Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Kính Thủy Chân Hương
  3. Chương 5 : Xuất cung
Trước /12 Sau

[Dịch]Kính Thủy Chân Hương

Chương 5 : Xuất cung

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Ai u, đây không phải là đại hoàng tỷ sao? Hoàng tỷ, lâu lắm không gặp, muội nhớ tỷ lắm đâu!

Đột nhiên, một thanh âm reo lên, theo sau đó, một thiếu nữ tầm 13 tuổi xuất hiện trước mắt Nguyệt Băng, mừng rỡ nhìn nàng.

Nguyệt Băng hơi bất ngờ. Thiếu nữ này có ba phần giống nàng, mắt ngọc mày ngài, da thịt hồng hào, quần áo màu vàng nhạt, đứng trong vườn hoa giống như một con bươm bướm, nhưng tính cách có vẻ càn rỡ, lại vui sướng khi thấy nàng. Chắc đây là Ngũ muội trong truyền thuyết của Chân Hương, Hồng Ánh công chúa – Hiên Viên Phương Phỉ.

Hiên Viên Đế có tất cả năm con gái, sáu con trai. Nghe nói vốn không chỉ có thế, nhưng đúng là còn sống sót chỉ có mười một người này thôi. Trong số bốn vị công chúa, Chân Hương công chúa và Hồng Ánh công chúa là thân thiết với nhau nhất. Chân Hương công chúa điêu ngoa tàn bạo, Hồng Ánh công chúa cũng kiêu ngạo càn rỡ. Đúng là nồi nào vung nấy, người họp theo loài. Mẫu phi của Hiên Viên Phương Phỉ là Đức Phi Ngọc thị. Ngọc gia cũng là đại gia tộc, ngang hàng với Lưu gia. Ngọc gia sùng võ, mà Mộ Dung gia lại là thế gia giang hồ, đương nhiên quan hệ gần gũi với nhau. Trong hậu cung, Ngọc Đức Phi có thể nói là “cái đuôi” của Hoàng Hậu, nói gì nghe nấy, cực kì ngoan ngoãn. Theo đó, Ngũ hoàng tử cũng thân thiết với Thái tử, mà Ngũ công chúa lại càng nghe lời Trưởng Công chúa.

Nghe nói, mỗi khi Trưởng Công chúa làm việc ác, theo sau luôn có Hồng Ánh công chúa cổ vũ, sùng bái. Không biết nên nói Hiên Viên Phương Phỉ mù quáng ngu ngốc, hay là ngây thơ không hiểu chuyện nữa!

- Di? Hiền Phi nương nương cũng đã ở đây sao?

Lúc này, Hiên Viên Phương Phỉ mới thấy Lưu Hiền Phi đứng trước đình, đứng cũng không thể mà muốn đi cũng không xong, tình trạng xấu hổ.

Hiên Viên Phương Phỉ không được tôn quý như Nguyệt Băng, cho nên Hiền Phi cũng không cần phải hành lễ với nàng, chỉ khẽ gật đầu:

- Ngũ công chúa!

- Hiền Phi có việc, có thể đi rồi. – Nguyệt Băng đuổi người, lại quay sang nhìn Hiên Viên Phương Phỉ. – Phương Phỉ, vào đây!

Hiên Viên Phương Phỉ lập tức chạy tới, vứt hết lễ nghi hoàng gia gì đó. Nàng ngồi xuống ghế đối diện Nguyệt Băng, líu ríu không ngừng.

- Hoàng tỷ ơi, thương thế của ngươi thế nào rồi? Nghe nói đã tốt lắm? Muội kể cho tỷ nghe, mấy ngày trước tỷ bị bệnh, con tiện nhân Tích Dao Dao kia còn dám trù ẻo tỷ sắp chết, làm muội tức điên lên dạy dỗ nó một trận. Tài nữ cái gì chứ, ta phỉ nhổ vào! Tự nhận là tài nữ, mồm miệng lại thúi đã chết! Gớm, Dạ ca ca cũng không thèm liếc nhìn nó một cái, thế mà cứ mặt dày bám theo Dạ ca ca…

Theo lời Hiên Viên Phương Phỉ, Nguyệt Băng cũng rõ ràng Tích Dao Dao đối đầu với Chân Hương công chúa. Có vẻ như hai người đều ưng ý Hách Liên Minh Dạ, cho nên chướng mắt nhau. Nhưng dù sao thân phận khác biệt, Tích Dao Dao tuyệt đối không dám vũ nhục công chúa hoàng gia, nếu như nàng không có chỗ dựa.

