Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày 12 tháng chạp là lễ khai cơ, cũng là ngày kỷ niệm thái tổ đăng cơ. Về mặt ý nghĩa thì giống như ngày quốc khánh của ngàn năm sau. Một số khác biệt trong ngày khai cơ, ngoại trừ quan phủ đăng đèn kết hoa, người trong quan phủ tham gia thì dân chúng lại không hề nhiệt tình cho lắm.
Ngày này, cố gia chuyển hơn ngàn cân trà đến Giang Ninh. Có sự đồng ý ngầm của Thất Phu Nhân, Lâm Mộng Đắc, con thuyền chở trà trên suốt chuyến đi không hề xảy ra bất kì sự cố ngoài ý muốn nào. Ngô Tề và một số người khác cũng ở trên thuyền.
Lúc trước, giặc Lưu Mã cùng với Ngô Tề giả danh khách buôn ngựa cùng đến ở Thượng Lâm Lý, tính cả Ngô Tề thì tổng cộng là 7 người. Lần này lại đây có 4 người, 3 người còn lại ở lại Thượng Lâm Lý, ở bên cạnh Thất Phu Nhân Cố Doanh Tụ. Mặc dù nói Cố Doanh Tụ có Cố Ngộ Trần làm chỗ dựa. Lâm Đình Lập, Lâm Tông Hải, Lâm Tục Tông sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng. Nhưng cũng phải đề phòng bọn tiểu nhân chó cùng rứt giậu sau lưng hạ độc thủ. Hơn nữa bên cạnh Thất Phu Nhân Cố Doanh Tụ cũng cần người hầu hạ.
Vào ngày 12 tháng chạp, thời tiết hơi âm u. Lúc bọn Ngô Tề đến, tuyết đã rơi ở Giang Bắc, nhưng bên bờ Giang Nam mùa đông này vẫn chưa rơi một trận tuyết nào.
- Ngày hôm trước, Đông Dương Tri phủ Thẩm Nhung đi thuyền quan đến Thượng Lâm Lý tuần tra, nói là Tuyên Phủ Sứ Ti Tấu thưởng cho nhất đỉnh kỵ binh, chỉ huy doanh trại trong xã Thượng Lâm Lý, Phó Uý Lâm Tông Hải mũ quan võ thất phẩm.
Ngô Tề sau khi đến Giang Ninh mới kịp đến uống ngụm trà. Lâm Cảnh Trung vội vàng từ quán trà trở về. Hắn nói đến những chuyện đã xảy ra ở Thượng Lâm Lý trong thời gian vừa qua. Có một số chuyện mà trong thư không thể nói tường tận, cần phải có người đến nói chi tiết cụ thể.
- Thẩm Nhung thực ra lại không chịu từ bỏ nỗ lực bố trí phủ Đông Dương.
Lâm Cảnh Trung lắc đầu khẽ than
- Chuyện này trước đây hắn có làm qua...
- Mũ quan thất phẩm nhất đỉnh cái quái gì chứ!
Triệu Hổ đã ở Thượng Lâm Lý xã doanh trong 2 năm, biết rõ Thượng Lâm Lý xã doanh là thế nào, đối với nỗ lực của Thẩm Nhung có chút khinh thường. Khi nói chuyện có chút thô lỗ:
- Năm trăm tráng sĩ ở Thượng Lâm Lý xã doanh là do Lâm gia mỗi năm tốn gần vạn lượng nuôi dưỡng. Thẩm Nhung nếu mỗi năm có thể bỏ ra nhiều ngân lượng như thế, thì coi như là cưỡng chế xã doanh bố trí Binh Mã ti, Lâm gia có thể ho he gì? Nếu Thẩm Nhung không có ngân lượng nuôi quân, mà ngoan cố muốn bố trí binh mã ti, Lâm gia chặt đứt tận gốc nguồn cung cấp ngân lượng thì mất vào tay Thẩm Nhung phiền thoái lớn.
