Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Dương Ngạo trở về thì Thiên Mị cũng không chậm trễ nữa mà dùng truyền âm trận thông báo cho Lệ Băng và Tuyết Tuyết biết để yêu cầu giúp đỡ, mặc dù không biết hai người có đồng ý hay không nhưng cũng phải thử một phen. Dương Ngạo sau khi được truyền tống về lại chạy một mạch tới lôi viện để tìm kiếm viện trưởng, nhưng hắn tìm mãi vẫn không thấy đâu, lúc này hỏi Lam Nhi học tỷ thì mới biết được thì ra viện trưởng đã có việc đi tới tổng bộ rồi. Thấy tên Dương Ngạo này sắc mặt lo lắng nên Lam Nhi mới hỏi "Có chuyện gì gấp cần gặp viện trưởng à, nói thử xem ta có thể giúp được không".
Dương Ngạo cũng chần chừ một hồi nhưng không còn cách nào khác nên nói ra hết mọi việc phát sinh lúc đó. Lam Nhi sau khi nghe xong sắc mặt cũng thoáng chốc thay đổi, suy nghĩ một hồi thì nàng cũng lên tiếng "Việc này thật sự quá khó khăn, dù sao ta cũng chỉ là tứ phẩm, nhưng người trong lôi viện đã gặp nạn thì không thể ngồi im được, trước tiên ta liên lạc vài người rồi cùng ngươi tới đó xem sao, rồi dặn Hoa nhi ở lại đây đợi viện trưởng, khi nào người về liền chạy tới tiếp viện, chúng ta trước tiên phải thử cứu hắn ra , ta nghĩ lần này viện trưởng đi khoảng hai tới ba ngày, phải kéo dài thời gian tới lúc đó".
Lam Nhi nói là làm ngay, nàng sắp xếp mọi thứ rồi dẫn theo Dương Ngạo cùng hai vị học trưởng trong lôi viện cùng đi. Do Lam Nhi là người đứng đầu Thiên Bảng nên nàng cũng có được vài đặc quyền là có thể tự do ra vào học viện. Lúc này bốn người đã được truyền tống đến Thiên Thú Sâm Lâm, Dương Ngạo liền chỉ đường cho cả đội đi tới nơi mà Thiên Mị đang chờ đợi bọn họ. Đi được một lúc thì lại nghe tiếng đánh nhau vang lên, cả đám chạy lại xem chuyện gì xảy ra thì chỉ thấy có một cô nương cùng với con rắn dài hơn mười lăm mét đang chiến đấu với một số lượng lớn Hoa Chi Chu, giờ đây cô nương này đang lâm vào khốn cảnh, mặc dù con rắn kia không tồi tí nào nhưng Hoa Chi Chu lại lấy lượng đè chất.Dương Ngạo nói cho họ biết đó là bằng hữu nên cả đám không chậm trễ lao vào giúp đỡ.
Trảm Thiên!
Dương Ngạo hét lớn lên cùng lúc đó hắn đã chém xuống một đao, đao khí tụ lại thành hình một thanh đao lớn đổ ập xuống đám Hoa Chi Chu trước mắt, chỉ một đao này đã để lại một cái vết hằn sâu , bất kỳ một con nhện nào dính phải đều bị phân thây làm hai.
Lôi Kiếm!
Lam Nhi cũng không chịu thua kém, hai tay nàng đã tụ lôi điện lại thành hai thanh kiếm, nàng phất tay phóng ra đường kiếm như phô thiên cái địa bay theo hướng đao hồi nãy Dương Ngạo phát ra, những con nhện xung quanh bị dính phải lôi điện đã cháy đen thui, hai người cứ thế mà phát công, còn hai tên nam tử đi theo thì một mạch dùng thân pháp cực nhanh chạy vào cứu Thiên Mị ra. Sau một hồi chiến đấu thì thì năm người cùng với Bích Lục Thiên Độc Xà đã rút lui.
Sau khi được cứu thoát thì Thiên Mị sắc mặt trắng bệch, nàng liên tục thở dốc, một hồi bình tĩnh lại thì mới quay sang ôm quyền đa tạ mấy người vừa cứu mình. Theo nàng nói thì đang định tới gần thăm dò nơi ở của Hoa Chi Chu nữ hoàng, không biết sao lại xuất hiện vô số nhện con xông ra. Nghe Thiên Mị nói xong thì Dương Ngạo mới giới thiệu mấy vị học trưởng học tỷ cho nàng biết "Ta xin giới thiệu đây là học tỷ của ta tên Lam Nhi, nàng là tứ phẩm trung kỳ cấp 34, còn hai vị học trưởng đây là Hạo Nhiên và Hạo Nghĩa, là tứ phẩm sơ kỳ cấp 31" Sau đó hắn liền quay sang chỉ vào Thiên Mị "Còn đây là lục công chúa của đế quốc tên là Thiên Mị, còn con rắn kia là Bích Lục Thiên Độc Xà, ngũ phẩm sơ kỳ"
Khi nghe tới Thiên Mị là lục công chúa của đế quốc thì đám người cũng cung kính thêm vài phần, nhưng kinh ngạc nhất là cô công chúa nhìn thoạt nhìn mới đạt tới nhị phẩm mà lại có con sủng vật là ngũ phẩm sơ kỳ. Sau một màn chào hỏi thì Lam Nhi mới đưa ra đối sách để cứu Kinh Thiên "Theo như lời Dương Ngạo nói thì tên Kinh Thiên hẳn là bây giờ vẫn còn sống, theo ta thấy nếu cứ đường hoàng mà xông vào thì sẽ không nắm chắc cứu được hắn ra, chúng ta nên chia hai đội, một đội cứu người, một đội dụ đám nhện đó, việc đối phó nhện chúa nên để ba chúng ta làm, còn Thiên Mị và Dương Ngạo thì đi vào cứu người". Nghe vậy những người còn lại cũng gật đầu, đây có thể là cách tốt nhất rồi, dù sao Thiên Mị và Dương Ngạo cũng chỉ mới đạt tới nhị phẩm không thể nào đối phó với đám nhện này được, nên phần việc khó khăn này phải giao lại cho ba người.