- Lại còn Hiên Viên Lệ Tâm con tiện nhân này nữa! Lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, hiền lương thục đức, ôn nhu nhàn thục, nhưng đều là cùng một giuộc với con ả Tích Dao Dao kia! Giả tạo, rõ ràng thích Dạ ca ca chết đi được, lại cứ ra vẻ là không cần, yếu đuối, nhìn thấy Dạ ca ca là rưng rưng nước mắt, cứ như oán phụ, ta nhìn thấy là buồn nôn!

Hiên Viên Phương Phỉ không ngừng oán hận. Nguyệt Băng chợt hiểu, hóa ra còn có Thanh Dương công chúa Hiên Viên Lệ Tâm.

Thanh Dương công chúa danh hào không ai không biết, giống như Chân Hương công chúa, chỉ có điều hoàn toàn đối lập nhau. Nếu nói Chân Hương công chúa điêu ngoa tàn bạo, hoang dâm háo sắc, thì Thanh Dương công chúa lại tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức… Tóm lại tiếng xấu đều là Chân Hương, tiếng tốt đều của Thanh Dương. Thanh Dương công chúa mới 14 tuổi, chưa đến lễ cập kê, đã xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Bọn công tử trong kinh thành trốn Chân Hương công chúa như trốn tà, lại đối với Thanh Dương công chúa như ong thấy mật, bướm thấy hoa. Hiên Viên Lệ Tâm là tình nhân trong mộng của phần đông con cháu thế gia.

Mà mỗi lần gặp mặt đều truyền ra tin tức Hiên Viên Lệ Tâm bị Hiên Viên Nguyệt Băng ức hiếp, nước mắt rưng rưng, nhất là trước mặt Hách Liên Minh Dạ. Nguyệt Băng xoa xoa trán, Hiên Viên Lệ Tâm làm nàng liên tưởng đến Hồ Vĩnh Di, nữ nhân đáng ghét! Nàng vốn ghét nhất nữ nhân cứ giả nhu nhược, yếu đuối để tranh thủ sự đồng tình của người khác. Trước kia làm bạn thân, còn thấy Hồ Vĩnh Di hiền lành thật thà, sau này lớn dần, nàng đã cảm thấy nàng ta bị biến chất, trở nên giả dối xấu xa. Cuối cùng, nàng đúng. Hồ Vĩnh Di lấy vỏ bọc nhu nhược, cướp đi tình yêu của nàng. Đúng rồi, nam nhân có ai mà không thích bảo vệ nữ nhân? Nữ nhân càng yếu đuối, càng làm nam nhân được thỏa mãn tính hư vinh của bọn họ. Hừ, nàng ghét nhất là chủ nghĩa đại nam tử! Nữ nhân cũng có thể làm nên sự nghiệp, đâu riêng gì bọn họ!

Nguyệt Băng hơi híp mắt, Hách Liên Minh Dạ xem ra cũng không bị Hiên Viên Lệ Tâm ảnh hưởng đến. Có vẻ tên này không tệ lắm, đáng giá cho nàng dùng đến. Nếu như hắn bị Hiên Viên Lệ Tâm che mờ mắt, nàng đành phải hủy hắn đi.

Nàng không muốn trở thành nữ chính bi kịch, bị nam trư nữ trư hãm hại. Ra tay trước chiếm tiên cơ, đó mới là tác phong của nàng.

- Hoàng tỷ, lâu ngày không gặp, hình như tỷ… đẹp ra!

Đột nhiên, Hiên Viên Phương Phỉ thốt lên.