Triệu Hổ tuy không soi xét vấn đề như Lâm Cảnh Trung, nhưng hiểu rất rõ chuyện nuôi binh thì phải cần nhiều ngân lượng.
Lâm Phược lắc đầu, nói:
- Khi Lâm Đình Huấn có thể làm chủ, Thẩm Nhung cho dù có vài hành động nhỏ này cũng không là cái gì. Vấn đề cốt yếu bây giờ là ở Lâm Tông Hải- Lâm Tông Hải không phải là con cháu của bản tông. Trong tương lai bất kể là ai thì cũng không đến lượt Lâm Tông Hải được làm Lâm gia gia chủ. Ngược lại, khi kẻ khác lên làm gia chủ, điều đầu tiên phải dự phòng chính là Lâm Tông Hải. Mặt khác, lực lượng nòng cốt của Thượng Lâm Lý xã doanh là con cháu Lâm gia. Quân nhiều đều là con cháu của Thượng Lâm Lý. Bình thường mà nói thì Thượng Lâm Lý không có cách nào thoát khỏi Lâm gia để độc quyền nắm giữ binh quyền. Sợ thì chỉ là sợ Thẩm Nhung thể hiện chút thiện ý, Lâm Tông Hải không lo cho mình mà lại đi nghênh hợp...
- Thái độ của Nhị gia đối với chuyện này sẽ ra sao?
Lâm Cảnh Trung hỏi. Lâm Đình Lập là thông phán phủ Đông Dương. Địa vị ở Đông Dương cũng ngang ngửa với Thẩm Nhung. Cho dù hắn phủ quyết cho Lâm Tông Hải tăng quân hàm quan võ hành văn cũng là có thể.
- Khó nói đấy! Nếu chỉ là tấu mời Lâm Tông Hải tăng quân hàm, Lâm Đình Lập cũng khó mà phản đối. Thẩm Nhung chưa chắc muốn lập tức bố trí Phủ Quân Thượng Lâm Lý. Tôi thấy hắn đi nhẹ nhàng từng nước cờ như thế này là muốn làm cho cục diện của Thượng Lâm Lý thêm phức tạp. Lâm gia bị chia năm xẻ bảy là đủ.
Lâm Phược nói. Trong lòng hắn nghĩ chắc là Thẩm Nhung hiểu rõ đạo lý vội vàng không ăn được đậu phụ nóng. Chỉ sợ hắn nhân lúc nội bộ Lâm gia đang đấu tranh gay gắt lại âm thầm hành động.
Đương nhiên, Lâm Phược nghĩ như vậy không phải là thay Lâm gia lo lắng. dù nói như thế nào, Lâm gia tranh đấu gay gắt đối với hắn cũng có lợi. Lâm gia càng đoàn kết xung quanh bản gia. Hắn bản thân là con cháu sẽ càng bị ra rìa, sẽ lại càng ít có cơ hội lợi dụng tài nguyên của Lâm gia. Nếu như Lâm Đình Huấn có thể làm chủ Lâm gia thuận lợi. Hắn nghĩ chuyện vận chuyển trà đến Giang Ninh với sự trợ giúp của Thất Phu Nhân và Lâm Mộng Đắc chỉ là mơ thôi.
- Ôi.
Lâm Cảnh Trung khẽ than. Từ nhỏ hắn đã bị nhồi nhét quan niệm rằng mọi việc phải lấy LÂm gia làm đầu. Nghĩ tới tiền đồ u ám của Lâm gia, tự nhiên thấy chút sầu lo.
- Nghĩ quá nhiều về chuyện này cũng không có ích.
Lâm Phược nghĩ Lâm Đình Huấn trúng gió nằm ở nhà chính là nhân tố khó xác định nhất. suy nghĩ nhiều vô ích! Về phía Thượng Lâm Lý chỉ có thể đi bước nào suy tính bước đó. Phía Giang Ninh sắp đánh hạ căn cơ mới là thứ chính.
