Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Dạ Vương đến cầu kiến bản cung, không rõ có việc gì?
Nguyệt Băng hỏi, thanh âm bình tĩnh.
Không thể đoán được tâm tình lúc này của nàng, Hách Liên Minh Dạ thoáng chần chờ, cuối cùng đành nói:
- Thần đến… xin thỉnh tội với công chúa!
- Tội? Tội gì?
Nguyệt Băng vẫn thản nhiên, không nhìn ra vui hay buồn.
Từ khi nào, vị công chúa nổi tiếng điêu ngoa lại ngu dốt này trở nên thâm trầm như vậy? Hay đây vốn là bản tính thực của nàng? Trước kia, nàng chỉ lừa mọi người?
- Thần vô ý mạo phạm công chúa, làm công chúa bị thương, tội đáng muôn chết!
Hách Liên Minh Dạ vén vạt áo, quỳ xuống.
Nguyệt Băng híp mắt, âm thầm quan sát biểu tình Hách Liên Minh Dạ. Phát hiện hắn hoàn toàn không có chút bất mãn phản đối gì, chứng tỏ cũng không phải gia nhân ép hắn đến thỉnh tội. Xem ra, đây cũng là người thành thật, không phải loại đàn ông cặn bã như tiểu thuyết vẫn nói đến. Cũng đúng, Dạ Vương Chiến Thần việc gì phải làm kẻ vô sỉ, dám làm không dám chịu đâu? Cho dù người kia có là công chúa ngu dốt điêu ngoa lại háo sắc hoang dâm, cũng là Trưởng Công chúa, địa vị cao hơn hắn.
Co được dãn được mới là đại trượng phu!
- Dạ Vương cũng biết, phạm thượng, đó là tội tru di cửu tộc?
Nguyệt Băng cười khẽ. Đáng tiếc chiếc quạt lông đã che khuất nửa gương mặt nàng, nên không ai nhìn thấy nụ cười đó.
- Minh Dạ làm bị thương công chúa, Minh Dạ tự chịu phạt, không liên quan đến Hách Liên tộc!
Tốt lắm, hóa ra đến thỉnh tội với nàng là vì sợ liên lụy tới cửu tộc. Chắc hắn cũng đang hi vọng nàng sẽ nể “tình xưa nghĩa cũ” mà tha tội cho hắn, tha cho tộc nhân của hắn.
- Thế nếu bản cung nói, bản cung chỉ muốn giữ lại mạng ngươi, mà không cần mạng của Hách Liên tộc?
Nghe Nguyệt Băng nói như vậy, Hách Liên Minh Dạ thoáng giật mình, cố gắng muốn nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Đáng tiếc, trong đôi mắt nàng vẫn bình thản không gợn sóng, thanh âm cũng đạm mạc vô tình.
Hách Liên Minh Dạ không hiểu Trưởng Công chúa này muốn làm gì. Nhìn điệu bộ của nàng, hắn không nghĩ nàng vẫn còn si mê hắn như trước kia. Trước kia, hắn có thể nhận ra đôi mắt nàng tràn ngập lửa, cuồng bạo nhiệt tình, không chút che dấu với hắn. Nhưng bây giờ, đã thay bằng một đại dương sâu thẳm, vĩnh viễn không thấy đáy.
Mà đại dương, thì tuyệt đối không thể có lửa.
- Minh Dạ tình nguyện lấy mạng mình đổi lấy Hách Liên tộc.
Hách Liên Minh Dạ khom người.
Hắn nhượng bộ. Bây giờ tính mạng gia tộc hắn đang ở trên tay nàng, hắn phải nhượng bộ. Chỉ cần nàng tố giác lên hoàng thượng, muốn trị cửu tộc, Hách Liên tộc sẽ không thể thoát khỏi.
