiến trận của huyện Cú Dung có thể khẳng định rằng hắn ta là một anh hùng có bản lĩnh. Dùng hắn thống lĩnh đại quân, có thể danh chính ngôn thuận áp chế thính lệnh của chủ soái kỳ quân của quân kinh thành, mấy cái tên chủ soái kỳ quân đến từ kinh thành ở đây đều có thể nghe lệnh tác chiến, nếu như hạ lệnh cho họ đi viễn chinh 80% là họ sẽ từ chối xuất binh.
Lâm Nhân Triệu đưa ra phân tích của mình.
- Nhưng đại nhân lại tùy ý giao cho hắn quyền thống lĩnh đại quân, nếu như để Quốc chủ bệ hạ biết được, e rằng sẽ gặp họa ngay. Nghe nói Quốc chủ bệ hạ rất kiêng dè với Lục Thiên Phong, nên mới cử hắn đến nhận chức ở tây bộ. Sau khi Lục Thiên Phong dẫn binh đi thì hắn lại một lần nữa to gan làm bừa, hơn nữa nghe nói hắn ta có khả năng hiệu lệnh hai vạn quân lực trung phủ ở Thường Châu.
Người này lo lắng đáp lại.
- Không sao, chiến sự ở tây bộ nếu như muốn thắng lợi thì cần phải có gan làm bừa, vì vậy sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ lập tức xin từ chức cáo lão hồi hương. Bổn tướng quân nhận được ân điển của Tiên hoàng, nên chẳng tiếc gì cái thân già này, chỉ mong chiến sự tây bộ có thể đại thắng.
Lâm Nhân Triệu thản nhiên đáp lại, ánh mắt sắc sảo nhìn ra phía ngoài cửa.
Vị quan này cười khổ đáp lại, nhưng vẫn là ông ta không kìm nén được:
- Thuộc hạ biết đại nhân rất trọng dụng Lục Thiên Phong, có phải là vì cái tên khốn nạn Chu Lệnh Vân, cái tên khốn kiếp này suốt ngày gây khó dễ cho ngài.
Lâm Nhân Triệu hơi bất ngờ, rồi bình thản gật đầu mà rằng:
- Ngươi nói không sai, có Lục Thiên Phong thống lĩnh đại quân, ba vạn quân mới có thể rời khỏi Nam Xương Phủ.
***
Lục Thất bước ra khỏi châu nha nhưng lại không đi đến quân nha mà lại cùng 10 tên thuộc hạ đi đến khách điếm. Hắn không có lòng dạ nào đi bái kiến cái tên Nam Đô giám quân sứ Chu Lệnh Vân. Hắn thực sự không hài lòng về sự sắp đặt này. Nếu như Lâm Nhân Triệu thực sự muốn hắn thống lĩnh quân đi tấn công Kiến Châu, thì hắn tự nhiên sẽ có cách khiến cho tình thế có lợi cho Tấn quốc.
Nhưng hắn cảm thấy Lâm Nhân Triệu vẫn chưa dứt khoát trong việc để hắn thống lĩnh đại quân đi tấn công Tấn quốc, rất có khả năng đây là một cách nghi binh, thúc đẩy quân Sở chia quân đi tấn công Cán Châu. Lão Lâm Nhân Triệu đúng là có con mắt tinh tường, chiến lược rất cao minh. Lão muốn khiến cho Sở quốc và Tấn quốc đánh nhau, để quân Đường có thời gian nghỉ ngơi, điều chỉnh. Trên thực tế ba nước ở tây bộ thì lực lượng của quân Đường là yếu nhất, thiếu lương thực, thiếu hậu cần hơn nữa nội bộ hay xảy ra ra những chuyện bất hòa.
Sau khi từ khách điếm trở về, Lục Thất cho thuộc hạ đi mua quần áo rét, còn hắn thì trốn trong phòng nghỉ ngơi, kết quả là mới được một tiếng đã có người mang thiếp tới đưa cho hắn. Lục Thất cầm lấy tấm thiếp mà trong lòng kinh ngạc vô cùng, không ngờ là Vinh thị mời hắn tới phủ một chuyến.
Tay cầm tấm thiếp nhưng Lục Thất lại rất do dự, hắn và Vinh thị có thể nói là không thù không oán. Bây giờ hắn mới tới Nam Xương Phủ, vừa mới gặp qua Nam Đô lưu thủ Lâm Nhân Triệu thì Vinh gia lại mời hắn đến phủ một chuyến. Có chuyện gì để nói chứ, đến 80% là vì chuyện lương thực, cuối cùng thì hắn quyết định không đi và nhờ vệ sĩ chuyển lời nói về tình cảnh bây giờ của hắn, nếu như bây giờ gặp Vinh thị tất sẽ gây ra những nghi ngờ vô căn cứ. Người đưa thiếp chính là người quản gia lớn nhất của Vinh thị, vừa nghe xong câu trả lời thì ông ta liền lặng lẽ rời đi.
Đèn hoa mới lên, chợt có vệ sĩ chạy vào bẩm báo, có người tới bái kiến, cũng là tới đưa thiếp. Lục Thất mở thiệp ra nhìn, sắc mặt liền thay đổi, trên thiếp có ghi hai chữ “Khánh Nhi”. Hắn suy nghĩ một lúc rồi sai vệ sĩ mời người đó vào.
Người đó bước vào phòng, Lục Thất ở trong phòng đứng nghiêm đón khách. Vinh thị đột nhiên lại làm ra chuyện hồ đồ như thế này chắc chắn là có chuyện rất quan trọng muốn gặp hắn, hắn không thể không gặp. Hơn nữa hắn cũng không nghĩ rằng chuyện hồ đồ lần đó, nữ cung nhân kia không ngờ lại đi nói với gia đình, về lý mà nói thì chuyện này tốt nhất là không được để cho nhiều người biết.