- Phía trà quán còn thiếu phu xe, tôi cử một người qua, điều thêm 2 con ngựa qua. Người hơn ngựa. Đừng để Cố Thiên Kiều bọn họ phát giác ra điều gì khả nghi.
- Được!
Lâm Cảnh Trung đã biết thân phận của đám người Chu Phổ và mưu kế mà Lâm Phược bọn họ ở Giang Ninh bàn tính. Đổi lại lúc hắn ở Thượng Lâm Lý, tự nhiên sẽ thấy thất kinh không biết thế nào là tốt. sau khi đến Giang Ninh, cả tâm tình con người hắn đã biếm đổi nhiều. Tính cẩn trọng thiên bẩm của hắn dưới sự ảnh hưởng của Lâm Phược, giờ đây cũng có chút can trường. không nghĩ như thế thì nghĩ thế nào? Lấy lời Triệu Hổ mà nói thì hắn đã lên thuyền cướp. Hắn nhìn người đàn ông mà ngón tay gầy guộc như nông dân của Lâm Phược đang chỉ, hỏi:
- Xin hỏi quý tính của đại huynh?
- Lâm Ngũ Gia ngươi là quản sự của Tập Vân Xã. Gọi ta là Chu Hạt Tử là được.
Người đàn ông nói. Mắt trái của y bị che phủ bởi một vết sẹp xấu xí. Nhìn qua chợt thất kinh người.
Lâm Phược chỉ vào mắt của Chu Hạt Tử, nói với Lâm Cảnh Trung:
- Mắt trái của y bị thương do trúng tên. Phần da trên dưới mắt trái y đều đã được cắt bằng dao.
Lâm Cảnh Trung nghe xong thấy hai đuôi mắt co giật. nghĩ bụng bọn giặc Lưu Mã này đối với bản thân thật tàn độc. Khó trách có thể tung hoành Hoài Thượng gần mười năm. Du côn trong thành Giang Ninh so với những kẻ liều mạng đích thực này, thật đúng là quá nhỏ bé. Chỉ có điều hắn không hiểu Lâm Phược đem một nhân vật số một như vậy làm phu xe ở trà quán làm cái gì.
- Hiện nay việc chúng ta ở Giang Ninh giống như đang đi trên dây...
Lâm Phược tiếp tục nói, hắn muốn nói là “đi trên dây thừng”. nhưng lại sợ Lâm Cảnh Trung bọn họ không hiểu “đi trên dây” nghĩa là gì nên đổi lại chữ khác:
- Chúng ta phảo nhanh chóng mở ra cục diện ở Giang Ninh. Chỗ nào cũng đầy nguy hiểm, tựa như đi trên dây tơ. Cũng không thể biết được lúc nào gặp hiểm nguy lớn khó mà tưởng tượng. tôi để Chu Hạt Tử cùng 2 con ngựa ở phía trà quán, là một chiêu phòng vệ nếu xảy ra điều chẳng may. Ngươi nếu không gặp phải việc cực kỳ gian nan thì đừng để Chu Hat Tử làm sai phái ngoài phu xe ngựa.
Chu Hạt Tự lặng lẽ cười:
- Tôi lái xe ngựa cũng là một hảo thủ!
Lâm Cảnh Trung gật gật đầu, cảm thấy Lâm Phược thu xấp như vậy ổn thoả hơn. Nói với Lâm Phược:
- Tôi nhận bọn họ, nói là thân thích của cậu, tính tính chất phác, không dễ thân cận...
- Để Chu Hạt Tử đích thân dẫn ngựa đến trà quán.
Lâm Phược nói.
- Anh cùng với chúng tôi xuất thành.
Ngô Tề bọn họ trên thuyền lần này lại dắt theo không ít ngựa đến. phi ngựa đi trên con đường bùn đất đã đóng cứng băng. Lâm Phược ngước đầu nhìn bầu trời ảm đảm, nghĩ bụng không lẽ bên bờ Nam tuyết rơi. Ghìm ngựa chạy chầm chậm, đợi Lâm Cảnh Trung và đám người theo sau lưng theo kịp.