Vốn Hách Liên tộc cũng không phải phiệt môn thế gia, chỉ là trung đẳng gia tộc, thế lực không lớn cũng không nhỏ, tuy vậy so với căn cơ ngàn năm như Hiên Viên tộc, Hách Liên tộc quá nhỏ bé yếu ớt. Chẳng qua đời này Hách Liên tộc xuất hiện Hách Liên Minh Dạ, một thiếu niên tướng quân xuất sắc như vậy, mới đưa cả bộ tộc lên đỉnh cao, gia nhập tầng trên của giới thượng lưu. Mà Trưởng Công chúa không chỉ là quý nữ của Hiên Viên thị, mẹ đẻ nàng còn là Mộ Dung thế gia nổi danh trên giang hồ, binh quyền ngang bằng với hắn, gia tộc lại có ưu thế hơn nhiều. Xét về mọi mặt, hắn không thể không nhượng bộ Trưởng Công chúa.
- Ngươi cho là mạng của ngươi đáng giá như vậy sao?
Nguyệt Băng nhàn nhạt nói, thậm chí còn có chút ý cười nhạo bên trong.
Hách Liên Minh Dạ vẫn không rõ dụng ý của Trưởng Công chúa. Tự nhiên hôm nay hắn mới thấy được, Trưởng Công chúa quá thâm trầm, hắn không thể nhìn thấu nàng. So với nàng, Tam hoàng tử cùng Thái tử còn dễ nói chuyện hơn.
Thâm tàng bất lộ. Ông cha hắn nói thật đúng, cửa cung sâu như biển. Tùy ý đắc tội một người, cũng có thể dẫn họa sát thân.
Thật lâu sau, không có tiếng đáp lại. Không khí thoang thoảng mùi hoa sen mới nở, tiếng quạt phất phơ trên tay Pha Lê Thủy Tinh.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
- Dạ Vương…
- Có thần!
Hách Liên Minh Dạ tiếp lời.
- Bản cung tạm thời tiếp nhận cái mạng của ngươi. Yên tâm, Hách Liên tộc sẽ bình an. Dùng mạng của ngươi, đổi lấy địa vị cho Hách Liên tộc!
Nghe Nguyệt Băng nói vậy, Hách Liên Minh Dạ cuối cùng cũng yên lòng. Lại nghe câu sau của nàng, hắn hơi ngẩn ra.
Ý nàng là gì? Chẳng nhẽ, Trưởng Công chúa cũng muốn đoạt ngôi?!
Luật lệ Kính Thủy ghi rõ, chỉ cần có huyết thống thuần khiết đều có quyền thừa kế vương vị. Có nghĩa là, dù công chúa cũng được phép thừa kế, trở thành Hoàng Đế. Lịch sử Kính Thủy chỉ có hai vị nữ hoàng đế. Đều mang huyết thống thuần khiết, đều có thủ đoạn lôi đình để được chấp nhận lên ngôi.
Tuy nói, Hiên Viên Tử Uyên và Hiên Viên Nguyệt Băng đều có huyết thống thuần khiết, mắt xanh lam, đều có tư cách kế thừa, nhưng mọi người vẫn nghĩ Trưởng Công chúa ngu ngốc vô năng, lại hoang dâm háo sắc, chắc chắn bị loại bỏ từ đầu rồi. Tam hoàng tử Hiên Viên Tử Tinh mặc dù đôi mắt không thuần khiết như bọn họ, cũng có màu lam thẫm, huyết thống vẫn được chấp nhận. Cho nên ngôi vị hoàng đế chỉ có thể là một trong hai người bọn họ.
Chẳng nhẽ, từ trước đến nay, Trưởng Công chúa hoang dâm háo sắc, ngu ngốc vô năng là diễn cho thế nhân xem? Kì thực nàng đã tính trước rồi, muốn sử dụng Hách Liên Minh Dạ hắn để cướp đoạt ngôi báu, trở thành nữ hoàng?
Nếu thật là vậy… thì nữ nhân này quá đáng sợ!
Hách Liên Minh Dạ thoáng kinh dị nhìn Nguyệt Băng. Nàng lơ đễnh, mặc kệ hắn hiểu nhầm. Dù sao, nàng cũng sẽ sớm thoát khỏi cái lồng này.
- Lui xuống đi!