Này cũng không phải là nịnh hót, quả thực là cảm giác của nàng. Trước đây Hiên Viên Nguyệt Băng cũng rất đẹp, nhưng có vẻ son phấn hơi nhiều, lúc nào cũng phục sức hoa lệ, làm cho vẻ đẹp của nàng trở nên tục khí. Bây giờ, nàng trở nên cao quý uy nghiêm, không dùng nhiều trang sức, quần áo cũng đơn đơn giản hơn nhưng tinh tế bội phần, mặt mày như họa, không chút son phấn. So với Hiên Viên Lệ Tâm còn đẹp hơn bội lần, hơn nữa khí chất cao quý uy nghiêm kia lại càng xứng danh Trưởng Công chúa hoàng gia.

Nghe vậy, Nguyệt Băng chỉ hơi mỉm cười, không nói gì.

Hiên Viên Phương Phỉ không xấu, chẳng qua tính cách có phần đơn thuần. Lại thêm trước kia thích bám theo sau Hiên Viên Nguyệt Băng, có câu “gần mực thì đen”, thế nên tính cách cũng trở nên kiêu ngạo càn rỡ. Nguyệt Băng không phản cảm nàng, thậm chí còn có chút thích thú. Cũng đúng thôi, Hiên Viên Phương Phỉ có ô dù hơi bị lớn, kiêu ngạo càn rỡ là đương nhiên. Được rồi, bây giờ Hiên Viên Phương Phỉ đi theo nàng, nàng phải chịu trách nhiệm “uốn nắn” đứa bé này.

- Phương Phỉ, chúng ta xuất cung đi!

Nguyệt Băng đột nhiên nói.

- Được thôi! Ở trong cung mãi, muội cũng chán rồi. Đi ra cung chơi đùa một chút cho thoải mái nào!

Hiên Viên Phương Phỉ vỗ tay reo lên.

Trước giờ hai người này thích nhất là xuất cung. Với tính cách của hai người này, dĩ nhiên là mỗi lần xuất cung đều khiến cả kinh thành loạn lên. Nhưng vì hai người là công chúa, Hiên Viên Nguyệt Băng lại được Hiên Viên Đế sủng ái vô cùng, nên chẳng ai dám làm gì bọn họ. Cứ như thế, ác danh truyền càng lúc càng xa, càng lúc càng nghiêm trọng.

Nguyệt Băng chọn một chiếc xe ngựa không xa hoa nhưng vừa nhìn đã biết người ngồi bên trong không phải tầm thường. Hiên Viên Phương Phỉ theo sau leo lên xe, khởi hành xuất cung.

Trước kia, mỗi lần Hiên Viên Nguyệt Băng đi ra ngoài, thanh thế đều cực kì phô trương, giống như là hận cả thế gian đều không biết nàng là Trưởng Công chúa Kính Thủy Quốc. Lần này lại có vẻ khiêm tốn như vậy, làm Hiên Viên Phương Phỉ cảm thấy không quen, nhưng lại không dám nói gì.

Dường như sau khi bị thương rồi khỏe lại, vị đại hoàng tỷ này càng khiến nàng cảm thấy sâu không lường được. Trước kia cho dù có thân thiết, nàng cũng không dám tùy tiện trước mặt hoàng tỷ. Bởi vì nàng rất rõ ràng sự âm ngoan của hoàng tỷ. Thế gian chỉ nói hoàng tỷ ngu ngốc vô năng, bọn họ lại không chịu suy nghĩ xem những người đắc tội với hoàng tỷ đã chôn xác ở chỗ nào. Mặc dù bây giờ hoàng tỷ không làm nàng cảm thấy âm lãnh đáng sợ như vậy nữa, nhưng càng thâm trầm khó dò, ai biết lỡ như đắc tội với nàng sẽ có kết cục như thế nào.

Dưới chân thiên tử, kinh thành vô cùng sầm uất náo nhiệt. Ngồi trong xe ngựa, bên tai toàn nghe được tiếng rao hàng, tiếng người mua bán, nói chuyện, ồn ào náo nhiệt. Không cần nhìn cũng biết bên ngoài nhiều người như thế nào. Mặc dù Nguyệt Băng rất tò mò, không biết cảnh phố xá cổ đại như thế nào, nhưng đoán chừng cũng không khác trong phim cổ trang cho lắm. Bây giờ nàng vẫn chưa tìm hiểu hết tình thế, không thể tùy tiện đi dạo bên ngoài.