- Phía Giang Ninh trà quán mở cửa, bước tiếp theo mà chúng ta cần làm là mở một trà quán giống như vậy ở Sùng Châu. Có như thế con đường làm ăn từ Thượng Lâm Lý đến Giang Ninh, lại đến Sùng Châu mới có thể coi như đã được định hình.
Lâm Phược nói:
- Tiếp theo nữa xây kho hàng ở Giang Ninh, vận chuyển hàng loạt hàng hoá từ Giang Ninh đến Sùng Châu. Trước khi chuyển hàng trên sông vào huyện thành Sùng Châu, có thể dễ dàng chuyển vật tư cần thiết vào đảo Trường Sơn mà thần không hay quỷ không biết...
Ngô Tề kẹp nhẹ 2 chân vào bụng ngựa,cùng Chu Phổ từ phía sau đến, cười hihi nói:
- Tiếc là mười năm nữa không có Lâm lão gia giúp bọn giặc Lưu Mã chúng ta suy tính. Nếu không cũng không như hôm nay làm chó trong nhà có tang trên thuyền này.
- Nói thì dễ, nhưng làm thì khó.Chúng ta cần có cái cớ là dừng thuyển ở giữa sông để phân hàng.
Lâm Phược nói.
- Tự nhiên là thuyền qua lớn, sợ đi vào sâu thì nước sẽ quá nông. Cho nên bắt buộc phải dừng thuyền ở giữa dòng sông để thuyển nhỏ phân chia hàng hoá...
Ngô Tề cười nói.
- Vậy thì phải mua 5 chiếc thuyền lớn để chạy hàng.
Lâm Phược hỏi.
- Tóm lại là không thễ 3 chiếc thuyền mà nói thuyền quá lớn mà sợ mắc cạn.
- ừ, cần 5 chiếc thuyền lớn.
Ngô Tề gật gật đầu, lại nói:
- ngoài ra, phía Sùng Châu phải tận lực sử dụng số người không mà không có liên quan gì đến Giang Ninh. Như vậy mới có thể để lúc phân hàng không bị lộ.
- phía Sùng Châu hoàn toàn do phía các ngươi phụ trách.
Lâm phược nói, ghìm ngựa đứng ở bờ ruộng ven đường.
- tôi không có thời gian quay về Sùng Châu 1 chuyến nữa, Giang Ninh Lại bộ đã có công văn triệu tôi ngày mai đến vấn đáp. Sau khi làm quan ti ngục, phía Giang Ninh này liền dễ dàng không thể thoát thân—— nếu là ngươi Ô Nha đích thân đi, nếu phái hai người đi chuẩn bị...
- tôi vẫn còn ở lại Giang Ninh, Lâm gia ngươi càng cần ngườ.
Ngô Tề suy xét một hồi, nói:
- Dù sao thì Tần tiên sinh bọn họ cách Sùng Châu cũng gần. thời gian này tuy Tần tiên sinh không phái người đến tìm chúng ta. Tôi nghĩ bọn họ có lẽ cũng phái người ở Sùng Châu lên bờ rồi. Tôi chỉ cần phái người liên lạc.
- Ừ!
Lâm Phược gật gật đầu. Bên cạnh hắn chỉ có Chu Phổ, Triệu Hổ, luôn cảm thấy nhân sự không đủ. Chu Hạt Tử làm một bước ám kỳ bất động. Lại có thêm 2 người Ngô Tề, muốn làm gì cũng thư thái hơn.
Lúc này, đằng trước có hơn trăm kỵ sĩ đẩy năm sáu chiếc xe người tới. 2 tên lính đằng trước khiêng hai cây cờ màu đỏ. Cờ bị gió cuốn lại không mở,cũng không nhìn thấy trên xe ngựa là ai. Khí thế như thế này, lai lịch thật không tầm thường. Lâm Phược bọn họ xuống dắt ngựa qua bên đường, nhường đường cho người đang vào kinh.