Hách Liên Minh Dạ hành lễ, mang theo đám nam đinh rời khỏi Chân Hương Cung.
…
Nghỉ ngơi hai ngày. Hiên Viên Đế vì công vụ bận rộn, nghe tin nàng tỉnh cũng chỉ để thái giám mang lễ vật sang, dặn dò hỏi han rồi về, chưa qua thăm Nguyệt Băng. Còn thái tử ca ca cùng cha cùng mẹ đã rời kinh thành từ sớm, cho nên tới giờ Nguyệt Băng vẫn chưa gặp mặt hai nhân vật quan trọng này.
Nằm mãi cũng có chút chán, Nguyệt Băng quyết định muốn đi dạo một chút, thuận tiện nắm giữ luôn tình hình trong ngoài hoàng cung. Nàng biết, hậu cung này có không ít người không muốn nàng bình an. Mấy ngày nay tin tức nàng tỉnh lại đã truyền khắp nơi, lễ vật từ các cung đưa tới ào ào không dứt, cũng có nhiều người muốn gặp nàng, nhưng đều bị nàng chắn ngoài cửa, không gặp.
Hôm nay Nguyệt Băng mặc một thân áo váy màu thủy lam, bên trên khoác một chiếc áo nhỏ màu trắng thêu hoa sen, đường thêu tinh tế, đẹp đẽ vô cùng. Tóc sơ mẫu đơn kế, cài một đóa mẫu đơn màu vàng nhạt, châu sai ngọc trai, trâm cài phỉ thúy, trên tay cầm chiếc quạt lông nạm đá quý, đứng giữa bốn cung nữ Trân Châu, quả thực là như tiên nữ giáng trần, xinh đẹp không tả xiết.
Lúc vừa trang điểm xong, Nguyệt Băng cũng không khỏi thầm khen Chân Hương công chúa có dung mạo tuyệt thế. So với Hoàng Hậu còn xuất sắc hơn. Đoán chừng là kết hợp ưu điểm của Mộ Dung Tuyết Yên và Hiên Viên Mộ Triết. Quả nhiên a, xuyên qua là thành tuyệt thế mĩ nhân, nàng làm ăn lời!
Nguyệt Băng nhàn nhã ngồi trong đình, ngắm muôn hoa đua nở trong Ngự Hoa Viên, thầm khen cổ đại đúng là tốt, không khí trong lành tươi mát, hoa cỏ cũng đẹp hơn ở hiện đại ba phần, cảnh đẹp ý vui.
Đột nhiên, một thanh âm tiêm tế vang lên, làm Nguyệt Băng khẽ nhíu mày. Nàng chán ghét thái giám cổ đại.
- Này là nô tỳ cung nào? Nhìn thấy Hiền Phi nương nương còn không mau hành lễ?
Từ ngữ điệu có thể nghe ra gã thái giám này kiêu ngạo cỡ nào. Xì, một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ, còn kiêu ngạo. Chẳng phải chó cậy gần nhà sao?
Nguyệt Băng nhíu mày, quay sang nhìn. Từ góc độ của nàng, có thể rõ ràng thấy được một đoàn người bảy tám tên mặc trang phục cung nữ, sáu gã thị vệ, bốn gã thái giám, ở giữa nổi bật là một nữ tử mặc quần áo màu tím nhạt hoa lệ, phục sức đầy người, quý giá bất phàm. Nàng này dung mạo xinh đẹp, mắt hạnh má đào, tóc mây như thác, da thịt trắng nõn, đúng là mĩ nhân, cũng khoảng trên dưới hai mươi tuổi. Vừa lên tiếng là một gã thái giám đi đầu trong bốn người, thái độ kiêu ngạo cực kì, không đem Tử Y để vào mắt.