Thiên Mị nghe xong liền lên tiếng "Kế hoạch này có thể nói là chu toàn rồi, nhưng dù sao con Hoa Chi Chu nữ hoàng cũng đã đạt tới ngũ phẩm cao cấp, ta chỉ sợ ba người đối phó không nổi, hay là đợi đi, ta vừa thông tri cho tỷ tỷ của mình, nàng ta cũng đã đồng ý, không lâu sau sẽ tới đây thôi". Mấy người nghe thế cũng gật đầu, dù sao chỉ ba người tứ phẩm thì không thể nắm chắc kéo dài thời gian được bao nhiêu mà nguy hiểm lại rất lớn, nếu có thêm một hai người thì đỡ hơn.
Trong lúc chờ đợi thì Thiên Mị cũng khôi phục lại được vài thành thiên lực. Cả đám cũng ngồi nói chuyện với nhau thấy rất hợp, dần dần thì không câu nệ thân phận công chúa gì nữa mà xem nhau như bằng hữu. Bỗng trên trời vang lên tiếng sấm đùng đùng, khi nhìn lại đã phát hiện ra một con lôi điểu toàn thân màu đen, nó đang từ từ đáp xuống, lúc này mới hiện ra hai thân ảnh nữ tử. Một người toàn thân áo màu trắng xinh đẹp động lòng người, còn nữ tử còn lại thì ra là một cô bé khoảng tám chín tuổi mặc bộ đồ màu đen, thì ra là Tuyết Tuyết và Lệ Băng. Thấy hai người này thì Thiên Mị vội chạy tới cười nói, xong rồi giới thiệu qua một lần với mọi người ở đây. Trong lúc Lệ Băng đứng đó nhưng nàng vẫn phát ra hàn khí lạnh thấu xương, mấy người Dương Ngạo, Lam Nhi, Hạo Nhiên, Hạo Nghĩa đều nghĩ thầm "Cao Thủ".
Lúc này Tuyết Tuyết đứng kế bên vì lo cho an nguy của Kinh Thiên nên lên tiếng "Nếu mọi việc đã vậy thì mọi người mau lên đi, ta chỉ sợ càng lâu thì Kinh Thiên kia càng nguy hiểm thôi, chúng ta chia ra hai nhóm mà hành động, dù sao ở đây cũng có 4 người tứ phẩm, cùng với hai con thú nữa chắc sẽ cầm chân con nhện nữ hoàng được một thời gian"
Trong lúc những người này đang chuẩn bị đi cứu Kinh Thiên, thì cái thằng nhân vật chính đang bị bao phủ bởi một cái kén nhện, hắn vẫn nhắm mắt như thế mà chưa tỉnh lại. Quanh người Kinh Thiên bây giờ đang có luồng lam lôi mỏng bao phủ để chống lại sự xâm thực của chất độc trong mớ tơ nhện đang quấn quanh kia.
Trong một không gian hư vô mờ mịt, từng luồng sáng ám kim cứ bay vút qua lại liên tục không ngớt, đang có một thân ảnh cầm thanh hắc kiếm chống chọi lại, thì ra tên Kinh Thiên lúc này đã tiến nhập vào mộng cảnh luyện công. Thật sự việc này đó giờ chưa ai làm a, bị bắt trong tình trạng thập tử nhất sinh rồi mà vẫn còn chú tâm luyện công được, nhưng không thể trách hắn, cứ mỗi lần hắn mất đi ý thức thì lại bị đưa vào đây, dù không muốn cũng chả làm gì được.
"Mẹ nó, chuyện gì thế này, tại sao trong lúc này ta vẫn có thể vào đây luyện kiếm hả, phải tỉnh lại tìm cách thoát ra chứ" Kinh Thiên vừa chống đỡ lại kim kiếm vừa hét lớn giận dữ, hắn thật sự không muốn nấn ná lại ở chỗ này. Nhưng lại bất lực, hắn đã luyện kiếm ở đây gần được một ngày rồi, bình thường khi cạn kiệt thiên lực thì sẽ tự động tỉnh dậy, nhưng không biết làm sao thì thiên lực hết thì lại được bổ sung liên tục không dứt, làm hắn cứ chữi trời mắng đất mà không biết nguyên do ra làm sao. Mặc dù nhiều lần hắn cũng thử để đống kim kiếm kia đâm vào người dùng đau đớn để tỉnh lại như mọi khi nhưng vẫn không ăn thua, không biết phải làm sao nên cứ thế mà luyện kiếm tiếp.