Xe ngựa cùng đội quân cưỡi ngựa tới gần, một trận gió bắc thổi tới. Lá cờ mở ra tung bay. Lâm Phược vừa nhìn thấy đã thất kinh. Trên lá cờ gấm viết hai cột chữ to nhỏ không đều: “ Tấn An Hầu phủ Giang Ninh Tiến Tấu Sứ”. Không ngờ ngoài Khánh Phong, Xa gia Cánh công cũng phái người vào Giang Ninh rồi. Phải biết rằng công văn triều đình sách phong Xa gia làm thế tập Tấn An Hầu mới đến Giang Ninh chưa được 2 ngày,vẫn còn chưa công bố chính thức.
Tiến Tấu Viện và văn phòng thủ đô sau này tính chất không có gì khác biệt lắm, là các quận tam ti nha môn căn cứ liên lạc tại kinh thành ( Tuyên Phủ Sứ Ti, Án sát sứ ti, đề doanh trại quân đội ). Các quận tam ti đều ở Tiến Tấu Viện, đều thiết lập Tiến Tấu Sứ phụ trách báo cáo với triều đình tình hình quân dân của bản quân, đệ trình biểu văn của bản quân. Triều đình có chỉ thị gì cũng do bọn họ truyền đạt lại.
Tấn An Hầu là vị quan duy nhất của triều đình có thực quyền nắm giữ quân đội. Địa vị không thấp hơn các quận tam ti. Tất nhiên có quyền cắt cử ra vào Tiến Tấu Viện.
Triều đại này ở Yến Kinh, Giang Ninh đều xây dựng Tiến Tấu Viện. Nhưng Giang Ninh lại cách xa trung tâm triều đình, thủ lăng quan đều là nhân vật thất thế. Giang Ninh Tiến Tấu Viện sau khí dời đô vẫn là một cái bình rỗng. không có nha môn tam ti của quận nào sẽ ăn no Tiến Tấu Sứ nắm giữ trong tay Giang Ninh.
Chưa từng có ai! Nhưng không phải về sau cũng không có ai. Tiến Tấu Sứ của Xa gia vừa quy định triều đình, được cắt đất phong hầu, mới được phái tới Giang Ninh. Làm sao mà không làm Lâm Phược kinh ngạc: Xa Gia rốt cuộc định làm cái gì?
Khi đội quân đang chậm rãi đi qua, những kỵ sĩ hộ vệ đó cảnh giác nhìn chằm chằm vào bọn người Lâm Phược đang đeo dao bên người. Nhưng người trong xe thì không thèm để ý dù chỉ một ít. Lâm Phược nghe trong chiếc xe ngựa thứ hai có tiếng nói của nữ nhân:
- Người Trung bá nói Nhị ca lần trước đến Giang Ninh gặp một nữ nhân xinh đẹp. Từ đó nhớ nhung mãi không nguôi. Không biết Nhị ca làm gì nhưng cuối cùng lại bị cha mắng một trận. Tẩu tẩu giật dây cho Nhị ca đến Giang Ninh làm Tiến Tấu Sứ, không sợ Nhị ca lại đi tìm người đó hay sao?
Tiếng nói rất trong trẻo, dễ chịu. Lâm Phược hơi nhíu mày.
- Nam nhân lúc nào cũng lòng tham không đáy. Đợi người về sau gả đi rồi sẽ biết. ta làm gì có tâm trạng phiền não những chuyện này. Hắn muốn lấy bao nhiêu người thì lấy. Chỉ cần không tới giành vị trí số một với ta là được.
Lại một giọng nữ với giọng điệu nghe có vẻ mềm nhũn nhưng lí lẽ sắc bén phát ra.
Lúc này cũng là lúc người trong xe thở dài, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài. Hiện ra là 2 khuôn mặt đẹp như hoa như ngọc. các nàng muốn ngắm cảnh trí bên ngoài xe, nhưng lại chạm ánh mắt của Lâm Phược.