Đúng là so với nữ tử này, nàng có vẻ ít người hơn. Ngoại trừ bốn cung nữ Trân Châu, nàng chỉ mang theo bốn tên thị vệ đứng quanh bốn góc đình, hai tên cung nữ, một người là Tử Y, một người là Tử Hà, đứng canh trước cửa đình. Trực tiếp hầu hạ là Trân Châu Hổ Phách Pha Lê Thủy Tinh. Vừa đúng lúc, ngăn cách giữa Nguyệt Băng và nữ tử kia là một cây bonsai. Trong mắt nữ tử kia, mặc dù không thấy người, nhưng trận thế này chỉ đáng giai vị Tiểu Tần, hoặc là Chiêu Nghi, đương nhiên liền dung túng cho thuộc hạ của mình vô lễ.
- Kéo xuống, 30 gậy!
Nguyệt Băng nhàn nhạt nói, mi mắt không thèm nâng lên một cái.
Nàng nói không lớn, nhưng vừa đủ cho tất cả mọi người ở đây nghe được. Hai gã thị vệ liếc nhìn nhau, cùng tiến lên lôi tên thái giám kia đi. Thái giám bị dọa tới, cuống lên:
- Ngươi… Ngươi là ai mà dám đụng đến ta? Ta chính là thái giám tổng quản của Hiền Phi nương nương!
- 50 gậy!
Nguyệt Băng lại nhàn nhạt nói. Thật vừa vặn, Chân Hương công chúa hung danh đã vang xa, nàng không ngại lại tiếp tục phát huy tiếp cái hung danh đó. Dù sao nàng cũng chẳng phải thiện nam tín nữ, bụng dạ rất hẹp hòi, đụng tới nàng, nàng trả lại gấp bội!
50 gậy, đánh xong không chết cũng tàn phế. Hiền Phi có thể không thèm quan tâm đến sống chết của hạ nhân, nhưng vấn đề này lại liên quan tới mặt mũi của mình. Dù gì nàng cũng là nhất phẩm phi tần, trong hậu cung này chỉ ở dưới Hoàng Hậu thôi, dám ở trước mặt nàng lôi đi thuộc hạ tâm phúc, nàng làm sao nhịn được.
- Dừng tay! Người của bản cung, ai dám đụng tới?
Hiền Phi quát lên. Đám người rảo bước đến trước đình. Nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc nhàn ngã ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng, khí thế cao quý, không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, Hiền Phi không khỏi giật mình.
Mắt màu xanh lam, không chút để ý liền phế đi một tên thái giám, còn ai ngoài Chân Hương Trưởng Công chúa được Hoàng Đế sủng ái nhất?
Hiền Phi hoảng lên, không ngờ ở đây lại đụng phải ác nhân này, đúng là ra cửa không chịu xem hoàng lịch!
- Hiền Phi có ý kiến?
Nguyệt Băng liếc nhìn Hiền Phi một cái. Chỉ một cái thôi, nhưng khiến Hiền Phi run lên, ánh mắt đó sao mà lạnh lùng, giống như băng đá vạn năm, đánh sâu vào linh hồn nàng, làm cả người nàng cũng không khỏi rét lạnh.
Tựa hồ, lời đồn có vẻ chính xác. Thực chất, vị công chúa này là vô tình, lãnh huyết.
Nguyệt Băng không thèm liếc nhìn Hiền Phi, trong đầu đang tìm tòi tư liệu về nữ nhân này. Hiền Phi, xuất thân từ Lưu gia, một gia tộc thượng đẳng. Lưu Hiền Phi vốn chỉ là tiểu thư bàng chi (*), không phải dòng chính Lưu gia, vào cung từ năm 14 tuổi. Khi đó, nàng chỉ là một tú nữ nhỏ nhoi, không có gì đặc sắc. Dung mạo chưa nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là một mĩ nhân. Đáng tiếc, hậu cung mĩ nhân dư thừa, Lưu thị chẳng có gì nổi bật. Ba năm trước, tình cờ được Hiên Viên Đế sủng hạnh, trở thành Lục phẩm Tài Nhân. Giai vị nói cũng không cao, nhưng khi đó Lưu gia đã bắt đầu ý thức được giá trị của nàng. Mà cùng thời gian đó, nhị tiểu thư Lưu gia gả cho Đại hoàng tử làm chính phi, đích xác cần một chỗ dựa trong hậu cung. Thế là Lưu gia bắt đầu nâng đỡ Lưu thị. Nàng này tâm cơ không nhỏ, có được sự ủng hộ từ Lưu gia, bắt đầu từng bước tiến lên. Qua ba năm, cuối cùng cũng ngồi trên ghế Hiền Phi, trở thành một trong Tứ Phi, chỉ dưới Hoàng Hậu, coi như không phụ sự mong đợi của Lưu gia.