Xuất cung lần này, Nguyệt Băng mang theo cung nữ Trân Châu, Hiên Viên Phương Phỉ mang cung nữ thiếp thân Đào Nhi. Xe ngựa rất rộng rãi, bốn người ngồi cực kì thoải mái. Chính giữa đặt một cái bàn nhỏ, bên trên bày điểm tâm.

Cảm thấy có chút đói bụng. Nhìn sắc trời cũng gần giữa trưa, đúng là giờ dùng bữa. Nguyệt Băng quay sang hỏi Hiên Viên Phương Phỉ.

- Phương Phỉ, chúng ta tìm một tửu lâu nghỉ ngơi dùng bữa thôi.

- Vậy thì đến Mãn Nguyệt Cư thôi! – Hiên Viên Phương Phỉ lập tức nói.

Xa phu dừng xe ngựa trước cửa một tửu lâu lớn bậc nhất trong kinh thành. Bên trên cửa treo tấm bảng có ba chữ Mãn Nguyệt Cư rồng bay phượng múa, kiểu chữ đầy khí phách, thể hiện phần nào sự quý khí của nơi này. Mãn Nguyệt Cư cũng được xem là nơi của những kẻ có tiền có quyền. Bên trong bài trí trang nhã mà không mất huy hoàng, đám tiểu nhị lanh lợi khôn khéo. Nguyệt Băng bước vào, trong lòng thầm khen chủ nhân nơi này đúng là biết kiếm tiền.

Tiểu nhị vừa thấy hai vị tiểu thư ăn mặc sang trọng mang theo nha đầu bước vào quán, liền biết là quý nhân, không dám chậm trễ, tiến lên nghênh đón.

- Hai vị tiểu thư muốn ngồi ở đại sảnh hay bao nhã gian?

Nguyệt Băng đánh giá một chút, nhàn nhạt nói:

- Ngồi đại sảnh đi.

Tiểu nhị dẫn hai người đến một cái bàn trong góc. Hai người ngồi xuống, phân phó tiểu nhị mang thức ăn lên, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Không hổ là quán ăn quý tộc, cho dù ngồi trong đại sảnh cũng đều là các quý nhân, không giống tửu lâu bình thường. Người người tướng mạo đoan chính, quần áo chỉnh tề, động tác tao nhã, vừa nhìn đã biết là người có thân phận.

Tửu lâu như thế này không thể thám thính tình báo gì được. Bởi vì những người có thân phận sẽ không giống dân chúng bình thường, đàm luận tin đồn ầm ĩ trong đại sảnh. Mọi người đều chú ý dùng bữa, nhỏ giọng nói chuyện, không làm ảnh hưởng đến người khác. Thế mới có phong độ quý tộc. Nguyệt Băng quan sát một hồi, không thấy gì thú vị, đành chăm chú vào mấy món ăn tiểu nhị vừa mang lên.

- Đại… tỷ, ngươi thử món này mà xem. Đây là do đầu bếp mới mời về Mãn Nguyệt Cư làm, gần nhất cực kì nổi tiếng trong kinh thành đâu!

Hiên Viên Phương Phỉ hưng phấn chỉ vào đĩa tôm xếp đuôi phượng, trình bày đẹp mắt, hương thơm phác mũi. Sống ở thế kỉ 21 hai mươi mấy năm, đặc thù nghề nghiệp cũng khiến Nguyệt Băng dự tiệc tùng không ít. Những bữa tiệc ở nhà hàng khách sạn năm sao không thiếu các món ăn lạ miệng, Nguyệt Băng cũng đã được nếm không ít. Nhưng món này ngay cả nàng không thể không công nhận. Nếu như có được công nghệ cao như thời hiện đại, chắc chắn Mãn Nguyệt Cư này sẽ dễ dàng trở thành nhà hàng năm sao.

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

Copyright © 2022 - MTruyện.net