- Phi thiếp nào dám có ý kiến gì. Này cẩu nô tài không có mắt, dám mạo phạm đến Trưởng Công chúa, phi thiếp sẽ lập tức trở về dạy dỗ lại, không làm bẩn mắt Trưởng Công chúa!
Lưu Hiền Phi mỉm cười, hơi thấp người hành lễ, ngọt ngào nói.
Kính Thủy Quốc cấp bậc sâm nghiêm. Địa vị Trưởng Công chúa là cực kì cao. Có thể nói, tương lai không chừng nàng sẽ trở thành Trấn Quốc Công chúa, nắm giữa một phần tư binh quyền, tương đương với Nhiếp Chính Vương, không phải một Hiền Phi có thể đắc tội. Nếu như đem Hoàng gia so sánh với một gia tộc bình thường, Hoàng Hậu là chủ mẫu, các phi tần cho dù phẩm chất cao đến đâu, cũng chỉ là thiếp mà thôi. Thiếp đã xem như một nửa nô tỳ, còn con cháu của gia chủ chính là chủ tử, địa vị cao quý, thiếp không thể phạm thượng. Huống chi, Trưởng Công chúa lại là thân phận gì? Ngoại trừ Hoàng Hậu, không có một phi tần nào dám tự xưng bản cung trước mặt Trưởng Công chúa. Thậm chí nhìn thấy Trưởng Công chúa còn phải hành lễ.
- Lời bản cung nói không nghe sao? Lôi xuống, 50 gậy!
Nguyệt Băng căn bản không thèm để ý Lưu Hiền Phi. Thái giám kia vừa nghe thấy ba chữ “Trưởng Công chúa”, chân đã mềm nhũn, tuyệt vọng không nói nên lời, mặc hai gã thị vệ lôi xuống.
Lưu Hiền Phi thoáng nhìn qua tên thái giám, trong lòng giận dữ vô cùng. Trưởng Công chúa cũng quá không nể mặt nàng. Dù gì nàng cũng là người của Lưu gia, ngay cả Hiên Viên Đế cũng không dám tùy tiện làm Lưu gia phật ý. Hoàng quyền muốn tồn tại lâu dài, cần không ít sự ủng hộ từ các gia tộc. Thế nên hôm nay nàng mới trở thành Hiền Phi được. Tục ngữ có câu “Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ”, Trưởng Công Chúa đây là trực tiếp tát vào mặt nàng!
- Công chúa, cẩu nô tài này dù sao cũng ở trong cung của phi thiếp, không mệt đến công chúa, phi thiếp sẽ xử lý hắn!
Lưu Hiền Phi cười cười.
- Tên cẩu nô tài này nhục mạ người của bản cung, coi như gián tiếp nhục mạ bản cung. Bản cung đường đường là Trưởng Công chúa, như vậy xem ra chính là nhục mạ tới Hoàng gia. Lưu Hiền Phi nói vậy, chẳng nhẽ còn muốn dung túng cho thuộc hạ của mình coi rẻ hoàng gia?
Vừa nghe Nguyệt Băng nói, Lưu Hiền Phi biến sắc mặt. Nếu Nguyệt Băng khăng khăng chụp tội này lên đầu nàng, truyền ra Lưu thị cũng bị tru di cửu tộc. Coi rẻ hoàng quyền, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám!
- Trưởng Công chúa nói đùa, phi thiếp làm sao dám!
Hiền Phi gượng cười, trong lòng nổi sóng. Trưởng Công chúa cũng không có ngu ngốc vô năng, tàn bạo như lời đồn. Thậm chí, còn ngược lại!
Có nên báo tin này cho gia tộc hay không?